Editor: Hà Nguyễn

Trường trung học Trường Nghi, tiết tự học cuối cùng của buổi chiều.

So với không khí trầm lặng ủ ê bên tòa dạy học, sân thể dục lúc này có vẻ náo nhiệt hơn rất nhiều.

Tiếng giày thể thao ma sát với sàn gỗ kêu lên ken két, tiếng gập đánh bóng va chạm với nhau vừa mạnh mẽ lại rõ ràng, người đàn ông với dáng điệu như huấn luyện viên, nắm chặt tay chăm chăm nhìn vào trong sân, ánh mắt cứ như chiếc tên lửa nhỏ nhìn xuyên qua bọn con gái, cao giọng chỉ đạo: “Bên trái! Qua người! Việt vị! Bóng đẹp lắm!”

Cùng với tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, thủ môn tay nhanh hơn mắt vội vàng lao người qua, chỉ có điều bóng của đối phương đã nhanh hơn, trái bóng tròn rỗng cứ như vậy mà xẹt qua không khí, vững vàng tiền vào trong khung thành

Bảng ghi điểm bây giờ đã thay đổi, từ 2:2 biến thành kết quả chung cuộc 2:3

“Yeah!”

Mấy cô gái mặc đồ tập luyện màu xanh thi nhau đập tay ăn mừng

Trận bóng sàn (*) đầu tiên của kỳ học mới trường trung học Trường Nghi, nhờ có màn ghi bàn đẹp mắt của thành viên chủ công Mạnh Tư Duy mà đội xanh lật ngược được tình thế. Cả trận đội xanh ghi được 3 bàn thì 2 bàn đã là công của cô ấy, cùng với nhiều lần tấn công phụ trợ và giữ sạch lưới nhà.

(*) Bóng sàn là một loại khúc côn cầu trên sàn với năm người chơi và một thủ môn trong mỗi đội. Nam và nữ chơi trong nhà với gậy dài 96–115,5 cm và bóng nhựa đường kính 70–72 mm có lỗ.

Trận đấu kết thúc, Mạnh Tư Duy đang ở trong phòng thay đồ lau mồ hôi, từ ngoài cửa có một nữ sinh bước vào: “Mạnh Tư Duy, Lão Hàn muốn tìm cậu!”

Mạnh Tư Duy cảm ơn một tiếng, thay bộ quần áo thể thao trên người, mặc áo khoác đồng phục lên, khoác vai Chung Ý đi về phía phòng làm việc của thầy Hàn.

“Kỳ nghỉ đông không phải là cậu giấu tớ lén đi tập đấy chứ?” Hôm nay cầu cảm của Chung Ý không tốt lắm, mấy lần bóng chuyền qua đều để hụt mất, tổn thương nói: “Tớ về nhà ăn Tết mà mập ra tận 2,5kg, nhất định không được để Lão Hàn biết.”

Cô vừa nói vừa quay sang nhìn Mạnh Tư Duy bên cạnh, đột nhiên phát hiện mới có một tháng, hình như khoảng cách giữa hai người lại bị kéo xa thêm rồi.

“Đậu, Mạnh Tư Duy, có phải cậu lại cao lên rồi không?” Chung Ý trố mắt: “Cậu đo chưa, mét bảy mấy rồi?”

Nghe thấy cái chủ đề “cao thêm” này, một cô gái vốn có chút lười biếng sau trận đấu đột nhiên khựng lại.

Mạnh Tư Duy nghiến răng nặn ra con số tỏ vẻ không phục: “Có cậu 1m7 ý. Tớ có 169.7 thôi, OK?”

Chung Ý: “.....”

Cũng không biết tại sao một học sinh thể dục tiêu chuẩn như Mạnh Tư Duy lại ngang ngược chấp niệm với chiều cao của mình như thế, sống chết không chịu thừa nhận mình cao 1m7, vĩnh viễn chỉ dừng lại ở con số 169 rồi lại phẩy, thêm một con số thập phân vào phía sau.

Cũng có thể trong nhận thức của cô, những cô gái cao trên 1m7, đặc biệt là nữ sinh thể thao, tự nhiên sẽ được xếp vào nhóm tứ chi phát triển. Còn từ 1m7 trở xuống mới có thể được thuận lợi phân vào hạng “chim nhỏ dựa người”.

(*) Chim nhỏ dựa người: chỉ những cô gái với vẻ ngoài nhỏ nhắn dễ thương.

Với một gương mặt đáng yêu hoàn toàn không ăn nhập với ngoại hình, Mạnh Tư Duy vẫn luôn không phục, chưa từng từ bỏ ý niệm làm một cô em dễ thương của mình.

Con gái mà dùng từ “dễ thương” để miêu tả, làm gì có ai là cao trên 1m7 đâu.

Trước cửa phòng làm việc Lão Hàn.

Lão Hàn là huấn luyện viên trưởng, cũng là người phụ trách bộ môn bóng sàn của trường. Năm đó, ông ấy phát hiện ra năng khiếu của Mạnh Tư Duy, dùng thành tích thể thao để thi vào trường. Mặc dù Trường Nghi không phải là trường cấp ba trọng điểm, nhưng cũng là trường công lập tiêu chuẩn, đối với một người điểm thi chỉ đủ vào trường dạy nghề như Mạnh Tư Duy thì đây quả là cơ hội trời ban. Cũng vì chuyện này mà mẹ của Tư Duy rất vui, cắn răng mua cho cô ấy gậy golf bạc gần một nghìn tệ.

Hôm nay là buổi chọn đội tuyển bóng sàn đầu tiên sau khai giảng, bởi vì các cầu thủ của khóa trước phải yên tâm chuẩn bị thi lên 12, thế nên mới phải chọn ra đội bóng mới.

Căn cứ vào biểu hiện hôm nay, Mạnh Tư Duy gần như đã được chọn vào vị trí thành viên chủ công của đội.

Mạnh Tư Duy gõ cửa bước vào, Lão Hàn tạm thời không có ở đây. Cô nhìn thấy cuốn số trên bàn làm việc có ghi rõ biểu hiện của mỗi một thành viên trong trận đấu cùng với số lần phòng thủ tiến công, tên của mình quả nhiên được dùng bút đỏ thêm một chữ “công” ở phía sau, lại được khoanh một vòng tròn, ý nghĩa đây chính là đội trưởng của đội.

Mạnh Tư Duy thấy bất ngờ với vòng tròn đỏ quanh tên mình, thuận tiện nhìn hộ Chung Ý, sau tên cậu ấy ghi một chữ “bổ” biểu thị cho thành viên dự bị.

Lão Hàn cầm cốc nước quay trở về văn phòng, thấy Mạnh Tư Duy chăm chăm nhìn vào danh sách đã được sắp xếp, ngồi xuống nói: “Nhìn thấy rồi chứ, năm nay em làm đội trưởng, nhớ dẫn dắt toàn đội tập luyện cho tốt, chúng ta tranh thủ cơ hội tiến vào chung kết một lần.”

Mạnh Tư Duy nhìn vào danh sách mà suy tư, cũng biết mục tiêu này đối với một đội bóng khiêm tốn như của trường mà nói thì không phải là dễ.

Bóng sàn là một môn thể thao khá kém phổ biến, theo như tên gọi thì có thể hiểu là khúc côn cầu được chơi trên sàn gỗ. So với khúc côn cầu trên băng, môn thể thao này dễ thực hiện hơn, yêu cầu về vị trí thi đấu không khắt khe bằng, giá thiết bị cũng rẻ hơn. Giống như khúc côn cầu trên băng, bóng sàn cũng không kém phần gay cấn, cường độ luyện tập thường xuyên cùng yêu cầu về thể lực rất cao với mỗi người chơi. Tương tự, xung đột về thể lực trên sân cũng là rất dễ xảy ra.

Mặc dù nói bóng sàn không phổ biến trong nước, nhưng bộ môn này ở thành phố C phát triển cũng không tệ, gần như trường học nào cũng đều sẽ có sân bóng sàn riêng.

Thành tích tốt nhất của đội bóng trường Trường Nghị là lọt vào top 4 giải đấu trung học thành phố C, suýt chút nữa là không vào được chung kết.

Mạnh Tư Duy im lặng không lên tiếng, nhưng dường như Lão Hàn lại rất có tự tin với mục tiêu này.

Mạnh Tư Duy là học sinh do một tay ông ấy dẫn dắt ra. Ban đầu, ông ấy là thấy Mạnh Tư Duy có nền tảng tốt nên muốn để cô ấy tập điền kinh, kết quả là sự chăm chỉ liều mình trong lúc luyện tập của cô gái này lại khiến không ít chàng trai trong đội phải hít bụi thua xa, khiến ông nhanh chóng đưa ra quyết định, từ luyện tập điền kinh chuyên nghiệp trở thành phụ trợ, để cô ấy chuyên tâm tập luyện bóng sàn.

Quả nhiên, trong trận bóng mang tính đối kháng như thế này, gân cốt của Mạnh Tư Duy được phát huy hết sức mạnh, biểu hiện trong trận đấu cứ như một chú bê nhỏ hoang dã, cứ trực tiếp xông lên, trong mắt chỉ có ghi bàn.

Mạnh Tư Duy không biết vị trí của cô trong Lão Hàn như một chú bê nhỏ, cô chỉ biết, năm nay làm thành viên chủ công cường độ tập luyện nhất định sẽ nặng hơn. Nếu như làm đội trưởng sẽ còn phải tốn thêm nhiều công sức bên ngoài nữa.

Mạnh Tư Duy trầm tư một lúc, đột nhiên ngẩng đầu hỏi Lão Hàn: “Thầy Hàn, liệu có ảnh hưởng đến việc học không ạ?”

Vẻ mặt Lão Hàn nhất thời cứng lại.

“Việc học của em có chỗ để bị ảnh hưởng à?” Lão Hàn nhớ lại kết quả thi cuối kì học trước của Mạnh Tư Duy, thầm nghĩ câu trả lời đầu tiên chính là như vậy.- đọc truyện trên app TYT

Có điều ông ấy không nói câu đó ra, bởi ông cũng mơ hồ biết được điểm trung bình mỗi lần thi của Tư Duy đều kéo thành tích của cả lớp xuống, giáo viên chủ nhiệm bình thường cũng không thích cô lắm.

Lão Hàn rất thích Mạnh Tư Duy, cũng biết rõ rằng với chế độ giáo dục hiện hành, đến quán quân thế vận hội Olympic cũng phải thi qua môn các môn văn hóa, nếu chỉ dựa vào thành tích thể thao thì không lên nổi đại học.

“Các thầy chắc chắc sẽ quy định thời gian luyện tập, không chiếm dụng thời gian lên lớp của các em, việc học đối với các em cũng rất quan trọng. Thầy cũng hy vọng các môn văn hóa em có thể thi được điểm cao, sau này tốt nghiệp không chỉ thi thể dục, còn phải thi các môn văn hóa nữa mà.” Lão Hàn nói.- đọc truyện trên app TYT

Mạnh Tư Duy nghe xong gật gật đầu, cũng không hỏi gì thêm, tiếp nhận thân phận mới thành viên chủ công kiêm đội trưởng của mình trong kì học mới.

Hôm nay buổi tập kết thúc sớm, lúc mọi người từ sân thể dục xuống canteen, bên khu dạy học còn chưa hết tiết. Lão Hàn nghĩ rằng giáo viên chủ nhiệm không thích Tư Duy nên mới gọi cô lại nói chuyện học hành, nhưng Chung Ý vừa mới nghe được ở ngoài cửa, biết được Tư Duy hỏi câu hỏi thuần túy như vậy đều là vì Bùi Thầm.

Bùi Thầm gần cuối kỳ học trước mới chuyển đến trường Trường Nghi, sau đó kết quả thi cuối kỳ không chỉ giành được top 1 toàn khối, điểm tổng còn cao nhất trong tất cả các trường trong khu vực, đưa mình vào nhóm học sinh giỏi hàng đầu trong các trường trung học trọng điểm.

Chuyện Mạnh Tư Duy thích Bùi Thầm không còn là bí mật với bạn bè nữa. Học kỳ trước, với tư cách là học sinh mới chuyển đến, Bùi Thầm cùng Mạnh Tư Duy làm bạn cùng bạn 2 tuần ở bàn cuối, đến cuối kì sau khi thi được hạng 1, giáo viên chủ nhiệm liền lập tức chuyển anh lên hàng đầu.

Thời gian ngồi cùng Bùi Thầm hai người cũng không trò chuyện mấy, có điều chắc chắn Mạnh Tư Duy không phải sau khi Bùi Thầm thi được hạng 1 mới thích cậu ấy. Có lẽ là vào một tiết học nào đó, cô ngủ trưa tỉnh dậy, thiếu niên bên cạnh đang cúi đầu đọc sách. “Cậu ấy trông thật đẹp”, hàng lông mi mỏng mỏng, dáng ngồi luôn giữ thẳng cùng làn da trắng. Cũng có thể là do anh vừa chuyển tới, bình thường cũng không nói chuyện gì nhiều, trên người anh luôn có một cảm giác lãnh đạm khó gần.

Gió thổi nhẹ, Mạnh Tư Duy phát hiện bộ đồng phục trên người thiếu niên ấy là vừa mới giặt. Cô ngửi thấy hương bột giặt nhè nhè trên người anh, rồi cứ vô thức mà đắm chìm vào mùi hương ấy.

Lần đầu tiên Mạnh Tư Duy nhận ra, hóa ra thích một người chẳng cần phải có lí do gì đặc biệt cả, chỉ một khoảnh khắc là đủ rồi.

Khi biết người mình thích thi được hạng cao nhất, trong lòng Mạnh Tư Duy thấy vui sướng tự hào, không hổ là người mình thích. Sau đó cô ấy nhìn lại mấy lần con điểm đáng thương của mình, đột nhiên có cảm giác lo sợ không xứng với người ấy.

Ngã ba đường, Chung Ý kéo tay Mạnh Tư Duy đi về phía nhà ăn, nhưng lại phát hiện hướng mà Tư Duy đi ngược lại với mình, là đi về phía khu dạy học.

“Cậu làm gì đấy?” Chung Ý hỏi.

Mạnh Tư Duy do dự một hồi: “Ý Ý, tớ có chút việc.”

Chung Ý từ vẻ ngại ngùng khi nói câu này của Tư Duy mà get được tâm tình của bạn, có điều cô ấy không nói thẳng ra, chỉ bỏ cánh tay đang khoác lên cổ Tư Duy xuống, đẩy đẩy lưng cô, lộ ra nụ cười tỏ vẻ đã hiểu: “Đi đi.”

Biết bạn hiểu được tâm ý mình, Mạnh Tư Duy: “Cảm ơn cậu.”

“Lần sau mời cậu ăn cơm nhé.”

Tạm biệt Chung Ý, Mạnh Tư Duy một mình đi về phía lớp học.

So sánh điểm của mình với Bùi Thầm, Mạnh Tư Duy vật lộn chưa đầy 3 giây đã lại thấy nhẹ nhõm. Điều cô ấy nghĩ bây giờ chỉ là thành tích kém một chút thôi mà, hơn nữa những mặt khác của cô ấy cũng không tệ, lại còn vừa được lên làm chủ lực của đội bóng nữa.

Vả lại mọi người đều là học sinh mà, không quan tâm là xứng hay không xứng, cứ ghép đôi trước rồi nói.

Lúc Tư Duy đến thì vừa hay hết tiết, tiếng chuông vừa reo lên, mọi người trong lớp lần lượt kéo nhau ra ngoài, còn lại lớp học vắng tanh.

Bùi Thầm vẫn ở lại trong lớp, bộ dạng không gấp, trái ngược hoàn toàn với mặt bàn lộn xộn của bạn ngồi cạnh, trên bàn của Bùi Thầm ngoài vài cuốn sách ra với mấy cây bút ra thì không còn thứ gì khác.

Mạnh Tư Duy hít vào một hơi, đứng trước bàn của Bùi Thầm.

Sự xuất hiện của cô chặn mất nguồn ánh sáng mặt trời, thiếu niên vốn đang đọc sách cũng vì thế mà chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn.

Mạnh Tư Duy đối diện với người bạn cùng bàn cũ đã xa cách cả một kỳ nghỉ đông, cũng không biết rằng ngồi cùng với bạn mới anh có nhớ tới cô không.

“Bùi Thầm, mình vẫn chưa kịp chúc mừng cậu lần trước thi cuối kì được hạng nhất.” Mạnh Tư Duy cười nói.

Khoảnh khắc mà bốn mắt chạm nhau, Mạnh Tư Duy đột nhiên thấy vài phần xa lạ trong ánh mắt của Bùi Thầm.

Tốt xấu gì cũng là bạn cùng bàn vài ngày, mới qua có một kì nghỉ đông, Bùi Thầm đã không quen cô nữa rồi?

Mạnh Tư Duy không tin vào khả năng này, đặt tay lên bàn của Bùi Thầm, hơi nghiêng người về phía trước, đưa ra lời mời: “Cậu có thời gian không, hay là chúng mình cùng đi ăn cơm nhé. Cậu thích ăn gì?”

Biết ý của Tư Duy, Bùi Thầm thu lại ánh mắt xa lạ ban nãy, cau mày nhìn cái bóng đang chắn trên bàn học.

Anh không nói một lời nào, khóe môi mím chặt, một sự từ chối trong im lặng

Đáng tiếc Tư Duy rõ ràng không phải là một người biết nhìn ánh mắt người khác, thấy Bùi Thầm không để ý, còn nghĩ do mình chưa đủ thành ý, vội vàng nói thêm: “Tớ nói là tớ mời mà, dù sao chúng ta cũng từng là bạn cùng bàn, cậu muốn ăn gì?”

“Hay là cậu có thích ăn gì không, để tớ mua về cho cậu?”.

Cường độ luyện tập của Mạnh Tư Duy rất lớn, mặc dù nhìn bề ngoài thì có vẻ gầy nhưng thực ra đều là cơ thịt, lượng cơm ăn vào cũng không giống những cô gái bình thường, dạ dày như chú chim nhỏ, ngày nào cũng kêu giảm cân rồi chỉ ăn hai cái sủi cảo là no. Trong nhận thức của những học sinh sinh viên thể dục như họ, đem cơm tới cho bạn và mời bạn đi ăn cơm chính là minh chứng cho một cách biểu đạt tình cảm ở mức cao nhất.

Mạnh Tư Duy nói xong, vui mừng chờ Bùi Thầm trả lời.

Cô cứ nghĩ mình đã bước được bước đầu tiên trong việc gắn kết tình cảm giữa hai người.

Tia sáng bị chắn trên bàn cứ đung đưa theo từng chuyển động của Tư Duy.

Sự nhẫn nại của thiếu niên đến lúc này dường như đã cạn kiệt.

Anh nói: “Cút.”

App TYT & Euphoria Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play