Editor: Mỹ Hiền

Mạnh Tư Duy nhìn thấy nữ sinh ngồi cạnh Bùi Thầm, quay đầu như đang nói gì với anh.

Nữ sinh tươi cười ngọt ngào, nhưng vẻ mặt Bùi Thầm không thay đổi, thậm chí không quay đầu trả lời, ánh mắt hờ hững nhìn về sân thi đấu.

Nhìn thế nào cũng không ra hai người là người yêu.

Vì thế Mạnh Tư Duy thả lỏng.

Cô nhìn về hướng Bùi Thầm vẫy tay, cuối cùng khi ánh mắt thiếu niên bị cô thu hút, cô dùng khẩu hình miệng nói với cậu: “Nhìn tớ.”

Trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu.

Năm nay, trận đấu chung kết kịch liệt chưa từng có.

Mạnh Tư Duy là chủ công chính dẫn dắt đội trường Trường Nghi vào chung kết, là đối tượng bị đối thủ chú ý, vì thế năm nay đội trường Sùng Đức thay đổi hoàn toàn đội hình, có thể nhìn rõ chiến thuật của đội là chuyên kiềm chế số 7 Mạnh Tư Duy.

Hôm nay, ngay từ đầu trận đấu Mạnh Tư Duy đã bị các cầu thủ đội Sùng Đức kiềm chặt, qua hiệp một vẫn chưa phát huy được gì, cơ hội nhận bóng và chuyền bóng cũng rất ít, tỷ số hiệp một của Trường Nghi đang là 0:1.

Nghỉ giữa trận, Lão Hàn đã sớm đoán được trận đấu hôm nay đội Sùng Đức sẽ tập trung kiềm chế Mạnh Tư Duy, nói về năng lực thì Trường Nghi và Sùng Đức có khoảng cách nhất định, chẳng qua hiện tại ông càng quan tâm đến vết thương của Mạnh Tư Duy.

“Có thể lên sân đấu tiếp được không?” Lão Hàn lo lắng nhìn mắt cá chân phải của Mạnh Tư Duy.

Mạnh Tư Duy ngồi uống nước. Chân phải của cô vốn đã phục hồi bảy tám phần, không biết có phải do vừa rồi chạy quá mạnh, lúc này có cảm giác đau râm rang.

Một đội viên của đội thấy thế, có chút buồn rầu mở miệng: “Hay là đừng lên nữa.”

Tất cả mọi người cúi đầu không nói, bầu không khí bắt đầu hạ xuống, bởi vì tình hình hiện giờ, nếu Mạnh Tư Duy không ra sân, đội Trường Nghi cơ bản đã xác định thua cuộc trong trận chung kết này.

Cho dù có thể vào trận chung kết đã là thành tích tốt nhất, nhưng ai lại không hy vọng dốc hết nhiệt huyết của mình tạo nên kỳ tích.

Mạnh Tư Duy ngẩng đầu nhìn về khu nghỉ ngơi của đội Sùng Đức.

Bên kia, bầu không khí đội Sùng Đức so với đội Trường Nghi thoải mái hơn nhiều, một đám đứng xung quanh vừa nghỉ ngơi uống nước vừa thương lượng chiến thuật, thậm chí khóe môi còn nở nụ cười thoải mái.

Mạnh Tư Duy nhìn thấy mấy cầu thủ của đội trường Minh Anh đến xem trận đấu hôm nay cũng đến khu nghỉ ngơi của đội Sùng Đức nói chuyện, nhìn ra được người của hai đội có quan hệ rất tốt, trước đây luôn là hai đội thay nhau đứng nhất đứng nhì, lần này bỗng nhiên bị Trường Nghi phá vỡ, vì thế hai đội lựa chọn đoàn kết đối phó bên ngoài.

Mạnh Tư Duy nhớ tới cây gậy đánh bóng không tiếng động luồng tới chân cô trong trận đấu lần trước với Đội Minh Anh.

Trong nửa trận đấu vừa rồi, không biết cố ý hay là vô tình, cô cảm thấy động tác của mấy cầu thủ đội Sùng Đức kiềm chế cô cũng không sạch sẽ.

Mạnh Tư Duy hít mạnh vào một hơi, nhìn về phía đồng đội đang chịu áp lực.

“Em lên.” Cô nói rõ ràng.

Đồng đội và Lão Hàn nghe xong ánh mắt đều lộ ra kinh ngạc, nhìn thấy ánh mắt kiên định của Mạnh Tư Duy.

Mạnh Tư Duy nắm chặt tay.

Từ ngày cô theo thể thao thì đã biết thi đấu thắng thua là chuyện bình thường, cô chưa bao giờ sợ, có thể sợ, nhưng tuyệt đối không dễ dàng nhận thua.

Hơn nữa, các cô cố gắng vào đến trận chung kết như vậy, Bùi Thầm thật hiếm khi ngồi ở khán đài, cô không muốn cho cậu ấy nhìn thấy dáng vẻ cô bị đối thủ khống chế như vậy.

Thật kỳ diệu là, sau khi Mạnh Tư Duy kiên quyết nói một câu “Em lên”, bầu không khí cả đội Trường Nghi giống như có sự thay đổi lúc nào không hay.

Lão Hàn bắt đầu sắp xếp lại chiến thuật, chọn ra giải pháp đối phó với chiến thuật tập trung kiềm chế Mạnh Tư Duy của đội Sùng Đức, các đồng đội tập trung nghe sự sắp xếp của Lão Hàn, cuối cùng tất cả cùng đặt bàn tay chồng lên nhau: “Cố lên!”

Thời gian nghỉ giữa trận đã kết thúc, hiệp hai bắt đầu.

Mạnh Tư Duy như trước đứng ở giữa sân để bắt bóng, đối diện là đội trưởng đội Sùng Đức.

Nữ sinh nhìn cô như cũ lên sân đấu trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, sau đó khóe môi dần hiện ý cười kiêu ngạo.

Người của đội trường Sùng Đức đã nhìn ra chân phải cầu thủ chủ công số 7 lợi hại nhất đội Trường Nghi có vấn đề, bây giờ còn cố gắng lên sân, chứng tỏ các cô đã lực bất tòng tâm, mất đi đội trưởng, những người còn lại không đáng lo lắng.

Mạnh Tư Duy đón nhận ánh mắt chèn ép của đối phương.

Ánh mắt cô bình tĩnh mà kiên định, giống như hồ nước sâu không thấy đáy, nhìn không ra một chút lùi bước.

Tiếng còi vang lên, hiệp hai bắt đầu.

Ngoài dự đoán của mọi người, Mạnh Tư Duy cướp bóng trước.

Sùng Đức tiếp tục chiến thuật kiềm chế Mạnh Tư Duy, khi mấy cây gậy đánh bóng cùng đưa đến cướp bóng trong tay Mạnh Tư Duy, bỗng nhiên Mạnh Tư Duy chuyền bóng ra xa.

Đằng sau, phía sân không có người phòng thủ, Chung Ý đón được bóng Mạnh Tư Duy đánh đến.

Lão Hàn hào hứng vỗ tay: “Tốt!”

Một đường chuyền bóng bất ngờ, mở màn cho hiệp hai quan trọng của trận chung kết.

Khán giả càng thêm hò hét cỗ vũ đầy nhiệt tình, màn phối hợp vô cùng ăn ý của Mạnh Tư Duy và đồng đội đã làm rối loạn chiến thuật của đối phương, các cầu thủ chuyên kiềm chế cô không rõ lối chơi của cô bắt đầu trở nên do dự, Mạnh Tư Duy bắt lấy chỗ trống, đánh một cú chuyền bóng vào gôn cực kỳ chính xác.- đọc truyện trên app TYT

Khán đài ngay lập tức bùng nổ những tiếng hô kích động.

Tỷ số 1:1, trung học Trường Nghi đã san bằng tỉ số ngay tại năm phút mở màn hiệp hai.

Sùng Đức ngay lập tức xin tạm dừng.

Mạnh Tư Duy uống một ngụm nước, nhìn về phía Bùi Thẩm ở khán đài.

Sau khi ghi bàn, nụ cười cô khoan khoái.

Bùi Thầm không giống những người khác chúc mừng cô ghi bàn, ngồi bên cạnh vẫn là nữ sinh trường Sùng Đức kia.

Nhưng Mạnh Tư Duy cũng không để ý.

Bởi vì bây giờ, Bùi Thầm chắc chắn đang nhìn cô.

Hết tạm dừng, trận đấu tiếp tục diễn ra.

Mạnh Tư Duy một lần nữa ra sân đấu.

Cầu thủ đội Sùng Đức lần này chuyển sang ánh mắt rất sắc bén, không ai dám lơi lỏng phần sau trận đấu.

Mạnh Tư Duy nắm chặt gậy đánh bóng, xem nhẹ đau đớn ở mắt cá chân phải.

Tiếng còi vang lên.

….

Sau này nếu cho Mạnh Tư Duy nhớ lại, chuyện khó quên nhất thời trung học, ngoại trừ mối tình đầu cô theo đuổi Bùi Thầm đầy nhiệt tình không đụng vào tường không quay đầu, thì đó chính là trận chung kết này.

Cô nhớ rõ ràng mỗi một chi tiết, nhớ rõ tiếng hít thở và tiếng tim đập trên sân đấu, nhớ rõ khán giả cổ vũ reo hò, nhớ rõ mắt cá chân càng lúc càng đau đớn.

Càng nhớ rõ thời điểm đó, khi mồ hôi ướt đẫm hai má, đau đớn đến tận xương, rất nhiều lần có ý nghĩ từ bỏ xuất hiện trong đầu, chỉ vì một câu “Bùi Thầm đang nhìn mình”, cắn răng cố hết sức chống đỡ.

Đến cuối cùng bọn họ giành chiến thắng.

Năm 2013, ở giải đấu khúc côn cầu trên sàn khối trường trung học ở thành phố C, trường trung học Trường Nghi đánh bại trường trung học Sùng Đức, đạt được thắng lợi vinh quang cao nhất.

Chiến thắng hôm nay sẽ viết vào lịch sử trường.

Bên tai là tiếng la hét chúc mừng điên cuồng.

Mạnh Tư Duy bị các đồng đội hưng phấn ôm lấy, nhìn không rõ Bùi Thầm ở chỗ nào, chờ cô ruốt cuộc thoát ra được, khán giả đã dần dần đi về lối ra.

Chỗ Bùi Thầm trống.

Anh đi rồi.

Chân Mạnh Tư Duy thật khó khăn hồi phục, lần này lại bị thương nặng hơn, khi đi khám bác sĩ còn mắng một trận, không thể không xin nghỉ hai ngày ở nhà nghỉ ngơi.- đọc truyện trên app TYT

Cho nên cô bỏ lỡ nghi thức khen ngợi đầu tuần.

Nhất là khi cô nghe tuần này là Bùi Thầm ở phòng phát thanh, đọc tên từng cầu thủ đi thi và tên cầu thủ thi đấu tốt nhất.

Mạnh Tư Duy theo đuổi Bùi Thầm cho đến bây giờ còn chưa từng nghe anh gọi tên mình, lúc nghe Chung Ý kể lại cô chỉ muốn nổi điên.

Chung Ý khuyên Mạnh Tư Duy bình tĩnh, hơn nữa tuân theo nguyên tắc không giấu diếm bạn tốt, còn cố ý nói một chút về nữ sinh ngồi cạnh Bùi Thầm trong trận chung kết.

Nữ sinh tên là Giang Nghi, là năm nhất trường Sùng Đức, nghe nói rất nổi tiếng ở Sùng Đức, không chỉ thành tích tốt, hoạt động ngoại khóa cũng tốt, còn từng đạt giải nhất cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh của tỉnh.

Mạnh Tư Duy nghe Chung Ý nói đến giải nhất cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh của tỉnh thì bĩu môi không cam lòng.

Giải nhất cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh thì như thế nào, cô cũng mang đội thi đấu trường giành giải nhất, hơn nữa còn là cầu thủ giỏi nhất toàn trường.

“Lại nói Bùi Thầm cũng chưa từng nói chuyện với cô ta.” Mạnh Tư Duy không để ý lắc chân trái không bị thương: “Tớ thấy cô ta tìm Bùi Thầm nói chuyện, Bùi Thầm cũng không để ý.”

Chung Ý bị thuyết phục bởi ý nghĩ và sự lạc quan của Mạnh Tư Duy.

“Đi thôi.” Cô nhìn khuôn mặt còn nét trẻ con dễ thương của Mạnh Tư Duy “Ý của tớ là cậu hãy lo lắng một chút, nếu thật sự phải cạnh tranh, cậu đấu với nữ sinh như Giang Nghi, có phần thắng hay không.”

Nghe nói một nửa nam sinh Sùng Đức đều thầm mến Giang Nghi.

Hơn nữa còn có một chút Chung Ý chưa nói, nam sinh như Bùi Thầm, nếu thích chắc sẽ là kiểu nữ sinh như Giang Nghi.

Mạnh Tư Duy nghe Chung Ý nói xong, cúi đầu suy tư, sau đó ngẩng đầu lên còn rất thật thà trả lời: “Tớ cảm thấy được.”

Chung Ý: “…”

Mạnh Tư Duy không có bi quan như Chung Ý. Bây giờ Bùi Thầm đã xem cô thi đấu, nói không chừng ấn tượng với cô đã có thay đổi lớn, không chừng đã bắt đầu có thiện cảm với cô.

Không phải các nam sinh chơi bóng rổ và nữ sinh đưa nước đều như vậy hay sao.

Mạnh Tư Duy nói với Chung Ý: “Chờ tớ theo đuổi được Bùi Thầm, cùng cậu ấy ở bên nhau, tớ liền cùng cậu đi làm thêm kiếm tiền xem buổi biểu diễn của Superboys.

Chung Ý thích nhóm nhạc nam tên là Superboys, cô ấy thích nhất đội trưởng nhóm nhạc, màn hình di động là hình đội trưởng, tất cả poster trong nhà đều là đội trưởng.

Chung Ý ánh mắt sáng rỡ.

Ước mơ lớn nhất của fans, đó chính là được đi xem concert của thần tượng.

Đáng tiếc vé concert của Superboys vừa đắt vừa khó kiếm, vé chợ đen lại toàn những kẻ đầu cơ hung hăng ngang ngược, cho nên xin tiền của phụ huynh là không thiết thực, chỉ có thể tự mình lén lút tích góp.

Chung Ý: “Một lời đã định.”

….

Sau hai ngày nghỉ, Mạnh Tư Duy đi học lại.

Thái độ của Trần Xuân Hồng với cô đã tốt hơn một chút, gọi vào văn phòng hỏi thăm tình hình về vết thương ở chân, chẳng qua thái độ tốt này không duy trì được lâu, Trần Xuân Hồng đưa cho Mạnh Tư Duy phiếu điểm đợt kiểm tra trước.

“Thành tích này của em có thể đậu được trường đại học nào? Biết chơi bóng có lợi ích gì? Em có thể giành được quán quân Thế vận hội Olympic không?”

“Nói như thế nào, Trường Nghi chúng ta là trường trung học chứ không phải trường dạy nghề, làm sao có học sinh đạt điểm như em.”

“Với điểm này, em cảm thấy em về sau làm cái gì?”

“Cứ như vậy mười năm hai mươi năm sau, lứa học sinh các em trưởng thành vào xã hội, em cảm thấy lúc đó Trường Nghi có thể không biết xấu hổ mà nói em là học sinh trường chúng ta hay sao.”

Mạnh Tư Duy bị Trần Xuân Hồng dạy dỗ cũng không có mở miệng.

Cô cúi đầu, nghĩ đến mười năm hai mươi năm nữa, cô có lẽ không dám đảm bảo mình đang làm cái gì, nhưng cô cảm thấy khi đó Bùi Thầm nhất định sẽ là học sinh vinh dự của Trường Nghi. Là sự tồn tại kiêu ngạo và vinh quang của Trường Nghi khi được nhắc đến.

Mạnh Tư Duy bỗng nhiên cảm thấy vui cho Bùi Thầm, không cẩn thận lộ ra ý cười.

“Nói như vậy mà em vẫn còn cười.” Trần Xuân Hồng bị nụ cười khi bị dạy dỗ của Mạnh Tư Duy cảm thấy không nói gì được nữa, chỉ cảm thấy đau đầu vẫy tay: “Đi thôi đi thôi.”

Mạnh Tư Duy ra khỏi văn phòng chủ nhiệm.

Lúc này là giờ nghỉ giải lao, Mạnh Tư Duy gặp Bùi Thầm đảm nhiệm chức vụ ôm một chồng sách bài tập từ văn phòng bên cạnh đi ra, hôm nay là ngày đầu tiên cô đi học lại sau khi giành giải quán quân, cũng là ngày đầu tiên gặp lại Bùi Thầm.

“Bùi Thầm!” Mạnh Tư Duy gọi về hướng thiếu niên.

Gặp lại Bùi Thầm, Mạnh Tư Duy lập tức khẩn trương đến lòng bàn tay ra mồ hôi.

Cậu đã thấy bộ dáng thi đấu của cô, cậu biết cô là Mạnh Tư Duy thích cậu, hiện giờ cậu… cảm thấy thế nào về cô.

Bùi Thầm nhìn cô gái ở đối diện.

Đầu mùa hè, trên hành lang trường học, cô đứng ở nơi đó, mặc đồng phục xanh trắng của Trường Nghi, lòng bàn tay nắm lại, cả người có vẻ hồi hộp chờ mong.

Sau đó cậu nhìn thấy ánh mắt cô, ý cười trong veo sáng ngời.

App TYT & Euphoria Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play