Mạnh Tư Duy vừa mới ra ngoài trở về, đã nhìn thấy trước tấm poster được dán phía sau lớp học, là một đám quần chúng đang ngồi ăn dưa, xem náo nhiệt.
Cô vừa mới vào cửa đã bị kéo đi.
Chung Ý phải mất rất nhiều sức mới có thể kéo Mạnh Tư Duy ra đến hành lang, dáng vẻ hung dữ đè cô trên lan cang, giống hệt thùng thuốc nổ nhỏ: “Mạnh Tư Duy, cậu đủ rồi đấy.”
“Cậu mơ mộng hão huyền rồi viết nhảm cái gì đấy thì cũng phải có giới hạn chút được không.”
“Cậu sợ người khác không biết cậu thích Bùi Thầm à, họ cười nhạo cậu vẫn chưa đủ sao?”
Mạnh Tư Duy đối mặt với Chung Ý bỗng nhiên tức giận không biết phải làm sao hỏi: “Làm sao thế?”
Chung Ý chống nạnh: “Làm sao thế?”
“Có phải bởi vì Bùi Thầm được cử đến đại học P cho nên cậu cũng viết đại học học lý tưởng của mình là đại học P luôn không.”
Cô ấy vừa nói vừa lấy tay chọc chọc vào bả vai Mạnh Tư Duy: “Đó là trường mà chúng ta có thể mơ tưởng đến sao, cậu và Bùi Thầm giống nhau sao, đó là người mà cậu có thể mơ tưởng đến hay sao?”
Cuối cùng Mạnh Tư Duy cũng hiểu được nguyên nhân khiến Chung Ý tức giận như thế rồi.
Phản ứng của Chung Ý chắc cũng chính là một màn hình thu nhỏ phản ứng của các học sinh khác trong lớp học, những người đã nhìn thấy trường đại học lý tưởng của cô.
Nhưng mà Chung Ý là bạn của cô, cho nên đối với chuyện này sẽ đau đầu vì cô nhiều hơn một chút, còn về những người khác, chắc là sẽ chế nhạo và mỉa mai nhiều hơn.
Mạnh Tư Duy nắm lấy tay Chung Ý ý muốn cô ấy bình tĩnh lại, rũ mắt suy nghĩ một lúc sau đó mở miệng nói: “Nhưng mà tớ thật sự rất muốn đến đại học P.”
Học cùng một trường đại học với Bùi Thầm.
Chung Ý: “…”
Vẻ mặt phức tạp: “Tớ đây thật sự cũng rất muốn đến đại học T đây này.”
“Vì một người đàn ông mà muốn đến đại học P, Mạnh Tư Duy cậu cứ thế mà từ bỏ bản thân mình sao? Cậu cứ thế mà không muốn vươn lên và từ bỏ bản thân mình luôn sao?”
Mạnh Tư Duy hơi bối rối trước mấy lời Chung Ý nói, cô buộc miệng nói: “Tớ muốn thi vào đại học P còn không phải là muốn vươn lên sao.”
“Tớ cũng không vì cậu ấy mà nghỉ học.”
Thế nên bây giờ đổi lại thành Chung Ý bị lấp kín miệng không nói ra lời.
Đối với một học sinh sắp lên lớp 12 mà nói, hình như không có chuyện gì lớn hơn việc thi vào trường đại học P.
Cho nên bây giờ Mạnh Tư Duy… thật ra rất có tiến bộ?
Thậm chí là tiến bộ quá xa. Từ học sinh trung học đến bạn nhỏ nhà trẻ, khi có một học sinh nào họ lên ước mơ của tôi là có thể thi vào đại học P, dường như đều đáng được khích lệ, có can đảm có ước mơ.
Chung Ý phát hiện mình đã bị Mạnh Tư Duy làm cho bối rối rồi.
Nhưng mà cho dù có nói thế nào đi nữa, thì trực giác nói cho cô ấy biết, Mạnh Tư Duy vì yêu là thi vào đại học P chắc chắn không phải chuyện tốt.
Vì thế Chung Ý không muốn lại cùng Mạnh Tư Duy làm bừa nữa, trực tiếp đẩy eo cô tiến vào lớp học: “Mau mau đi sửa trở lại cho tớ.”
“Sau này chúng ta cùng nhau cố gắng vào trường sư phạm ở tỉnh G.”
“Đừng nghĩ đến cậu ta nữa, cậu không thấy hôm nay trên mặt Bùi Thầm có vết thương sao, tớ vết thương là giả đấy, nói không chừng chính là vì nữ sinh nào đánh nhau nên mới có đó.”
Chung Ý còn đang lẩm bẩm một mình, thì Mạnh Tư Duy không thể không nhớ đến tối cuối tuần, Bùi Thầm bị mấy tên xã hội đen bao quanh.
Cô cũng chưa từng nhắc đến chuyện này với ai cả, bao gồm cả Chung Ý.
Bỗng nhiên Mạnh Tư Duy có chút thất thần.
Cái này có tính là bí mật riêng của cô và Bùi Thầm hay không?
Ánh đèn chiếu trên mặt đất, mọi thứ đều yên lặng, hai người ngồi trên bậc thang, anh không chút tiếng động xử lý vết thương trên tay, cô nói mình thích anh, anh nhẹ giọng nói “Ừm.”
Quên đi. Mạnh Tư Duy thầm nghĩ trong lòng.
Cô từng thấy qua dáng vẻ tàn nhẫn, hung ác khi anh cởi đồng phục, so với dáng vẻ người khác nhìn thấy thì khác xa hoàn toàn, khi đó chàng thiếu niên ngắn gọn trả lời cho cô ấy một chữ “Ừm.”
Trong một khắc này, lần đầu tiên Mạnh Tư Duy có suy nghĩ, thật ra cô có thể đến gần Bùi Thầm được.
Vào lúc đó khoảng cách của hai người không hề xa như thế.
Rất gần, gần đến mức cô có thể chạm đến được, chỉ cần cô bước thêm một chút nữa, thì cô có thể chạm đến rồi.
Cô chỉ cần đi theo hướng anh đi là có thể rồi.
Mạnh Tư Duy ngẩn ngơ, Chung Ý cũng bỗng nhiên dừng lại.
Bởi vì Chung Ý vừa nhìn thấy Bùi Thầm vừa đi ra khỏi văn phòng, và đang đi đến chỗ này của hai người.
Mạnh Tư Duy lấy lại tinh thần, nhìn thấy Bùi Thậm, trên mặt lộ ra một nụ cười tươi.
Nhưng mà Bùi Thầm không để ý đến cô.
Ánh mắt giống như đang nhìn người qua đường nhìn lướt qua cô và Chung Ý, sau đó đi vào lớp học.
Giốn như chuyện xảy ra vào tối cuối tuần vừa rồi chưa từng xảy ra. Anh và Mạnh Tư Duy cũng không thay đổi gì, vẫn giống như lúc trước, chỉ là một sự theo đuổi đầy khinh thường, suy nghĩ viển vông.
Nhưng Mạnh Tư Duy nhớ rõ những chuyện đã xảy ra, mỗi một chi tiết nhỏ cô đều nhớ rất rõ ràng.
Khóe môi anh còn chút máu bầm chưa tan hết.
Cô nghĩ có lẽ Bùi Thầm không muốn bị phát hiện, cho nên mới xem như chưa xảy ra chuyện gì cả.
Chung Ý là người ngoài, đối với cô ấy mà nói chẳng qua đây chỉ là một trong vô số lần mà Bùi Thầm phớt lờ Mạnh Tư Duy thôi, bất đắc dĩ lắc đầu: “Thấy rồi chưa, tỉnh đi.”
Kết quả cô ấy nghe thấy Mạnh Tư Duy lại dùng giọng kiên định hơn nói: “Tớ phải vào đại học P.”
Cô đi theo hướng mà anh đi.
…
Sau khi lão Hàn biết Mạnh Tư Duy từ bỏ luyện tập thì bất ngờ mãi không thôi.
Lúc đầu ông nghĩ điều kiện kinh tế trong nhà Mạnh Tư Duy gặp khó khăn, ngỏ ý sẽ cố gắng giúp cô xin học bổng trong trường học, còn nếu không được ông thậm chí còn có thể cho cô vay tiền.
Mạnh Tư Duy vô cùng cảm động, chẳng qua cô vẫn xin từ chối ý tốt của lão Hàn.
Cô không hối hận vì đã không tham gia trại huấn luyện và từ bỏ chuyện tuyển chọn riêng của trường cao đẳng sư phạm, bởi vì đây là nơi huấn luyện chuyên nghiệp cho nên chi phi thật sự rất cao, huống chi đây là môn khúc côn cầu trên băng, mà môn thể thao này cần có thiết bị chuyên nghiệp và sân chơi chuyên nghiệp, nghiệp dư thích chơi thì không sao, nhưng nếu đào tạo chuyên nghiệp, thì một năm phải tốn trên dưới một trăm ngàn tệ.
Mẹ cô đi là rất vất vả, đi sớm về khuya, thỉnh thoảng còn phải tăng ca.
Lão Hàn không còn cách nào khác chỉ có thể lắc đầu, thấy Mạnh Tư Duy kiên trì, nên ông nói nhìn cô nói sau này cố lên.
Sau đó, lớp 12 của trường trung học Trường Nghi bước vào kỳ thi tuyển sinh đại học, Mạnh Tư Duy thì trở thành học sinh cuối cấp.
Chung Ý xách túi, muốn đến tham gia huấn luyện khép kín.
Trước lúc đi, cô ấy đưa tất cả đồ dùng học tập của mình cho Mạnh Tư Duy. Đều do bố mẹ Chung Ý mua cho cô ấy, cô ấy đều chưa từng dùng qua.
“Cậu đã quyết định học thì phải chăm chỉ đọc sách vào.” Khóe mắt Chung Ý dần đỏ lên, không biết vì sắp chia tay nhau, hay là vì tình cảm mà bạn thân mình vẫn luôn kiên trì.”
Chung Ý nhìn thấy chữ đại học P sau tên của Mạnh Tư Duy ở bức tường phía sau lớp học, “Chờ tớ trở lại chúng ta lại sẽ bên cạnh nhau.”
Mạnh Tư Duy cho Chung Ý một ánh mắt “Cậu yên tâm đi”, nói: “Cậu chờ chuẩn bị mua vé đi.”
Hai người cũng đã tiết kiệm được một số tiền. Với số tiền tiết kiệm khi hai người làm nhân viên thu ngân trong siêu thị này hai người dành để mua vé cho cho buổi concert của Superboys vào năm sau, thời gian vừa khéo là sau khi diễn ra kỳ thi đại học, Mạnh Tư Duy muốn cùng Chung Ý đi gặp thần tượng và người tình trong mộng của cô, nhóm trưởng của nhóm nhạc Superboys.
Chung Ý liên tục gật đầu: “Được!”
Đối với phần lớn mọi người, sau khi lên lớp 12 thì không có nhiều thay đổi, những người vượt qua bài thi đều đang chăm chỉ học tập, còn những người thu không tốt thì vẫn ngu ngốc như trước.
Chẳng qua bây giờ người vùi đầu vào học lại có nhiều thêm một người, là Mạnh Tư Duy.- đọc truyện trên app TYT
Mọi người đều biết Mạnh Tư Duy, người vẫn luôn thích Bùi Thầm, đã quyết định thi vào đại học P, sau khi Bùi Thầm được cử đi học ở đại học P.
Lúc đầu còn có người đi ngang qua trêu chọc vài ba câu, đại khái là nói cô không biết tự lượng sức mình, sau một thời gian thì cũng dần mất đi hứng thú trêu chọc, cả ngày đều bận rộn thân mình còn lo chưa xong.
Cho dù Bùi Thầm đã được tuyển thẩn, nhưng mỗi ngày đều đến trường học, chỉ lo so với những người khác đang bận đến sứt đầu mẻ trán, thì anh vẫn vô cùng thoải mái đi kéo thù hận, giáo viên cũng chưa từng quan tâm xem anh có làm bài tập hay không, khi đi học muốn ngủ thì cứ nằm sấp xuống bàn mà ngủ.
Từ sau khi Mạnh Tư Duy quyết định sẽ thi vào đại học P thì cũng không tìm Bùi Thầm giống như trước nữa, cô dành hết thời gian để làm tất cả các bài tập về nhà mà mình đã bỏ lỡ mấy năm nay, nhưng điều đó không có nghĩa là cô thay lòng không thích Bùi Thầm nữa, ngược lại, cô muốn quá trình mà bản thân bổ sung kiến thức của mình, chính là từng bước từng bước đi đến gần Bùi Thầm hơn.
Thực tế thì nếu Mạnh Tư Duy không chủ động đi tìm thì hai người không còn nói chuyện với nhau nữa, không gặp nhau, thậm chí Mạnh Tư Duy còn đổi chỗ ngồi, muốn nhìn thấy đối phương cũng đều vô cùng khó khăn.
Mạnh Tư Duy vẫn luôn nhớ về bí mật buổi tối hôm đó, khi mà hai người ngồi trên bậc thang, cả người đều bị ánh đèn đường mờ ảo bao phủ, anh nói “ừm” với cô.
Chắc là trong cuộc đời mỗi người đều sẽ có một giai đoạn như thế, nhiệt tình hăng hái lao về phía trước không quay đầu nhìn lại.
Khoảng thời gian này Mạnh Tư Duy đến trường đều rất khó gặp được Bùi Thầm.
Cách lúc thi đại học một trăm ngày, Chung Ý đi tham gia tập huấn cũng đã trở lại.
Chung Ý thành công thông qua kỳ thi tuyển chọn môn khúc côn cầu trên băng của trường cao đẳng sư phạm tỉnh G, bây giờ trở về để học bổ sung môn văn hóa.
Mạnh Tư Duy biết Chung Ý thông qua kỳ tuyển chọn đặc biệt thì còn vui vẻ hơn cô ấy nhiều. Tuyển chọn sinh viên thể dục thì lấy điểm văn hóa rất thấp, Chung Ý nhất định có thể đậu.
So với Mạnh Tư Duy đang vui vẻ, thì Chung Ý có vẻ chẳng có chút cảm xúc nào, có chút mất mác: “Không phải chúng ta đã nói sẽ ở cùng nhau sao?”
Hai người cùng nhau lấy thân phận học sinh thể thao để tiến vào Trường Nghi, lại cùng nhau vào đội thi đấu của trường, Mạnh Tư Duy chơi tốt hơn cô ấy, nhưng kết quả cuối cùng người thông qua kỳ tuyển chọn đặc biệt này vẫn là cô ấy.
Mạnh Tư Duy cười: “Cậu thông qua thì khác gì tớ thông qua chứ.”
Mạnh Tư Duy cũng đến trao đổi kỹ năng với đội trường vừa về từ trại huấn luyện.
Cô đã gần nửa năm không luyện, mà các thành viên trong đội đã luyện tập với cường độ cao trong nửa năm qua, Mạnh Tư Duy từng làm đội trưởng cũ, cảm nhận được kỹ thuật của bản thân bây giờ đã không bằng các thành viên cũ trong đội rồi.
Năm nay thành tích đội thi đấu trường Trường Nghi không tệ, có ba người thôn qua kỳ tuyển chọn đặc biệt của Cao đẳng sư phạm khoa giáo dục thể chất, lão Hàn nhìn thấy Mạnh Tư Duy trở về trao đổi thêm kỹ năng, thì ông khẽ thở dài tiếc nuối cho cô.
Trường trung học Trường Nghi đã tổ chức một cuộc tuyên thệ một trăm ngày.
Sau khi mọi người kết thúc cuộc tuyên thệ một trăm ngày, thì mới phát hiện thì ra thời gian trôi nhanh như thế, vào trước khi chia tay nhau, mọi người đã được định sẵn sẽ đi trên những con đường riêng của mình.
Tấm poster về trường đại học lý tưởng của mọi người vẫn được dán trên bức tường phía sau của lớp học.
Trong lớp cũng bắt đầu phổ biến chuyện viết lưu bút.
Mạnh Tư Duy cũng mua một quyển, có màu tím nhạt, có thể tháo rời từng tờ ra, trên trang giấy còn có mùi nước hoa thoang thoảng.
Điều này khiến cô nhớ đến bức thư tình đầy tình cảm mình viết cho Bùi Thầm, cuối cùng lại bị xé thành nhiều mảnh và vứt trong thùng rác kia.
Và bài thơ cuối cùng ——
“Chàng kia cổ áo xanh xanh, để tôi vương mối tơ mành bấy nay.”
Mạnh Tư Duy cũng viết một vài lưu bút cho mấy bạn học khác, còn cô cũng đưa một đưa một ít để mọi người viết.
Chiều hôm đó, cô ôm lưu bút của mình, do dự rất lâu, từng bước từng bước đến trước mặt Bùi Thầm.
Mạnh Tư Duy cũng không biết vì sao hôm nay cô lại trở nên rụt rè thế này.
Cô rõ ràng từng vì muốn làm quen, chọn xong một chủ đề rồi lao nhanh về phía trước, cuối cùng không hề bất ngờ khi thu được một chữ “Cút.”
Đã rất lâu cô chưa đến tìm Bùi Thầm.
Mạnh Tư Duy cẩn thận đặt cuốn lưu bút đã được các bạn học ghi qua lên mặt bàn sạch sẽ của Bùi Thầm, hỏi anh: “Bùi Thầm, cậu có thể viết lưu bút cho tớ được không?”
Từ Đạt Long vẫn ngồi ở vị trí cách Bùi Thầm không xa.
Tất cả mọi người đều biết, Mạnh Tư Duy người đứng cuối lớp vì muốn theo đuổi Bùi Thầm nên thi vào đại học B, hơn nửa năm nay đều vùi đầu vào học tập, hôm nay cuối cùng cũng thấy cô chủ động đến gần.
Từ Đạt Long ngẩng đầu lớn tiếng hỏi Mạnh Tư Duy: “Này, Mạnh Tư Duy, gần đây học hành thế nào.”
“Có thể thi vào đại học P không?”
“Sau này trở nên xuất sắc cũng đừng quên chúng tôi đấy.”
Xung quanh mọi người đều lén cười.
Có người hùa theo: “Đúng thế Mạnh Tư Duy, thi vào đại học P cũng đừng quên chúng tôi đấy.”
Mạnh Tư Duy không để ý đến những người đó.
Bọn họ đều biết Mạnh Tư Duy muốn thi vào đại học P, thì Bùi Thầm đương nhiên cũng biết.
Ánh mắt Mạnh Tư Duy cẩn thận dừng trên mặt Bùi Thầm.
Anh rất trắng, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, xa cách như trước, giống như từ khi chuyển sang Trường Nghi đến giờ, khoảng cách giữa cô và người này vẫn chưa từng gần hơn chút nào.
Cô ngủ trưa tỉnh lại, nhìn thấy sườn mặt anh, bỗng nhiên rung động.
Người tìm Bùi Thầm viết lưu bút không ít, anh cũng chưa từng từ chối, duy trì tính xã giao và lịch sự cơ bản nhất, chẳng qua cũng giống như những người đến nói chuyện với anh, đều viết cho có, và cẩu thả.
Vào lúc Bùi Thầm im lặng, Mạnh Tư Duy bỗng nhiên thấy sợ hãi.
Cô không còn là Mạnh Tư Duy cứ đâm đầu về phía trước nữa, cô đang vì người mình thích mà cố gắng từng chút từng chút, đã từng nhiệt huyết không sợ bị từ chối, nhưng bây giờ, bỗng nhiên cô lại sợ hãi, sợ người thiếu niên này khi mở miệng nói sẽ nói “Cút” với cô.
Nhưng cũng may vào giây tiếp theo, cô nhìn thấy Bùi Thầm đặt bút xuống, viết vài chữ lên cuốn lưu bút của cô.
Tên, ngày sinh, tài khoản QQ, vân vân.
Mạnh Tư Duy âm thầm thở ra một hơi.
Mặt đầu tiên của lưu bút là thông tin cá nhân, mặt còn lại là lời nhắn gửi đến chủ lưu bút, Bùi Thầm viết lưu bút cho người khác trước giờ đều chỉ viết trang đầu tiên, sẽ không lãng phí bút mực để nhắn gửi cho người khác.
Nam sinh ngồi trước quay đầu lại nhìn thấy Bùi Thầm đang viết lưu bút, sau khi thấy anh viết xong nhóm máu thì muốn dừng bút, mở miệng nói: “Bùi Thầm, viết chút lời chuyển cho người ta đi.”
Từ Đạt Long nghe thấy, cũng cất cao giọng nói: “Đúng đó Bùi Thầm, người ta vì cậu mà thi vào đại học P rồi, không viết chút nhắn gửi gì đấy chuyển cho người ta hay sao?”
Xung quanh lại vang lên tiếng cười.
Mạnh Tư Duy nhướng mắt nhìn Bùi Thầm.
Cô vừa tính nói không viết lời nhắn gửi cho người khác cũng không sao, thì bỗng nhiên Bùi Thầm lại lật sang trang, ở trang nhắn gửi cho người khác kia lướt lướt vài nét.
Mạnh Tư Duy còn chưa kịp nhìn thấy anh viết cái gì, thì đã thấy Bùi Thầm đóng lưu bút lại, đưa trả lại cô rồi.
Mạnh Tư Duy vui vẻ nhận lại lưu bút: “Cảm ơn!”
Cô chính là người đầu tiên trong lớp nhận được lời nhắn gửi từ Bùi Thầm.
Mạnh Tư Duy ôm lưu bút của mình vui vẻ chạy chậm về chỗ ngồi.
Chung Ý, người vừa mới về lớp học, quay lại hỏi cô: “Bùi Thầm viết gì cho cậu thế, nhìn thử xem.”
Trên mặt Mạnh Tư Duy là nụ cười tươi, đang tính mở lưu bút của mình ra xem, lúc lật sang trang tiếp theo bỗng nhiên cô lại thấy do dự.
Bùi Thầm sẽ viết gì cho cô nhỉ?
Là “Cố lên” hay là “Thuận buồm xuôi gió.” Hay là “Tớ ở đại học P chờ cậu.”
Giống như một loại trái cây ngọt ngào, vô cùng mê người mà mình đã chờ đợi từ lâu, người ta đều sẽ muốn để dành nó lại cuối cùng, trân quý mà thưởng thức hương vị của nó.
Mạnh Tư Duy đóng lưu bút của mình lại: “Tớ chờ sau khi thi xong, đợi đến lúc có kết quả sẽ xem sau.”
Dành cho bản thân một chút động lực để kiên trì, và một chút mong chờ.
Chung Ý chống cằm: “Được được.”
…
Mạnh Tư Duy chưa từng cố gắng đọc qua một cuốn sách nào như thế, cả ngày đều chôn mình trong đống bài tập, cảm giác đầu cô cũng muốn nổ tung.
Cô cảm thấy rất khó, nhưng không cảm thấy mệt, bởi vì mỗi bước đi đều đang hướng đến người cô yêu thương, đều rất đáng giá.
Bùi Thầm cũng không phải xa không với tới, cũng không khó để tiếp cận.
Mạnh Tư Duy lại nghĩ đến buổi tối ngày đó. Khi cô có cảm giác bản thân mình không thể kiên trì nổi nữa, thì cô sẽ nhớ lại buổi tối hôm đó của hai người.
Sau đó cô lại cảm thấy ngọt ngào, bởi vì cô không bị một chút thương tổn nào khi bị bọn côn đồ bao vây, nhưng Bùi Thầm lại bị thương.
Là Bùi Thầm bảo vệ cô.
Mạnh Tư Duy nghĩ về tương lai sau này.
Nếu cô thật sự thi đậu đại học P, thì cô sẽ có dáng vẻ gì.
Cô không dám hy vọng xa vời rằng Bùi Thầm có thể chấp nhận lời tỏ tình và ở bên cô khi cô đã thi đậu đại học P, nhưng nếu hai người cùng nhau thi vào đại học P, thì Bùi Thầm và cô sẽ có rất nhiều chuyện để nói, giống như buổi tối hôm đó, thì cô đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
Mọi thứ đều phải từng chút từng chút, rồi từ từ cũng sẽ đến.
Mạnh Tư Duy đã để cuốn lưu bút kia dưới gối nằm của mình.
…
Vào tháng sáu, tháng bảy, tháng tám hàng năm, trời sẽ đổ cơn mưa nhỏ, ngày thi đại học cũng đúng hạn lại đến.
Mạnh Tư Duy viết xong một câu cuối cùng trong đề tiếng anh rồi đi ra khỏi trường thi, nhìn thấy mẹ cô mặc một bộ sườn xám màu đỏ đang đứng ngoài trường thi chờ cô.
Mạnh Tư Duy thi đại học xong, mẹ Mạnh coi như xong một chuyện lớn, bà tính nghỉ công việc hiện tại, sau này sẽ buôn bán nhỏ hay là làm gì đấy.
Sau khi thi đại học xong, nhóm lớp ở QQ vô cùng sôi nổi, mỗi ngày đều có người trong nhóm hẹn ra ngoài chơi.
Mạnh Tư Duy và Chung Ý cũng đã mua được vé vào cổng trong concert của Superboys, là phía bên trong sân vận động, mỗi ngày Chung Ý đều ôm vé, kích động đến mức không ngủ được.
Mạnh Tư Duy vẫn chưa xem lưu bút.
Bởi vì cô không giống những bạn học khác trong lớp mang vứt mấy bài thi đi rồi vui vẻ chơi bời như điên được, cô vẫn đang hồi hộp chờ điểm của mình.
Mặc dù chưa có điểm trúng tuyển cũng như chưa có danh sách người trúng tuyển, nhưng Trường Nghi đã chuẩn bị băng biểu ngữ trước một năm, chúc mừng Bùi Thầm là học sinh đầu tiên được trúng tuyển vào đại học P.
Sau khi thi đại học xong, một tấm vải màu đỏ được treo trên cao trước cổng trường.
Không chỉ riêng Trường Nghi treo, mà mấy trường học khác cũng treo, hầu như các trường trung học trọng điểm đều sẽ cử học sinh đi, hoặc là học sinh được trúng tuyển trước thời hạn.
Trước khi công bố điểm thi đại học một ngày.
Gần đây mẹ Mạnh mới thuê một mặt bằng để chuẩn bị mở quán bán đồ ăn vặt, Mạnh Tư Duy đến phụ giúp trong cửa hàng rồi lại bắt xe bus trở về nhà, đi ngang qua cổng trường Sùng Đức, nhìn thấy Sùng Đức cũng treo một biểu ngữ màu đỏ.
Trên đó còn viết: “Chúc mừng Giang Nghi trúng tuyển vào đại học P.”
Sau khi Mạnh Tư Duy nhìn thấy cái tên Giang Nghi này thì ngẩng ngơ một lúc, sau đó cuối cùng cô cũng nhớ đến trận chung kết khúc côn cầu trên băng trước kia, cô ta hình như ngồi bên cạnh Bùi Thầm, chủ động nói chuyện với Bùi Thầm.
Chính là người tên Giang Nghi đó.
Giang Nghi cũng vào đại học P.
Mạnh Tư Duy cũng không rõ bây giờ trong lòng đang có cảm giác gì, xe bus cô đang ngồi bỗng nhiên run run, sau đó động cơ trở nên yên lặng.
Chiếc xe bus chết máy, hỏng giữa đường.
Tài xế cũng đã cố gắng khởi động lại mấy lần nữa nhưng vẫn không có kết quả gì, trong xe còn có mùi khói.
Nhân viên an toàn của xe bus lập tức sắp xếp cho mọi người xuống xe.
Vì thế Mạnh Tư Duy và các hành khách khác cùng nhau xuống khỏi xe bus.
Chỗ này cách nhà cô cũng không xa lắm, nếu chờ chuyến xe bus tiếp theo sẽ phải chờ rất lâu, nên Mạnh Tư Duy đi bộ về nhà.
Phía bên ngoài trường trung học Sùng Đức, nên đa số đều là học sinh của Sùng Đức.
Mạnh Tư Duy nhận ra mấy nữ sinh phía trước, là những người trong đội chơi khúc côn cầu trên băng của trường Sùng Đức, hôm nay các cô ấy đến trường học, chắc vì Sùng Đức có hoạt động hay chuyện gì đấy.
Mạnh Tư Duy đi đến, bỗng nhiên nghe thấy mấy nữ sinh phía trước không kiềm chế được xúc động, đang hét lên đầy chói tai.
Các cô ấy đều đang tụ lại cùng một chỗ, núp ở một góc ở hàng rào, cùng nhau nhìn về một hướng.
Mạnh Tư Duy không khỏi nhíu mày.
Cô vẫn đi về phía trước, nhưng vẫn thoáng nhìn qua hướng mấy nữ sinh kia đang lén nhìn trộm.
Trong một khắc nhìn lướt qua kia, Mạnh Tư Duy đã ngừng lại.
Hình ảnh vừa yên tĩnh, vừa lãng mạn, dưới màn đêm, trường học, đèn đường, bóng cây, ve kêu.
Bùi Thầm và Giang Nghi, đang hôn môi.
App TYT & Euphoria Team