Đối với trận đấu ngày hôm nay, Đại Sư cũng không có gì để bình luận cả. Sau khi dẫn cả nhóm về khách sạn, ông mới hỏi bọn họ: “Trận đấu vừa rồi, các ngươi cảm thấy thế nào?”

Đái Mộc Bạch đáp: ”Đấu đơn khá ổn, nhưng đoàn chiến thì chúng ta vẫn chưa phối hợp tốt lắm.”

Oscar than thở nói: “Nếu nhóm chúng ta không có Cảnh Duệ, chỉ sợ hôm nay người đứng trên sân chỉ còn mỗi Thanh Thanh và Tiểu Tam.”

Thấy những người khác cũng lộ ra vẻ mặt tương tự như thế, Đại Sư chỉ lắc đầu cười nhẹ, đứng trước ánh mắt ngạc nhiên của tụi nhỏ nói: “Ta thấy hôm nay các ngươi chiến đấu rất tốt, dù có một vài sai sót nhưng đây là lần đầu nên có thể bỏ qua. Đối thủ của các ngươi hôm nay rất mạnh nhưng các ngươi vẫn có thể kết thúc trận đấu nhẹ nhàng như thế là một chuyện đáng khen. Không nói đến năng lực khống chế cục diện của Đường Tam, lần đầu tiên các ngươi phối hợp tất nhiên sẽ không ăn ý bằng đối thủ, vậy nên thắng lợi hôm nay của các ngươi khiến ta kinh ngạc.”


“Tiểu Áo, ngươi cũng không cần phải tự trách vì bản thân không giúp được cho bọn họ. Ngươi nghĩ lại xem, số xúc xích ngươi đưa cho họ có ai còn đủ ba cây?” Thấy mắt Oscar sáng lên, Đại Sư cũng gật đầu khẳng định ý nghĩ của hắn, “Đúng vậy, thậm chí ngươi còn phải tạo thêm để khôi phục hồn lực cho họ không phải sao?”

“Tuy nhiên” Làm thầy, Đại Sư luôn là khen trước chê sau, “Cảnh Duệ, Vũ Văn, hôm nay các ngươi phạm vào một sai lầm ta không chấp nhận được. Đã biết là gì chưa?”

Cảnh Duệ cúi đầu đáp: “Ta không nói cho mọi người chúng ta có hồn cốt.”

Đại Sư: “Đúng vậy! Nếu như bây giờ các ngươi đang bị đuổi gϊếŧ, việc các ngươi có hồn cốt có thể trốn thoát nhưng đồng bạn không biết, đồng bạn sẽ lo lắng cho các ngươi, vì thế có thể lỡ mất cơ hội chạy trốn rồi mất mạng, các ngươi sẽ làm thế nào?”


“Nhớ kĩ, mỗi một hành động sơ ý của các ngươi có thể dẫn đến đồng bạn ngươi mất mạng.” Đại Sư nhìn hai tên nhóc đang cúi đầu trước mặt, trầm giọng nói.

Phất Lan Đức lúc này đi vào, thấy Đại Sư giáo huấn xong học trò liền khẽ ho một tiếng: “Đại Sư, hôm nay ngươi vẫn muốn mặt lạnh với tụi nhỏ sao?”

Đại Sư liếc Phất Lan Đức một cái, hừ nhẹ: “Không phải, hôm nay ta chỉ muốn nhắc nhở một chút thôi. Sẵn đây ta cho các ngươi nghỉ một ngày, ngày mai không cần tham gia đấu hồn. Một ngày này, ngoài việc nghỉ ngơi, các ngươi còn phải tổng kết lại những gì hôm nay làm được và làm không được, hơn nữa không được gây chuyện, hồn sư thuộc các thế lực lớn ở đây rất nhiều.”

Đại Sư cùng hai vị trưởng bối khác đi mất, Sử Lai Khắc Cửu Quái cũng tự nhiên thả lỏng. Đái Mộc Bạch kéo cả nhóm xuống dưới sảnh, gọi một bàn thịt lớn cùng hai vò rượu thượng hạng mời mọi người.


Vũ Văn nhìn mọi người cạn hết chén này đến chén khác, thay phiên nhau chuốc say Đường Tam, bản thân cũng cầm một chén rượu nhỏ lắc lắc: “Lão đại, các ngươi là đang ăn tiệc chúc mừng hay chỉ muốn chuốc đổ Tiểu Tam vậy?”

“Tất nhiên là ăn mừng rồi!” Đái Mộc Bạch ngửa đầu uống cạn rượu trong chén, nói tiếp: “Nhưng mà lão tứ à, nhìn thấy mấy cô gái trong nhóm chúng ta chưa? Đã là nam nhi thì tuyệt đối không được thua các nàng!”

Đường Tam lúc này quả thực là khổ không nói nổi, không phải hắn không uống rượu được, nhưng mà bị hết người này đến người khác kính ba bốn lượt, ai cũng không chịu nổi mà! Cảnh Duệ trừ Ninh Vinh Vinh kính một ly vì giúp nàng hiểu được hai từ “bằng hữu” ra thì những người khác chỉ đến một lần, trong đó ngoại trừ Đường Tam, Tiểu Vũ và Vũ Văn, bọn họ không cùng anh uống một ly nào hết.
Đường Tam là do thoát thân không được, Tiểu Vũ là không dám, Vũ Văn thì bận chắn rượu cho Tiểu Vũ, không cho cô uống quá nhiều.

Rượu quá ba tuần, mọi người đã ngà ngà say, lúc này Oscar mới nhớ tới chuyện mình quên nãy giờ: “Tiểu Duệ Tiểu Thanh, hồn cốt của các ngươi từ đâu ra thế? Mấy tháng nay chúng ta luôn huấn luyện cùng nhau mà, có thấy hai người tách riêng đi đâu đâu? Hơn nữa hồn cốt còn đẹp như thế.”

Vấn đề này đã được hai người Cảnh Duệ thống nhất ý kiến từ trước, lúc này từ Cảnh Duệ chỉ hơi say đáp lại: “Các ngươi hẳn là biết chúng ta đều có sư phụ. Trước khi thả chúng ta ra ngoài đi lịch luyện, họ đưa vào người chúng ta một viên hồn cốt, chỉ khi chúng ta có đủ thực lực, hồn cốt lúc ấy mới phát triển.”

“Ta nói ấy, cái phong ấn này hồi đó khó phá kinh khủng, nếu không cũng không phải bây giờ nó mới ra.” Vũ Văn hai mắt mơ hồ than thở. Còn không phải sao? Hồi đó hai đứa mới chơi game này, nạp tiền lần mò đủ thứ mới lên được 200k lực chiến, sau còn tốn thêm rất nhiều thứ nữa mới lên được 500k.
“Sư phụ các ngươi đúng là giàu có.” Nhận được câu trả lời, Oscar than vãn. Người so với người tức chết người mà.

Rượu này càng uống càng hăng, chẳng mấy chốc đã có người ngã xuống. Dù là Đái Mộc Bạch kinh nghiệm đầy mình cũng không thoát khỏi số phận say đảo.

Sáng hôm sau, khi mà mọi người từ trong mộng đẹp thức dậy, ngẩng đầu lên liền thấy hai người vẫn còn đang ngồi, dáng vẻ khá tỉnh táo, bên người bọn họ còn có không ít bình rượu, xem ra là sau khi mọi người ngủ hai người họ còn uống tiếp.

Một trong hai người chính là Ninh Vinh Vinh, tính ra cô là người uống nhiều nhất, một chén một ngụm, uống cực kì hào hùng khí thế, hơn nữa đây còn là lần đầu cô uống rượu.

Người còn lại là Cảnh Duệ, uống ngang ngửa Ninh Vinh Vinh, hiện tại còn đang cầm một vò lớn uống, mà Ninh Vinh Vinh sau khi Chu Trúc Thanh tỉnh dậy liền nằm gục trên bàn ngủ.
“Dậy rồi à?” Cảnh Duệ nhìn đám thanh niên ngơ ngác nhìn chằm chằm mình, vứt vò rượu rỗng sang một bên tỉnh bơ hỏi.

Vũ Văn xoa huyệt thái dương, thở dài nói: “Duệ à, bình thường mày tự giữ lắm mà?”

“Tao vui.” Cảnh Duệ đứng lên, phủi phủi nếp nhăn trên tà áo, nói với Chu Trúc Thanh và Tiểu Vũ: “Hai muội đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi đi.”

Nói xong cũng đi về phòng ngủ bù. Về sau mỗi người nói về buổi uống rượu hôm nay đều cảm thán, Ninh Vinh Vinh là vì thiên phú, còn Cảnh Duệ mới thật là ngàn chén không say. Nhưng rất lâu sau đó tất cả mọi người đều bị vả mặt, bởi vì Vũ Văn khi đó đưa cho Cảnh Duệ một ly cocktail nho nhỏ, sau đó anh chàng ngàn chén không say kia vừa nhấp một ngụm liền gục.

Lúc đó Vũ Văn nói thế này: “Không phải là ngàn chén không say, là mọi người chưa mời đúng rượu thôi.”
Sau một hôm nghỉ ngơi, cả nhóm liền phải chiến đấu liên tục trong một tháng. Trong một tháng này, Sử Lai Khắc Cửu Quái có thể nói là phong sinh thủy khởi. Tuy có vài lần Đường Tam buộc phải sử dụng Bát Chu Mâu để bảo vệ Cảnh Duệ, nhưng nhìn chung thì trong 21 trận đấu bọn họ toàn thắng mà không có tổn thất gì lớn.

Tại khu vực đấu đôi, cặp đôi Văn Võ Song Toàn luôn sử dụng kế hoạch đánh nhanh thắng nhanh thu hoạch được 29 trận thắng liên tiếp, là đội tham gia đấu đôi nhiều nhất. Song Dực Bạch Hổ vì chiến lực có hạn nên lấy được 16 thắng 11 thua. Đội Thất Bảo Linh Miêu khá hơn một chút, thắng 22 trận, trong đó có 8 trận thắng liên tiếp. Phía Dược Đường khá ổn, chỉ gặp một trận có hai hồn tôn cấp 38 may mắn đấu hòa, còn lại đều thắng hết.

Đấu đơn thì khỏi phải nói rồi, trừ Tiểu Vũ, Đái Mộc Bạch gặp được hồn sư khắc chế, những người khác hầu như toàn thắng, đặc biệt là Đường Tam siêu may và Cảnh Duệ có phạm vi tấn công siêu lớn thêm kĩ năng chồng độc siêu trâu, hai người hầu như quét ngang khu vực hồn tôn. Đáng nói nhất là Vũ Văn, lật thuyền trong mương hết 3 trận, trận dùng băng thì gặp hỏa, chơi hỏa thì gặp thủy, đến khi dùng phong lại dính độc. Nhưng nói chung là mỗi người trong Cửu Quái đều đạt được ít nhất 10 trận thắng liên tiếp.
Như vậy suy ra người được điểm nhiều nhất là Đường Tam và Cảnh Duệ, nếu không phải đến cuối tháng mới tổng điểm, sợ là hai người bọn họ đã sớm cầm huy chương bạc rồi.

Biểu hiện của Sử Lai Khắc Cửu Quái đã kinh động cả Đấu Hồn Tràng, nếu không phải cấp bậc không đủ, chỉ sợ khu vực Trung Tâm đã sớm thành sân thường trú của bọn họ.

Hôm nay vừa vặn là 30, chính là ngày cuối cùng của tháng này. Chỉ cần hoàn thành trận đấu hôm nay, đợt tập huấn này xem như kết thúc. Một tháng qua, vì không gây chú ý, mỗi lần Cửu Quái đi vào đều mặc thường phục, phân tán nhau ra, sau khi vào rồi thi tìm nơi ít người thay đồ rồi đi đăng kí.

Hôm nay thời gian Đại Sư đến đăng kí lâu hơn mọi ngày, đến lúc ông trở lại lại dẫn theo nhân viên của Đấu Hồn Tràng. Cả sư sinh Sử Lai Khắc đều được dẫn tới một căn phòng lớn, sau đó Đại Sư đặt lên bàn một xấp tài liệu, nói: “Tác Thác Thành tới một đội hồn sư rất mạnh, chỉ dùng ba ngày đã lên cấp bạc Bởi vì không có đội nào muốn chiến đấu với bọn họ nên Đấu Hồn Tràng muốn chúng ta đấu với họ. Dù thắng hay thua mỗi người đều có 500 kim tệ, sau đó còn có thêm tiền thưởng.”
Nếu như bỏ qua chiến ý mãnh liệt trong mắt Đại Sư thì có vẻ ông không quan tâm gì tới trận chiến này cả, giọng nói vô cùng bình tĩnh và cái bản mặt không miếng cảm xúc nào của ông rất dễ khiến người khác nhầm lẫn.

“Tiểu Cương” Phất Lan Đức thở dài: “Sao ngươi cứ phải đồng ý bọn họ nhanh như vậy chứ? Dù sao ngươi cũng nên đợi bọn ta đến để thương lượng mới đúng, tiền thưởng lớn như vậy, nếu trận nào cũng như thế thì…”

Đại Sư tức giận: “Sao ngươi lại trở thành thế này?!”

Phất Lan Đức cười khổ: “Tiền tài làm khó anh hùng mà.”

Đại Sư nói: “Ta tính hết rồi. Nếu thắng ta sẽ chia cho mỗi đứa một nghìn kim tệ, số tiền còn lại để cho học viện, các ngươi có ý kiến gì không?”

Câu cuối tất nhiên là hỏi cả chín người cửu quái.

----------------------------------------
Lâu lâu tui lại ngoi lên chào cả nhà 1 cái nè :)))))

Tình hình là từ khi vào học tui rất bận dù là học online, nên là mạch truyện sẽ bị loãng đi rất nhiều, logic cũng k chặt nữa (tui k biết là truyện tui nó có logic k nữa :>) Mọi người đọc mà thấy nó là lạ câu sau vả câu trước thì cứ hú tui để tui sửa nha T~T

P/s: Thiện nữ ra skill 125 cũng lâu gòi, mà tui đang phân vân không biết có nên bổ sung vào truyện không đây *thở dài*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play