Khi bọn họ đến nơi thì đã là chuyện của vài ngày sau đó. Trong khoảng thời gian đó, đa phần là thời gian họ điều chỉnh tâm lí khi đấu với chiến đội Hưng Thần ở một võ đài gần nơi họ dừng chân. Nhưng nếu nói là đấu thì cũng không đúng, vì nếu chỉ như thế, nhóm quái vật nhỏ này cũng không cần có gánh nặng tâm lí gì, mà bởi vì họ đã gϊếŧ người.

Trong Sử Lai Khắc Cửu Quái, tuổi của Đái Mộc Bạch là lớn nhất, lúc ấy phản ứng của hắn chỉ là mặt trắng như cắt, dù sao cũng chỉ là thiếu niên mười lăm tuổi, còn những người khác hiển nhiên đều ói mửa sau trận đấu.

Đường Tam thì vì thời gian sống lâu hơn, chuyện gì cũng đã từng trải qua, nên cũng không có phản ứng gì quá lớn. Chỉ có Vũ Văn và Cảnh Duệ là bình tĩnh nhất, dù sao họ cũng từng đi qua chiến trường (mặc dù không biết vì lí do gì nhưng phụ huynh của hai người lại có khá nhiều mối làm ăn diễn ra ở khu vực hay xảy ra bạo động của thế giới), thêm nữa vốn là thiếu gia nhà giàu, bị bắt cóc tống tiền gì đó cũng là chuyện thường thấy, khi đánh trả để chạy thoát thì đương nhiên sẽ có cảnh đổ máu, chẳng qua không đánh chết người mà thôi.


Trận chiến này là ý của Đại Sư, mục đích của ông cũng rất rõ ràng. Khi họ bước vào thế giới cường giả vi tôn này chắc chắn sẽ không thiếu cảnh gϊếŧ người, chín người bọn họ chỉ mạnh thôi không đủ, còn cần thêm sự tàn nhẫn thì mới có thể sống sót được.

Ở trước mặt họ bây giờ là một ngọn núi, non xanh nước biếc, hoàn cảnh tốt vô cùng. Nhưng họ mới đi chẳng được bao thì bị người cản lại.

"Đứng lại, các ngươi là ai?" Mười tên hồn sư ước chừng 18,19 tuổi đứng chắn đường đi, mặc dù cũng không có phóng xuất vũ hồn nhưng nhìn trang phục màu vàng trên người cũng có thể nhìn ra bọn họ đều là đệ tử của Thiên Đấu hoàng gia học viện.

Phất Lan Đức dương dương nói: "Chúng ta là Sử Lai Khắc học viện, chiếu theo lời mời giao lưu của Thiên Đấu Hoàng Gia học viện đến đây, các ngươi mau dẫn đường đi!"


Tên thanh niên đầu lĩnh của đối phương đánh giá Phất Lan Đức một hồi, lại nhìn trang phục của những người khác, trên mặt hiện lên một tia khinh thường, "Dựa vào một đám nhà quê các ngươi, còn dám cùng học viện chúng ta giao lưu? Không biết một lũ ăn mày từ đâu đến, nhanh nhanh cút cho ta, đừng để chúng ta phải dùng vũ lực."

Chạy đi gần mười ngày, người của Sử Lại Khắc học viện quả thật có chút bụi bặm phong trần, nhưng hẳn là không đến nỗi như vậy, đầu lĩnh thanh niên kia rõ ràng là trông mặt mà bắt hình dong, mắt thấy người của Sử Lai Khắc trang phục thô sơ, hơn nữa Phất Lan Đức lại có chút ngạo khí làm hắn khó chịu nên mới nói ra những lời này.

Có thể đi vào Thiên Đấu hoàng gia học viện, người có bản lãnh thật rất ít, tuyệt đại bộ phận đều là bằng vào quan hệ cùng quý tộc danh ngạch hỗn tiến. Đây có lẽ là vấn đề lớn nhất của Thiên Đấu hoàng gia học viện, nếu không như thế nào mang danh Thiên Đấu đế quốc đệ nhất học viện nhưng lại không có thực lực của đệ nhất học viện đây?


Người của Sử Lai Khắc đều cao ngạo, nếu không cũng sẽ không có một cái học viện rách nát nhưng chỉ thu toàn "quái vật".

Ngay lập tức, thanh niên kia đã bị Đái Mộc Bạch một chưởng đánh bay. Tôn chỉ của lão đại Cửu Quái chính là đánh trước nói sau, hắn không để những người khác trong Cửu Quái phải ra tay, chính mình nhanh gọn lẹ xử lí những người trước mắt.

Ở phía sau Cảnh Duệ cũng đã nhận thấy lí do mà những người kia lên mặt. Còn không phải do họ "quá" bẩn sao? Trong gần hai chục người, chỉ có anh cùng Vũ Văn là sạch sẽ tinh xảo nhất, thân thể của hệ thống có thể bẩn chỗ nào, cùng lắm là tóc rối áo nhăn thôi. Có điều thanh niên kia không thấy họ chỉ vì họ đứng cạnh mấy vị lão sư khổ người to lớn mà thôi.

Nhìn Đái Mộc Bạch động thủ, đám người Phất Lan Đức không khỏi nhíu mày, bọn họ tất nhiên không vì Đái Mộc Bạch ẩu đả với đối phương mà bất mãn, mà là bởi vì tố chất của mấy đệ tử trước mắt của Thiên Đấu hoàng gia học viện thật sự quá kém cỏi.
Phất Lan Đức từng nói qua, kiêu ngạo cũng không sao, nhưng muốn kiêu ngạo thì nhất định phải có tiền vốn, nếu không chính là loại đầu óc có chuyện, mà đám thanh niên trước mắt này, ngay cả một kích cũng không kham nổi, phải biết rằng, mặc dù hồn lực bọn họ kém xa Đái Mộc Bạch, nhưng nhân số lại chiếm ưu thế tuyệt đối, nếu có thể liên thủ cùng hướng Đái Mộc Bạch phát động công kích thì ít nhất cũng có thể ngăn cản mới đúng. Vậy mà cục diện trước mắt lại cách xa một trời một vực, thậm chí không có mấy người dám hoàn thủ. Bộ dáng vứt bỏ mũ giáp, tựa như đào binh trên chiến trường. Thậm chí có một ít đã kêu mẹ khóc cha, không có một chút bộ dáng của một hồn sư.

Phất Lan Đức hướng Triệu Vô Cực đang ở bên người nói: "Đây là đệ tử của Thiên Đấu hoàng gia học viện sao? Quả thực là một đám không ra gì. Ta bây giờ đã bắt đầu hoài nghi rằng đi đến nơi này liệu có phải là một quyết định sai lầm hay không."
Triệu Vô Cực cười khổ: "Đừng hỏi ta, ta biết sao được. Lần trước Hoàng Đấu chiến đội cùng đám tiểu quái vât chiến đấu khó phân thắng bại đâu có bộ dáng thế này. Ở chỗ nào mà chẳng có cặn bã."

Thậm chí Đại Sư một mực chủ trương đi đến đây lúc này cũng nói không nên lời.

"Tốt lắm, Mộc Bạch." Phất Lan Đức gọi Đái Mộc Bạch lại, tiếp tục đánh tiếp, sợ rằng không còn là ẩu đả, mà sẽ xuất hiện thương tàn.

Đái Mộc Bạch lúc này mới thu tay lại, tà quang trong Tà Mâu song đồng lóe lên: "Nhìn xem cuối cùng là ai cút."

"Ngươi, các ngươi dám ở Thiên Đấu Hoàng Gia học viện chúng ta nháo sự, đây chính là khiêu khích đế quốc. Các ngươi chờ, các ngươi chờ..."

Phất Lan Đức hừ lạnh một tiếng "Tiểu tử lời lẽ cũng khá, nhưng đáng tiếc cũng chỉ là lạp ngập. Gọi học viện lão sư ra đây."
Chính lúc này thì một thanh âm cương nghị vang lên, "Chuyện gì xảy ra? Vì sao lại huyên náo như thế?" Chỉ thấy từ con đường nhỏ trên núi, một đạo thân ảnh băng đến rất nhanh, người đến một thân trang phục màu bạc, nhìn qua tuổi cũng tương đương Phất Lan Đức, mày rậm mắt to, hai tay chắp sau lưng, có vài phần thần thái cao thủ.

"Thật tốt quá, là Tôn lão sư tới." Tên thanh niên cầm đầu như vớ được phao cứu mạng lập tức ba chân bốn cẳng bò tới nghênh đón.

"Tôn lão sư, bọn họ dám đến chỗ chúng ta gây sự, còn đánh cả chúng ta. Ngài cần phải tác chủ cho chúng ta a!"

Tôn lão sư nhìn tên đệ tử giống như tang gia chi khuyển trước mắt, không khỏi nhíu mày "Tuyết Băng, ngươi làm sao thế này."

Đang có người ngoài, hắn cũng không tiện giáo huấn đệ tử, ánh mắt liền hướng phía Sử Lai Khắc học viện dò xét.
Đường Tam yên lặng di chuyển lại gần Cảnh Duệ. Dù biết anh có năng lực tự bảo vệ mình hơn nữa cũng có các lão sư ở bên cạnh, nhưng lỡ đâu người mới đến này động thủ thật thì lúc bọn họ đánh nhau cũng khó lòng kiểm soát không lan đến bọn nhỏ. Hắn không yên tâm, lỡ người bị lan đến là Cảnh Duệ thì sao?

Đồng dạng với tâm tư trên, Vũ Văn cũng kéo Tiểu Vũ về phía sau mình, Oscar, Đái Mộc Bạch cũng dịch vài bước về phía hai cô nàng Ninh Vinh Vinh cùng Chu Trúc Thanh. Vài động tác nhỏ này không mấy đáng chú ý, nhưng mà Mã Hồng Tuấn đứng ngay sát bên tỏ vẻ mấy cảnh thế này rất là chướng mắt đó!

Lão sư cùng đệ tử dù sao cũng bất đồng, khi ánh mắt vị Tôn lão sư bắt gặp ánh mắt Phất Lan Đức thì trong lòng không khỏi âm thầm động, bước lên phía trước vài bước, hành lễ: "Chào các vị, tại hạ Tôn Bất Ngữ, không biết các vị đến Thiên Đấu học viện ta có chuyện gì?" Hắn không chút nào có vẻ để ý chuyện đệ tử bị đánh, người đứng đó, tự có vài phần trầm ổn.
Đối phương khách khí, Phât Lan Đức tự nhiên cũng sẽ không dây dưa đến chuyện trước, lạnh nhạt nói: "Chúng ta là đến tìm Tần Minh, vừa rồi đệ tử quý viện nói chúng ta là ăn mày, bắt chúng ta cút, nên mới có sự xung đột này."

"Các người tìm Tần lão sư?" Tôn Bất Ngữ tâm chợt động, "Không lẽ các vị là Sử Lai Khắc Học Viện từ Ba Lạp Khắc vương quốc đến?"

Phất Lan Đức gật gật đầu, "Đúng vậy."

Vẻ mặt Tôn Bất Ngữ nhất thời trở nên tôn kính hẳn lên, "Có thể dạy ra được thiên tài như Tần lão sư, tại hạ vạn phần kính nể. Chuyện vừa rồi, ta đại biểu Thiên Đấu Hoàng Gia học viện hướng các vị xin lỗi. Mời các vị nhanh lên." Vừa nói vừa làm ra một động tác xin mời, đồng thời trừng mắt nhìn đám Thiên Đấu Hoàng Gia học viện đệ tử một cái, tựa hồ muốn nói, lát nữa ta sẽ quay lại thu thập các ngươi.
Đám người Sử Lai Khắc học viện lúc này dưới sự chỉ dẫn của Tôn Bất Ngữ mới hướng trên núi đi lên.

Tiến vào trong núi, mới có thể thấy được quy mô của Thiên Đấu hoàng gia học viện. Bậc thang lên núi chỉ dùng Hán bạch ngọc chế tác mà thành, trên mỗi khối đều có những hình vẽ hồn thú khác nhau, tay nghề tinh xảo. Trời chiều, ánh nắng chiều lưu lại trên thềm đá những bóng cây đỏ nhạt, làm tăng thêm vài phần yên lặng, thư thả.

Kiến trúc nơi này quả thật có chút giống với Đường Môn, Cảnh Duệ vừa nhìn bố cục học viện vừa đưa mắt sang nhìn Đường Tam. Quả nhiên, Đường Tam lúc này đang thất thần hồi tưởng chuyện quá khứ. Anh khẽ mím môi, tay chạm nhẹ vào Đường Tam một cái, thấy Đường Tam giật mình tỉnh lại rồi mới an tâm rút lại tay, không ngờ lại bị hắn nhanh tay bắt được, sau đó giữ chặt lấy.
Chỉ là bọn họ đi ở phía sau, hơn nữa mọi người cũng đang thưởng thức phong cảnh, không có ai để ý đến.

Đi một hồi, Tần Minh cũng từ bên trong xuất hiện đón bọn họ. Mọi chuyện đã được sắp xếp xong xuôi, họ chỉ cần đợi đến sáng mai liền có thể gặp cao tầng của học viện Thiên Đấu để bàn chuyện.

------------------------------------

Biết là mấy bạn truyenfull gì đó (cũng không phải chỉ có 1 2 web) bê truyện của mình lên không xin phép nhưng mà mấy bạn làm ơn có bê cũng ghi rõ nguồn giùm mình, viết có cái nguồn truyenwk.com hoặc thêm cái link của mình thôi mà các bạn :)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play