"Các ngươi có ý thế nào?"
"Chúng ta muốn đấu." Sau khi nhìn nhau một lúc, Đái Mộc Bạch nói với Đại Sư. Bọn họ biết tình hình kinh tế của học viện, hơn nữa trong bọn họ bây giờ cũng không ai thiếu tiền cả. Phất Lan Đức cũng có nói, hiện nay trong cả học viện bọn nhỏ chính là những người có tiền nhất.
"Tốt." Đại Sư gật đầu, đặt một tệp tài liệu lên bàn, mở ra: "Đây là thông tin về đối thủ, các ngươi nghiên cứu một chút. Đối với các ngươi mà nói, trận đấu này sẽ khá gian nan."
Chiến đội Hoàng Đấu, bảy thành viên, huy chương bạc. Đội trưởng là Ngọc Thiên Hằng, Lam Điện Phách Vương Long, chiến hồn sư hệ cường công, cấp 39, đội phó Độc Cô Nhạn, Bích Lân Xà, chiến hồn sư hệ khống chế, cấp 38. Đội viên gồm có Thạch Mặc, Thạch Ma, đều là Huyền Vũ Quy, chiến hồn sư hệ phòng ngự, lần lượt là cấp 38 và 37; Ngự Phong, Phong Linh Điểu, chiến hồn sư hệ mẫn công, cấp 36. Áo Tư La, Quỷ Báo, chiến hồn sư hệ mẫn công, cấp 36 và Diệp Linh Linh, Cửu Tâm Hải Đường, khí hồn sư hệ phụ trợ, cấp 35. Tất cả hồn hoàn đều là hai vàng một tím.
Dựa theo quy định thì lúc này bọn họ cũng chỉ có thể mang bảy người lên sân, việc lựa chọn ai đi ai ở khá khó quyết định. Hơn nữa trên tư liệu cũng không ghi hồn kĩ của đối thủ, ai biết át chủ bài của họ là gì.
Đang lúc họ suy nghĩ về đối thủ, viện trưởng Phất Lan Đức bỗng lên tiếng: "Nếu ta nhớ không nhầm thì đây là một đội có danh tiếng cao nhất tại thành Mỗ Toạ, sao họ lại đến Tác Thác cơ chứ? Tiểu Cương, sợ rằng trận này không chỉ là khá gian nan trong lời ngươi nói đâu."
Đại Sư: "Có áp lực thì mới có động lực. Phất Lan Đức, ngươi già rồi à, nhiệt huyết tuổi trẻ của ngươi đâu mất rồi?"
Viện trưởng sờ sờ mũi, sắc mặt có hơi đen đi một xíu. Triệu Vô Cực ở một bên cũng lên tiếng tán thành ý của Đại Sư.
"Được rồi, thân phận của họ ta cũng đoán được một chút. Nếu như ta đoán đúng thì bọn nhỏ sẽ không có gì nguy hiểm đâu." Đại Sư nói với Phất Lan Đức như thế rồi quay sang gọi đệ tử mình: "Đường Tam."
Đợi Đường Tam đáp lại, Đại Sư nói: "Lần này ta cho phép ngươi dùng Bát Chu Mâu để chiến đấu, không đến đường cùng tuyệt đối không được nhận thua."
Cảnh Duệ nhíu mày hỏi Đại Sư: "Đại Sư, chúng ta thật sự không có đường thắng sao?"
"Cũng không phải là không có, nhưng phải xem các người xếp người ra trận như thế nào. Nếu ngươi ra trận thì có thể tăng thêm hai phần thắng. Nhưng ta kiến nghị rằng ngươi không nên can thiệp quá nhiều vào trận đấu này."
Trong đội lúc nào cũng kè kè một người có thể kéo trạng thái mọi người lên múc cao nhất không phải là chuyện gì tốt cho lắm. Muốn sống được trong cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này, Đại Sư yêu cầu mỗi người trong Sử Lai Khắc Cửu Quái đều có khả năng bảo hộ bản thân khi không có anh kề bên.
Sau khi nhắc nhở điều cần lưu ý với các học viên, nhóm người lớn liền đi ra ngoài, để lại không gian cho bọn nhỏ. Đái Mộc Bạch trầm tư nhìn về phía Đường Tam, nếu bọn họ muốn thắng thì có thể thêm Cảnh Duệ vào đội hình, nhưng điều Đại Sư nói rất hợp lí, tương lai ra sao họ không biết được, lỡ may Cảnh Duệ phải tách khỏi bọn họ thì sao?
"Như thế này đi." Cảnh Duệ lên tiếng: "Trận này ta và A Thanh không tham gia. Ta sẽ cho các ngươi thêm một ít thuốc, các ngươi tận lực đừng để bị thương quá nặng, ta sẽ ở phòng chờ chờ các ngươi."
Cũng không phải là anh không muốn cho Vũ Văn tham gia, mà là kĩ năng của bọn họ có tính gian lận quá lớn, nếu như phải đấu hết sức, người khác sẽ biết họ không cần thời gian nghỉ giữa các lần phóng kĩ năng hoặc hồn lực quá mức dồi dào. Dù một trong hai cái trên bị lộ thôi thì cũng sẽ khiến họ vướng vào một cuộc săn lùng lớn. Hơn nữa, bọn họ cần phải có thời gian để tìm hiểu một vài chuyện...
Sau đó không lâu liền đến lúc lên sàn đấu, Vũ Văn đi theo nhóm Đại Sư đến phòng chờ trước, Cảnh Duệ liền cớ cũng không tìm, trực tiếp nói với Đại Sư cần ra ngoài tra một số thứ, bảo đảm sẽ trở về trong một tiếng đồng hồ, sau khi nhận được sự cho phép liền đi ra ngoài.
"Cảnh Linh." Cảnh Duệ lên tiếng kêu gọi, ngay lập tức một bóng đen xuất hiện từ trong bóng của anh, đây là đạo cụ mà anh đổi được ở hệ thống, có thể sử dụng như sai vặt hay vệ sĩ gì đó, không có thật thể, có thể thế thân, chết đi sống lại rất nhiều lần, bởi vậy mà giá thành cũng thuộc top đầu.
"Ngươi đi vào phòng chờ canh, nếu có chuyện lập tức báo cho ta." Nhìn bóng đen biến mất, Cảnh Duệ liền lạnh mặt chạy trở về học viện, không màng ánh mắt kinh ngạc của biết bao người chạy thẳng vào trong rừng. Sau một lúc mày mò tìm kĩ, cuối cùng anh cũng thấy được một thứ khá bắt mắt: một chiếc khuyên làm bằng đá musgravite hình tia sét nho nhỏ nằm im trên đất.
[A1.] Cảnh Duệ gọi hệ thống. [A1, lên tiếng đi.]
[Tích. Ký chủ cần gì?]
[Cha tôi đang ở đâu?]
[Tích. Xin ký chủ hãy hỏi câu khác, câu hỏi này không có trong kho dữ liệu.]
Vẫn là câu trả lời máy móc, nhưng Cảnh Duệ nhạy bén phát hiện, lần này hệ thống trả lời chậm hơn lần trước một giây.
Cảnh Duệ cười nhạt, bàn tay vô thức sờ lên tai phải. Anh đã không chỉ một lần nghi ngờ rằng liệu hệ thống có thật sự chỉ là những chiếc máy thông minh không có cảm tình hay không, nhưng thật hiển nhiên, qua hai lần thử, anh có thể khẳng định rằng, không phải.
Nếu muốn nói đến nguyên nhân khiến anh nghi ngờ, tất nhiên phải nói đến một chiếc khuyên tai khác, nhưng không phải tia sét, là một viên kim cương đỏ hình mặt trời. Kim cương đỏ và musgravite là những loại đá quý vốn không có trên thế giới này, nhưng lần trước anh lại thấy một chiếc khuyên nằm trong túi nhiệm vụ, thứ mà từ bảy năm trước đã vô dụng, và một lỗ khuyên dần xuất hiện bên tai phải của anh.
Liệu rằng, câu chuyện tưởng như huyễn tưởng ấy sẽ xảy ra trong tương lai sao?
===============================
Lời con tác mún nói:
1. Tui phát hiện khá nhiều bug trong truyện của tui. Đầu tiên là vụ thành viên ra sân, sau đó là vụ cắn thuốc trong lúc thi đấu :)))) Phục bút cũng rối loạn (mà nó lồ lộ ra ngoài rồi còn gì nữa mà phục =.,=) Chưa kể mấy đứa con nhà tui đứa nào cũng OOC hết roài.
2. Mạch truyện... Bay tứ lung tung bay tùm lum hết rồi nha mọi người, tui đang cố cho cái vía truyện nó về với tui đây.
3. Tui đang trong thời kì deadline siêu gấp rút để vào thi đại học (bạn tui nó học từ đầu năm rồi có mình tui giờ mới lẹt đẹt đi học thôi) nên truyện chắc sẽ kéo thêm N ngày nữa mới có chương mới.
4. Thường vào các ngày lễ lớn tui sẽ viết một cái phiên ngoại nho nhỏ, nên lỡ mà có không chờ được chính văn thì thẩm phiên ngoại đỡ nha mọi người.
Okey, chỉ có nhiêu đó thoai, bái bai mọi người~