Khán đài vốn dĩ reo hò cũng an tĩnh lại. Lực ảnh hưởng của năm cái hồn hoàn màu tím không phải là nhỏ, hơn nữa trên người Cửu Quái còn không thấy được cái nào màu trắng!
Đừng hỏi! Hỏi chính là đang sang chấn tâm lý!!! Phải biết rằng có được hồn hoàn hiếm như thế, trừ bỏ có thực lực còn phải có bối cảnh!!! Hơn nữa bối cảnh phải siêu bự!!!
Đợi hai bên show hồn hoàn xong, quản lý Ngao lúc này mới chính thức lùi khỏi sàn đấu.
Những người phát động hồn hoàn đầu tiên tất nhiên không phải là những người đứng ở hàng đầu tiên, mà là những hồn sư phụ trợ đứng đằng sau.
Trên tay của người đàn ông giản dị là một cái mâm bạc, hồn hoàn thứ nhất và thứ hai của hắn sáng lên cùng lúc với hồn chú được hắn đọc ra: “Như Ý chi Bàn, ánh sáng phòng ngự, Như Ý chi Bàn, ánh sáng tấn công.” Lập tức trên người của sáu người bên đội hắn được phủ thêm một tầng ánh sáng vàng trắng.
Bên Sử Lai Khắc, Ninh Vinh Vinh lúc này đang trôi nổi trên không, trên tay phải là một tòa tháp lưu ly bảy màu cao khoảng một thước tỏa ra thứ ánh sáng huyễn lệ, quý khí bức người.
“Thất Bảo hữu danh, nhất viết: Lực.”
“Thất Bảo hữu danh, nhị viết: Tốc.”
Hai cái hồn hoàn trên người Ninh Vinh Vinh phát sáng phù không lên phủ trên tháp lưu ly, mười tám đạo ánh sáng vụt ra rồi biến mất trên người Sử Lai Khắc Cửu Quái, kèm theo cảm giác nhẹ nhàng cùng ấm áp nó mang lại chính là lực lượng cùng tốc độ của mỗi người đều tăng thêm 30%.
“Lên!” Đã quyết định không giơ cờ trắng, Cuồng Tê cảm thấy nếu mình không tấn công trước chiếm thượng phong thì chắc chắn không thắng được, nhưng lần này cũng không thể để đối thủ bị thương quá nặng. Trong đội bọn họ nhiều hồn hoàn cao cấp thế, ai biết ngoài Thất Bảo Lưu Ly Tông ra còn có môn phái thế lực nào đằng sau họ không.
Cùng Cuồng Tê tấn công chính là hai anh em có võ hồn là dê, rõ ràng cũng thuộc hệ cuồng công. Sau đó hai người thanh niên trùm đầy lông khỉ màu vàng hệ mẫn công ở đằng sau cũng lập tức di chuyển, thân hình nhanh chóng lách qua mấy người nhóm Đái Mộc Bạch, chạy thẳng về phía Ninh VInh Vinh.
Cô gái duy nhất trong đội Cuồng Chiến là một vị hồn sư hệ phụ trợ, võ hồn là nhện, vừa ra đã triệu hồi một cái lưới bằng tơ nhện ở trên không, sau khi nhìn thấy loại võ hồn này, Cảnh Duệ cùng Đái Mộc Bạch đồng thời nở nụ cười. Nhân diện ma chu của Đường Tam chính là loài được xưng là nhện vương, muốn áp chế kiểu gì khỏi cần nghĩ cũng biết.
Đường Tam xem xét tình hình, sau đó lạnh lùng ra lệnh: “Mập mạp, bay lên, Phượng hoàng hỏa tuyến, bắn.”
Mã Hồng Tuấn đã sớm chờ lệnh, không, phải nói là ai trong cửu quái đều vẫn luôn ở trạng thái sẵn sàng, lập tức bay lên không trung, tặng cho cái lưới tơ ấy một đoàn lửa đỏ tím. Cùng lúc đó quang Đường Tam mọc lên mười hai cây Lam ngân thảo bò sang hai bên, tấn công hai thanh niên hệ mẫn công, rồi bắn một đóa lục quang về phía Cuồng Tê đang lao đến.
Cuồng Tê giơ tay lên đấm hai phát, một đoàn ánh sáng đen vụt ra, đâm thẳng vào đoàn lục quang. Nếu đánh bật được thứ ánh sáng màu xanh ấy, hắn sẽ lập tức chuyển mục tiêu sang Đái Mộc Bạch, nhưng thật đáng tiếc, đó cũng chỉ là nếu.
Sau khi bị chặn, một cây lam ngân thảo từ dưới đất chui lên, đập thẳng vào đoàn lục quang khiến nó bắn lên cao rồi rơi xuống, trong tiếng hô “Cẩn thận!” của nữ hồn sư đối thủ hiện ra nguyên hình của nó - một tấm lưới lớn bao phủ toàn bộ thân thể Cuồng Tê.
Lúc này Đái Mộc Bạch cũng đã xông lên choảng nhau với một tên hồn sư ở bên trái, Tiểu Vũ cũng đã cuốn lấy tên ở bên phải, Vũ Văn nhìn Mã Hồng Tuấn phun lửa muốn đứt hơi tới nơi liền nhận nhiệm vụ dùng điện đánh nát phần còn lại của lưới tơ. Cả sàn đấu đều diễn ra các loại âm thanh tia sáng thu hút ánh nhìn, mọi người đều lao vào chiến đấu, trừ hai người vẫn chưa sử dụng bất cứ kĩ năng nào là Cảnh Duệ và Oscar.
Trong mọi trận chiến trước, đội của Cuồng Tê đều tỏ ra lợi thế trước mọi đối thủ, nhưng hiển nhiên lần này không phải. Cuồng Tê còn đang suy nghĩ rốt cuộc Cảnh Duệ đóng vai trò gì trong đội hình, khống chế sư của đội hắn đã phát ra mệnh lệnh tiếp theo: “Song hầu lui, bảo vệ Như ý, song dương trụ lại!”
Chỉ thấy Chu Trúc Thanh không biết từ lúc nào đã chạy tới phụ trợ đội địch, liên tục tấn công quấy rầy cộng thêm dồn hắn vào phía tia sét rớt xuống khiến đối phương khốn đốn, lúc sắp đánh tới người đối thủ thì lại bị hai thanh niên lui lại cản lại, ba người quấn lấy nhau đánh.
Đường Tam bấy giờ đã quấn lấy nữ tử, không cho cô ta giải cứu Cuồng Tê khỏi lưới tơ tẩm độc của hắn. Hắn cùng Đái Mộc Bạch lúc này đều trên cơ, đánh nhau thoải mái rất nhiều. Ngược lại là Tiểu Vũ lại trúng mấy đòn của đối thủ, không có cách này quấy rầy tiết tấu của đối phương.
“Tiểu Vũ, lùi lại một chút!” Mắt thấy thanh máu của Tiểu Vũ rơi xuống liên tục, Cảnh Duệ hô lên một tiếng, cũng bước lên hai bước, cách Tiểu Vũ mới lui lại vừa vặn 4m, lập tức cho cô một cái Cam lộ quyết full máu sống dậy, Tiểu Vũ lúc này bắt đầu điên cuồng tấn công chú dê béo kia, xem như trên cơ một ít.
Sau khi bị hai chú khỉ vàng cào vài phát, Chu Trúc Thanh đã nhanh chóng kéo xa khoảng cách giữa cô và họ, trong lúc di chuyển lâu lâu còn đứng lại tấn công vài phát, tốc độ của cô vốn rất nhanh, thêm 30% từ Ninh Vinh Vinh nữa thì chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh.
Hai vị hồn sư “linh hồn của đội ngũ” lúc này đã quấn với nhau thành một cục, tơ nhện cùng lam ngân thảo chồng chéo lên nhau, còn phát ra vài tiếng xèo xèo bị ăn mòn của tơ nhện. Đã thế cô gái nhện kia còn muốn thò tay qua giải cứu đội trưởng nhà mình, lại bị lửa cùng sét đánh muốn bỏng tay, chưa kịp thương tiếc bàn tay mình thì suýt nữa dính độc ăn mòn từ lam ngân thảo.
Vị hồn sư phụ trợ cầm cái mâm vừa phát ra thêm một chiêu buff, sáu tia sáng vụt lên chưa kịp chạy tới đối tượng cần buff thì người phát động đã bị Chu Trúc Thanh gõ vào cổ một cái, rên còn chưa kịp đã ngất đi.
Nhưng cũng may là phát động xong kĩ năng. Ông chú mặc đồ giản dị kia nghĩ thế.
Nhìn thấy Đái Mộc Bạch và Tiểu Vũ lúc này đều bị đè ép, Đường Tam vội vàng dùng lam ngân thảo kéo hai người sớm bị tiết tấu kéo ra khỏi khoảng cách 4m mà Cảnh Duệ nói: “Duệ ca!”
“Biết.” Cảnh Duệ cũng không chờ Đường Tam kéo người đến mà chủ động chạy lên buff máu, sau đó nhanh chóng bung một cái màn độc về phía đối thủ.
Lúc này hồn lực của nhóm Đường Tam cũng không còn bao nhiêu, vội vàng ăn một cây xúc xích hồi lại. Cuồng Tê vừa chạy thoát khỏi lưới cỏ của Đường Tam, vừa kịp xông lên đã bị một màn độc bao phủ, vết thương lúc trước bị ăn mòn bây giờ càng đau rát hơn. Nhưng hắn hiện tại đã lâm vào trạng thái “cuồng nộ”, quan tâm gì tới đau hay không chứ, thế là cứ lao tới đấm một phát vào người gần hắn nhất.
Vũ Văn cảm thấy có một tiếng gió lao đến ngay trước mặt, nhanh chóng giơ kiếm lên chắn đòn, trên thân kiếm lúc này còn mang theo một dòng điện rất mạnh, lập tức liền giật ngất Cuồng Tê, cậu giải quyết xong một người liền chạy ra phối hợp cùng Tiểu Vũ chống đòn..
Phía Đường Tam lúc này cũng chẳng dễ dàng gì. Cô gái đội Cuồng Chiến dường như là người duy nhất có thể giữ được tỉnh táo, lúc này vô cùng táo bạo mà tấn công Đường Tam liên tục. Đường Tam không còn giữ thế tấn công như trước, dùng lam ngân thảo nhanh chóng kéo Chu Trúc Thanh đang bị vây khốn ở đằng xa cùng với Đái Mộc Bạch vừa bị đối thủ bức lui. Tiểu Vũ cùng lúc đó cũng được Vũ Văn kéo trở về. Nhất thời chín người lại tụ tập cùng một chỗ.
Cảnh Duệ nhìn thanh máu của mọi người giảm liên tục mà đau đầu. Cam lộ quyết trừ anh ra chỉ thêm máu được cho hai người, anh vừa kéo người này lên gần đầy, bên kia lại có người suýt còn có ⅕.
Đội Cuồng Chiến cũng không tấn công, năm người đứng đối diện bọn họ, cô gái nhện kia nói: “Các ngươi nhận thua đi, nếu không ta cũng không cam đoan sẽ không làm các ngươi bị thương.”
“Không có khả năng.” Đái Mộc Bạch nói: “Hiện tại các ngươi trở về ngủ tương đối nhanh!”
“Nếu không phải vì Thất bảo lưu ly tháp, ta còn lâu mới đứng lại nói chuyện với các ngươi.” Cô gái bĩu môi.
“Vậy thì thật cảm ơn ngươi.” Cảnh Duệ lúc này đã chữa trị xong tất cả mọi người lên tiếng. Thật đúng là cảm ơn mấy anh chàng cao to chắn phía trước, bằng không anh cũng không thể nào chữa trị một cách im lặng như thế được.
“Thật không dám giấu diếm, đội ta trừ Thất bảo lưu ly tháp, còn có một y sư chuyên hồi phục trạng thái.” Anh khẽ cười nói, “Còn có một ông chú bán xúc xích hồi phục hồn lực nha.”
Sắc mặt cô gái chợt biến sắc, đánh từ đầu trận tới giờ, bọn họ đã tổn thất hai người, thiếu niên tóc bạc kia lúc đầu cũng chỉ phóng độc khiến cô nghĩ đó là hồn sư hệ công, không ngờ lại là trị liệu, nếu tất cả chúng đều khôi phục hồn lực, vậy phần thắng của đội cô chắc chắn không có. Theo cô ra lệnh một tiếng, cả đội Cuồng Chiến lập tức nhào lên tấn công.
Bảy quái trong Sử Lai Khắc Cửu Quái đồng thời ăn một cây xúc xích bay mà Oscar đưa, mọc ra một đôi cánh ánh sáng bay lên cao, riêng Cảnh Duệ và Vũ Văn lại là hai đôi cánh ghép từ những mảnh lưu ly lam trong suốt trông vô cùng đẹp mắt.
“A Thanh, còn bao nhiêu?” Nói thật, chỉ cần bay lên thôi đã tốn hoạt lực kinh khủng. Khởi động cái cánh bay lên là đã trừ 2 điểm hoạt lực, để bay liên tục mỗi phút đều tốn 2 điểm, bay càng lâu trừ càng nhiều, mặc dù biết sau này thực lực tăng thì điểm trừ sẽ ít đi, hoạt lực của họ cũng đủ nhiều, nhưng mà hồi hoạt lực rất lâu đó!!!
“692.” Vũ Văn nhanh chóng đáp lại. Bay kiểu này có mà nghèo hoạt lực.
Đường Tam chỉ khẽ liếc qua hai đôi cánh ấy một chút rồi thôi. Hắn nhìn chằm chằm vào đội đối thủ đang ngơ ngác ngước nhìn họ, gằn giọng ra lệnh: “Tổng tấn công!”
Tất cả mọi người ở đây, chỉ cần nhìn đều thấy được phần thắng nghiêng về phía đội nào. Quả nhiên sau gần năm phút với sự giãy giụa trong vô vọng của đội Cuồng Chiến, đội Sử Lai Khắc đã kết thúc trận đấu một cách áp đảo.
-------------------------------
Yêm thề sau này không viết mấy cảnh uýnh nhao nữa đâu ಥ‿ಥ Tốn tế bào não mà còn không hay nữa ༼;´༎ຶ ༎ຶ༽