Từng tia sáng yếu ớt le lói chiếu vào căn phòng gỗ đơn giản, trên chiếc giường đơn sơ, hai thiếu niên trẻ tuổi ôm nhau ngủ ngọt ngào.

Thân mình thiếu niên tóc trắng khẽ giật, dường như sắp tỉnh lại. Thiếu niên tóc đen dường như luyến tiếc sự ấm áp bên cạnh, theo bản năng siết chặt lấy nguồn nhiệt, dán sát người vào đó.

"Ưʍ..."

Một tiếng rêи ɾỉ vì khó chịu khẽ khẽ vang lên. Cảnh Duệ chậm rãi mở mắt muốn xem thứ đang siết chặt mình là gì.

"... Tiểu Tam!!!"

Đường Tam bị tiếng rống của Cảnh Duệ doạ tỉnh, thật là hiếm khi có lần hắn không dậy sớm để luyện tập thế này.

Vừa mở mắt ra, đập vào mắt Đường Tam chính là khuôn mặt soái khí đã được phủ lên một lớp phấn hồng mỏng của đại ca nhà mình, còn tay của bản thân thì lại cứ siết lấy eo người ta không chịu bỏ.


"Ách, c... ca, ta không phải cố ý đâu..."

Nhìn thiếu niên hoảng loạn giải thích suýt cắn trúng lưỡi nhưng đôi tay vẫn không chịu mở ra kia, nghĩ đến tối qua mơ mơ màng màng ngủ cùng hắn, Cảnh Duệ thẹn tới mức muốn tẩn hắn một trận.

"Còn không mau buông tay! Chúng ta sắp trễ giờ tập hợp rồi!"

Tới lúc này đôi tay săn chắc kia mới rời khỏi vòng eo thon gọn của Cảnh Duệ.

Thực ra theo thời gian bình thường thì bây giờ Đường Tam mới tu luyện xong, vẫn được phép nhàn nhã thay đồ đi dùng bữa sáng, nhưng vì một câu của ai đó, hai người liền trầm mặc nhanh chóng thu thập rồi chạy tới nhà ăn.

Còn chưa bước vào, một mùi hương đã thoang thoảng bay vào xoang mũi. Tim Đường Tam nhảy lên liên hồi khi nhìn thấy thân ảnh đang vội vàng qua lại trong bếp, bận rộn thêm củi nếm đồ ăn, chuẩn bị các loại rau quả.


"Sư phụ!"

Cảnh Duệ theo chân Đường Tam vào nhà ăn, nhìn Đại Sư bận trước bận sau mà nhớ đến lúc trước cha dù vẫn bận rộn công việc nhưng hễ có thời gian lại loanh quanh trong nhà bếp nấu nướng thay mẹ. Đợt trước có nghe thấy giọng của cha, anh liền nảy sinh hoài nghi, liệu anh cùng A Thanh tới đây có phải có liên quan gì đến cha không. Nếu có, vậy những kí ức lúc trước, có bao nhiêu phần là thật?

Đang lúc anh đang thất thần, Đường Tam cùng Đại Sư đã hoàn thành bữa sáng. Đại Sư đang cầm một cái chén lớn, múc thịt đầy ắp rồi đưa cho Đường Tam, lại lấy thêm hai cánh bánh bao lớn và hai quả trứng gà đặt trước mặt hắn.

Sau đó lại lấy một cái chén nhỏ hơn, múc một nửa lượng thịt của Đường Tam, thêm hai cái bánh bao và ba quả trứng đưa cho Cảnh Duệ. Không phải do Đại Sư thiên vị, mà là do anh chỉ ăn được từng ấy.


Tiếp nhận bữa sáng từ tay Đại Sư, Đường Tam không chút tiền đồ nuốt nước miếng một cái khiến Đại Sư cười lên tiếng.

"Ăn đi, thân thể các ngươi đang trong giai đoạn phát triển, quan trọng nhất là phải cung cấp đầy đủ dinh dưỡng. Thân thể khỏe mạnh đối với việc tu luyện là hết sức cần thiết. Thân thể không khỏe như thế nào các ngươi có thể tiếp nhận hồn lực mạnh mẽ chứ?"

Cảnh Duệ yên lặng ăn thịt, nhìn Đại Sư dặn dò lo lắng cho Đường Tam. Nói thật, trù nghệ của Đại Sư cao hơn cha anh không biết bao nhiêu lần.

Mới vừa ăn xong, ba người đã nghe tiếng của Tiểu Vũ từ bên ngoài truyền vào, "Thơm quá, bữa sáng nay quả là có không ít món ngon."

Từ ngoài vào ngoài Tiểu Vũ còn có bạn cùng phòng của nàng Vinh Vinh. Người khác không biết tính tình Đại Sư, Tiểu Vũ như thế nào lại không biết. Đường Tam là đệ tử của Đại Sư, Cảnh Duệ tính như nửa con nuôi, qua nhiều năm như vậy, nàng đối với Đại Sư đã có chút hiểu rõ.
"Đại Sư, ngài vẫn khỏe." Tiểu Vũ cung kính hướng về phía Đại Sư hành lễ.

Đại Sư hướng nàng gật đầu, nhưng cũng không tươi cười như với Đường Tam. Chuẩn xác mà nói, trừ Đường Tam ra, rất ít có người khác thấy Đại Sư tươi cười, dù cho là Cảnh Duệ cũng chỉ thấy vài lần.

Ninh Vinh Vinh giật giật mũi. Nàng vốn là bị Tiểu Vũ mạnh mẽ kéo tới. Lúc đến, Vinh Vinh mắt còn vẻ mông lung, lúc này mùi vị của các món ăn đã làm nàng dần dần tỉnh táo lại.

Đại Sư đưa cho các nàng mỗi người một chén thịt, một cái bánh bao cùng một quả trứng, so với Đường Tam là ít hơn một chút. Nữ hài tử dù sao ăn cũng không nhiều.

"Nhanh ăn đi, hết thì lấy thêm."

Tiểu Vũ cùng Vinh Vinh bị cái hương thơm kia thúc đẩy, cũng không lên tiếng đáp lại lời Đại Sư, trực tiếp ngồi xuống dùng bữa.
Chứng kiến Tiểu Vũ mang Vinh Vinh lại đây, Đường Tam chợt giật mình, hèn chi hắn cứ có cảm giác mình bỏ quên thứ gì đó. Hắn so với Tiểu Vũ càng thêm hiểu rõ Đại Sư. Tự biết sư phụ hắn tính tình cũng như tên, cực kỳ cương mãnh, không như vẻ ngoài trầm tĩnh.

Nghĩ tới đây. Đường Tam gấp gáp hướng Đại Sư cáo từ. Hắn cần đi kêu Vũ Văn và những người khác.

Dưới sự cố gắng của Đường Tam, tất cả mọi người đều đã có mặt tại nhà ăn. Nếu lúc đầu có vài người tỏ vẻ bất mãn, sau khi ăn xong, cũng không ít người khen ngợi Đường Tam có nghĩa khí.

Nghĩa khí mới lạ. Cảnh Duệ buồn cười nghĩ. Lúc nãy khi Tiểu Vũ tới anh đã thấy vẻ mặt “chợt nhớ” của Đường Tam, bọn họ chỉ là do Tiểu Vũ đi tới gợi nhớ cho Đường Tam rằng mình “quên mất” bạn học thôi.
Cũng không biết có phải do anh cùng A Thanh xuyên tới hay không, đời này nhìn Đường Tam có vẻ trẻ con hơn trước, cũng năng động hơn rất nhiều.

Sau nửa canh giờ, tiếng chuông báo giờ học vang lên, đã đến lúc tập hợp.

Ánh mặt trời chiếu khắp mặt đất, mang đến hơi thở ấm áp. Vạn vật dưới ánh sáng càng thêm rực rỡ, một ngày mới lại bắt đầu.

Đại Sư hai tay sau lưng, đứng ở giữa thao trường, nhìn chín đệ tử dựa theo tuổi sắp hàng trước mặt. Hôm nay học cũng chỉ có một vị sư phụ. Phất Lan Đức viện trưởng đã nói qua, tất cả học viện sư phụ bắt đầu từ hôm nay đều phối hợp Đại Sư tiến hành dạy học.

Ánh mắt Đại Sư lạnh lùng nhìn qua một lượt, nói "Ngày mai vào lúc bữa sáng, ta hy vọng các ngươi đều có mặt sớm tại nhà ăn. Sau khi ăn xong cần phải có thời gian tiêu hóa, không thể lập tức tiến hành vận động mạnh. Mặt trời vừa lên, ta sẽ chuẩn bị tốt bữa sáng, trong vòng nửa canh giờ còn chưa đến, vậy không cần nói nhiều, sẽ không được ăn sáng."
Ánh mắt mạnh mẽ từ trên người Đại Sư lướt qua một lượt. Hắn đương nhiên nhìn ra có vài người không để lọt tai nhưng cũng không nói thêm nhiều.

"Ta đã hiểu rõ vũ hồn cùng năng lực của các ngươi. Bắt đầu từ hôm nay, ta triển khai cường hóa huấn luyện cho các ngươi. Đái Mộc Bạch, bước ra khỏi hàng. "

Đái Mộc Bạch tiến lên phía trước, ánh mắt vốn được coi là tà mâu của hắn đã thu diễm lại. Cuộc sống trước kia của hắn có thể là không người kiềm chế, nhưng khi vào học viện, cũng đã thay đổi nhiều. Lời của sư phụ đối với hắn mà nói là mệnh lệnh.

Đại sư nhìn thân hình cao lớn của Mộc Bạch, nói: "Cho ngươi một cái nhiệm vụ, bắt đầu từ bây giờ, chỉ cần không ảnh hưởng đến gân cốt, trực tiếp đem tám người bọn họ đánh ngã."

"A?" Đái Mộc Bạch sửng sốt một chút, giật mình nhìn Đại Sư.
Đại Sư trên mặt thần sắc cứng đờ, "Hồn lực của ngươi đã đến cấp 37. Bọn họ cao nhất chỉ mới cấp 32, có chuyện gì sao?"

Đái Mộc Bạch quay đầu nhìn về phía mọi người. Ánh mắt đầu tiên là rơi vào trên người Đường Tam, sau đó lại là Cảnh Duệ. Người khác hắn có thể không quan tâm, nhưng Đường Tam trên người bao nhiêu là ám khí khiến hắn không thể không có chút cảnh giác. Còn cái loại võ hồn kỳ lạ có vẻ là phụ trợ của Cảnh Duệ cũng không thể khiến hắn thả lỏng, đùng một cái triệu hồi ra một đám sương độc, ai mà thả lỏng nổi cơ chứ!

"Đường Tam bước ra khỏi hàng."  m thanh Đại Sư lại vang lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play