"Là ngươi!"
Người vừa vào chính là Thiết Long, khi hắn vào phòng nhìn thấy Đường Tam cùng hồn hoàn thứ ba màu tím trên lam ngân thảo, sắc mặt hắn đã thay đổi. Hơn nữa thiếu niên đứng sau Đường Tam chính là người đã tẩn họ một trận ngay sau trận đấu với Đường Tam, không dùng võ hồn, chỉ dùng vũ lực thôi đã làm bọn họ bay lên bay xuống.
Thiết Tâm vừa nghe giọng kinh hô của con mình liền biết mấy đứa trẻ này đã từng gặp nhau.
"A Long, con quen biết họ khi nào?"
Thiết Long nhìn chằm chằm vào hồn hoàn thứ ba của Đường Tam chán nản nói: "Phụ thân, con từng nói lần trước bọn con từng thua dưới tay hai thiếu niên. Đường Tam chính là một trong số đó, người còn lại là một nữ hài, họ thành lập đội Tam Ngũ. Trận đầu tiên chính là đánh với bọn con."
Xong, hắn nhìn Đường Tam ngập ngừng hỏi: "Ngươi... Đột phá cấp 30?"
"Đúng vậy, Thiết đại ca." Đường Tam cười nói, "Dạo gần đây ta tiến bộ tương đối nhanh."
"Chậc, mới hôm nào gặp ngươi thì ngươi mới cấp 29, bây giờ... " Thiết Long thở dài. Người so với người càng tức chết người.
Đường Tam bật cười: "Chỉ là ta gặp một ít cơ duyên nho nhỏ mới nhanh như thế thôi mà."
"Không cần nói nữa, dù ngươi không gặp cơ duyên, với cái tốc độ của ngươi cũng đã khiếp người lắm rồi." Thiết Long hừ vài tiếng, nói tiếp, "Ta nghe nói có người tới giao dịch một bút lớn, chẳng lẽ chính là ngươi?"
Đường Tam cười ha ha: "Làm sao? Ta không được?"
Cảnh Duệ đứng đằng sau nghe câu này liền hắng giọng một cái dọa Thiết Long cứng người: "Tiểu Tam, nói chuyện chú ý một chút." Nam nhân không thể nói mình không được.
"... À." Đường Tam suy nghĩ một chút thì bật cười. Mấy cái ý này ở thế giới này không có, hắn cũng suýt nữa quên mấy câu này còn có ý nghĩa khác khiến người cạn lời như thế.
Mấy người Đường Tam, Thiết Long, Thiết Tâm bàn thêm một chút rồi Thiết Tâm vỗ bàn chốt đơn, còn lôi kéo con trai ra tiễn bọn họ. Cảnh Duệ, Đường Tam từ chối thế nào cũng không ngăn được vị thợ rèn này.
Lúc đi ngang qua Thiết Long, Cảnh Duệ ngừng một chút, nói: "Về chuyện lần trước", Thiết Long run lên một cái, "cho ta gửi lời xin lỗi. Ta cũng không nghĩ tới mình ra tay nặng như thế." Còn để lại bóng ma tâm lý cho các ngươi.
Thiết Long nhìn hai bóng người đi xa, ở trong lòng nghĩ thầm, nghe đi nghe đi, là không ngờ, chứ không phải cố ý, nhưng mà đi đánh họ chính là cố tình. Rốt cuộc mình với tên nhóc này gây thù chỗ nào chứ?
Mặc kệ Thiết Long hoang mang cỡ nào, hai nhân vật chính của chúng ta cũng không thể nào biết được, mà có biết, Cảnh Duệ cũng sẽ không trả lời cái câu hỏi nhảm nhí này đâu.
Đường Tam cùng Cảnh Duệ chậm rãi đi về trường, tới cánh cổng nhìn như sắp sụp của Sử Lai Khắc, Đường Tam bỗng hỏi: "Duệ ca, ngươi đi cùng ta không thấy nhàm chán sao?"
Cảnh Duệ đang tính trở về phòng lặn ngụp với đống văn kiện trước khi tham gia huấn luyện ma quỷ của Đại Sư nghe thế thì quay đầu nhìn Đường Tam cười một cái: "Làm sao? Chê ta đi theo ngươi phiền phức?"
"Không phải, chỉ là ta thấy ngươi lúc nào cũng bận rộn, còn bỏ thời gian đi theo ta đợt này..."
"Không có gì." Lúc này hai người đã trở lại phòng, Cảnh Duệ mở cửa đi vào, nói tiếp, "Công việc của ta có làm mãi cũng không hết, chi bằng đi theo ngươi, xem ngươi cần làm thứ gì, may ra ta có thể giúp."
"Nhưng mà ca, ta nghĩ ngươi nên nghỉ ngơi." Đường Tam lo lắng, hắn không quên anh vừa mới về đã cùng hắn đi tới tối như thế này mới về.
Cảnh Duệ nghe thế, trong lòng ấm dạt dào. Được người mình thầm mến quan tâm tất nhiên sẽ khiến người vui vẻ, nhưng mà, anh sợ Đường Tam quan tâm chỉ vì hai chữ "ca ca".
"Không sao mà, hiện giờ cũng muộn rồi, chúng ta mau nghỉ ngơi thôi."
Đường Tam nhìn Cảnh Duệ chui lên giường, nhíu mày, cũng nhanh chóng trèo lên giường. Hắn biết chắc chắn Cảnh Duệ sẽ đợi hắn ngủ say rồi ngồi dậy làm việc mà không thèm nghỉ ngơi.
Quả nhiên, chưa được bốn tiếng sau, sau khi Cảnh Duệ xác định Đường Tam đã ngủ liền lật chăn lên, châm một ngọn nến ở trên bàn, tiếp tục làm việc. Anh chỉ đốt một ngọn, ánh sáng lờ mờ không tốt cho mắt anh, nhưng mà thân thể anh được cấu thành từ số liệu, hơn nữa có hệ thống bảo trì thân thể, sẽ không ảnh hưởng quá nhiều, chủ yếu là nếu đốt quá nhiều nến sẽ làm Tiểu Tam nhà anh tỉnh dậy.
[Ký chủ. Ngài đã 32 giờ không ngủ. Kiến nghị ngài nên nghỉ ngơi.]
Trong đầu anh vang lên âm báo của hệ thống khiến tay đang cầm bút của anh khựng lại. Không biết có phải anh đa nghi hay không, nhưng anh cứ có cảm giác hệ thống không phải máy móc như thế này.
[Hệ thống, điều chỉnh sang trạng thái ngủ đi.]
Qua một vài giây, hệ thống mới báo lại [Đã chuyển sang trạng thái ngủ.] càng khiến anh nghi ngờ. Giống như hệ thống phải suy nghĩ xong mới thực hành mệnh lệnh.
Bởi vì mải mê suy nghĩ, Cảnh Duệ không để ý Đường Tam đã vén chăn đi tới cạnh anh từ lúc nào, hắn dừng ở đó, nghĩ một chút rồi trực tiếp bế Cảnh Duệ lên.
Đột nhiên bị nhấc bổng lên, Cảnh Duệ không khỏi hoảng sợ chặt đứt suy nghĩ mà ôm lấy cổ Đường Tam. Mỗi lần ở cùng Đường Tam, anh không có miếng cảnh giác nào với hắn được hết.
"Ngươi làm gì?!" Cảnh Duệ ngẩng phắt đầu lên hỏi.
"Vậy ngươi đang làm gì?" Đường Tam lạnh lùng đen mặt hỏi lại. "Chạy trở về đây liền theo ta đi vào thành, về phòng bảo ta nghỉ ngơi nhưng lại lén dậy làm việc. Ca, ngươi có phải quá không để ý đến sức khỏe của mình không?"
Cảnh Duệ mím môi: "Không phải, chỉ là..."
"Công việc quá nhiều?" Thiếu niên Đường Tam liếc nhìn mặt anh một cái, khiến ai đó cúi mặt càng sâu, nhấc chân bế anh về giường của mình (a.k.a giường Đường Tam), vén chăn lên đặt anh xuống.
Cảnh Duệ ngạc nhiên chớp mắt vài cái, vừa nói vừa ngồi dậy: "Tiểu Tam, đây là giường của ngươi mà, để ta về... giường..."
Dưới ánh mắt mở càng ngày càng to của Cảnh Duệ, Đường Tam nhanh chóng chui lên giường đè anh lại, đắp chăn lên cho cả hai, động tác liền mạch dứt khoát.
"Ngủ!"