"Đường Tam bước ra khỏi hàng."

Đường Tam lập tức tiến lên phía trước, đến bên cạnh Đái Mộc Bạch.

Đại Sư nhìn Đường Tam, nói: "Không được sử dụng hồn kỹ thứ ba cùng với các loại vũ khí đặc thù của ngươi. Các ngươi có thể bắt đầu rồi. "

"Chờ một chút." Mở miệng chính là Đái Mộc Bạch, "Đại sư, cái này không công bằng, nếu Đường Tam không thể toàn lực phát huy, vậy, chúng ta đánh còn có ý tứ gì. Hồn lực của hắn so với ta thấp hơn, nếu vẫn hạn chế hồn kỹ của hắn, ta chiếm tiện nghi so với hắn là nhiều hơn. Mặc dù đệ tam hồn hoàn của Đường Tam là cường hãn nhưng ta có đủ tự tin đối phó. "

Đại sư lạnh nhạt nói: "Nếu hắn sử dụng đệ tam hồn hoàn, ta nghĩ là ngươi không có cơ hội. Khống chế hệ hồn sư mà gặp phải vũ hồn khắc chế, ngươi làm thế nào đánh bại. Nếu ngươi đã yêu cần, vậy cứ để Đường Tam sử dụng đệ tam hồn hoàn. Làm đồng đội của nhau, các ngươi cũng nên hiểu rõ lẫn nhau một chút."


Những người khác lập tức lui về phía sau cả Đại sư cũng không ngoại lệ. Hồn tôn đã ngoài cấp 30, uy lực cũng là nhất định. Hơn nữa với việc bọn họ chưa khống chế tốt hồn lực, rất dễ dẫn đến việc ngộ thương.

Đại Sư nhìn Cảnh Duệ chỉ lùi ra hai bước, vẫn còn thuộc phạm vi ảnh hưởng, nhíu mày.

Đái Mộc Bạch tà mâu dần dần biến thành màu hồng, đối thủ trước mắt thấp hơn hắn sáu cấp nhưng hắn không dám có chút kinh suất. Đệ tử học viện Sử Lai Khắc đều là quái vật, nhưng chính thức làm cho hắn kiêng kỵ cũng chỉ có Đường Tam.

"Tiểu Tam, cẩn thận. Ta là sẽ không hạ thủ lưu tình đâu. "

Đường Tam chỉ là khẽ gật đầu. Hắn chậm rãi giơ lên tay phải của mình, hướng Mộc Bạch trịnh trọng nói: "Mộc Bạch, nếu ngươi có thể phá vỡ đệ tam hồn kỹ của ta. Vậy ngươi thắng".


Đái Mộc Bạch tinh thần rung lên. Không chỉ là hắn, ngay cả các đệ tử đang quan chiến bên ngoài, tinh thần điều tập trung trên người Đường Tam. Bọn họ muốn nhìn một chút, Đường Tam lúc tiếp nhận Nhân Diện Ma Chu vô cùng thống khổ, vậy sẽ có uy lực như thế nào.

Vũ Văn lặng lẽ bước đến gần Cảnh Duệ đang không ngừng di chuyển quan sát từng góc độ ra chiêu của Đái Mộc Bạch, nhẹ nhàng kéo anh một cái: “Lùi lại đi, phong cách của Đái Mộc Bạch mày không nghiên cứu được gì đâu. Hơn nữa Đại Sư cũng đang có vẻ không thoải mái khi nhìn mày nhảy nhót lung tung vậy đâu.”

Cảnh Duệ vừa né một nhánh lam ngân thảo bay tới sát thân vừa nghiêm túc đáp: “Hắn sợ tao ảnh hưởng đến Đường Tam, nhưng mà tao đã khống chế không lọt vào phạm vi chiến đấu của họ rồi. Mày cũng không phải không biết tao đang gặp bình cảnh, không lên được 33, nên tao mới thử xem đổi hướng tu luyện khác có được hay không. Với lại, không phải mày cũng đang nhảy nhót lung tung với tao à?”


Anh vừa dứt lời, Đại Sư liền nhịn không được khẽ ho nhắc nhở một tiếng. Cái đám nhóc bên cạnh từ chăm chú nhìn đối chiến không biết đã chuyển sang vừa xem đối chiến vừa nghiên cứu cách di chuyển của họ từ khi nào.

Ngay lúc Cảnh Duệ định lui lại để tránh cho Đại Sư thật sự nổi giận, biến cố lại xảy ra. Một tia sét trực tiếp từ trên trời đánh xuống ngay chỗ của anh, nhanh đến mức anh không thể tránh né. Thân thể anh có vài chỗ trực tiếp bị nướng chín, cũng may là Vũ Văn bên cạnh nhanh chóng cho vài cái Băng chú, nếu không thịt chín cũng không chỉ vài chỗ.

Tất cả mọi người trên sân sau giây phút hoảng loạn nhanh chóng tập trung lại cạnh Cảnh Duệ, Đường Tam trực tiếp ôm lấy Cảnh Duệ đỡ anh ngồi xuống.

Cảnh Duệ khẽ chạm tay Đường Tam,lắc đầu ra hiệu mình không sao, “A Thanh, cho tao mượn cây kiếm.”
Vũ Văn ngập ngừng đưa kiếm ra, cắn răng nói: “Duệ Tử, có cần tao đông lại cảm giác cho mày không?”

“Không cần đâu, tao ổn mà” Cảnh Duệ đáp lại, sau đó dưới ánh mắt của mọi người, không chút ngần ngại xé bỏ quần áo, dùng vài đường kiếm lưu loát cắt bỏ toàn bộ phần thịt cháy. Máu tươi từ nơi bị thương chảy ra thấm đẫm lớp vải bị xé.

Gần như ngay khi anh vừa cắt xong phần thịt chết, cơ thể anh lập tức được một đám ngân tuyến bao lấy, vết thương cũng dần được khôi phục, thịt non chậm rãi mọc ra.

“Đây là…” Không chỉ mọi người, ngay cả Cảnh Duệ cũng ngạc nhiên nhìn cơ thể của bản thân.

Thiên tiên tử? Đây là skill 110 mà?!

“Tiểu đồ đệ, nhóc đợi một chút. Xử lý xong tên đào phạm này vi sư sẽ trở về trị thương cho nhóc sau.”

Một thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn với cây phất trần bạc trắng chợt xuất hiện trước mặt mọi người, xoa đầu Cảnh Duệ một cái rồi lập tức xoay người biến mất, trước khi đi còn không quên lườm Vũ Văn một cái.
“...” Vũ Văn liếc nhìn Cảnh Duệ một cái, yên lặng mở ra giao diện hảo hữu.

Cảnh Duệ đang ngồi dưỡng sức, vừa lấy ra một viên Hồng hoa hoàn hồi máu thì thấy thông báo tin nhắn nhè nhẹ sáng lên.

[Hảo hữu] Vũ Văn Thanh: Duệ Tử, mày quen cái cô vừa rồi không?

[Hảo hữu] Cảnh Duệ: Nhìn quần áo giống bộ thần trang sư phụ tao hồi trước mặc. Với lại mày không nghe bả vừa rồi gọi tao đồ đệ tự xưng vi sư à? Tao thấy chúng ta tới đây cũng không phải do trùng hợp gì đâu.

[Hảo hữu] Vũ Văn Thanh: Cũng đúng. Bữa trước, cái hôm nhập học ấy,  tao thấy ông cậu nhà tao, ổng cầm nguyên một bộ sách tâm lý tội phạm ngồi ngay trên giường tao vừa đọc sách vừa chửi tao các kiểu. Định nói với mày mà lu bu quá tao quên mất.

[Hảo hữu] Cảnh Duệ: Cậu mày?

Xem ra họ tới thế giới này cũng không phải chỉ để đánh quái thăng cấp.
Cả hai đang nhắn tin nhau om sòm, nhưng đối với người ngoài, họ chỉ là đang nhìn nhau ngẩn người, thi thoảng có vài cái biểu tình nhăn mặt ghét bỏ các kiểu khiến người khác khó hiểu.

Đại Sư và nhóm Đái Mộc Bạch, bao gồm cả Tiểu Vũ đều cảm thấy tình cảm giữa họ quá thân mật, chỉ cần ánh mắt là có thể hiểu được ý của đối phương. Nhưng làm một thiếu niên chưa nhận thức rõ ràng được tình cảm của mình, Đường Tam cảm thấy bầu không khí giữa hai người khiến hắn cực kỳ khó chịu.

“Duệ ca!” Thiếu niên kìm nén lên tiếng.

“Sao thế?” Tạm dứt ra khỏi cuộc trò chuyện, Cảnh Duệ ngẩng đầu nhìn thiếu niên vừa gọi mình. Không biết có phải ảo giác của anh hay không, dạo gần đây mỗi lần anh tiếp xúc thân mật với ai, thiếu niên đều tỏ vẻ khó chịu, thậm chí… có mùi giấm chua?
Không phải chứ, nam chính nhà anh cong hồi nào thế?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play