Mặc dù Albers bất ngờ không thu phí bản quyền, chi phí ăn ở của nhóm người ở Hà Lan đồng thời phí trả cho Hạ Vĩ Minh vẫn cao kinh người, mà trong đó, chỉ riêng tiền Đường Ách càn quét shopping đã lên tới ba triệu.

Chiến Dật Phi về nước trễ hơn Đường Ách hai ngày, sau khi về mới phát hiện ra đối phương đã rút hết tài khoản cá nhân của mình, rút sạch cả tiền mà y định phát lương cho nhân viên. Lúc trước y mê đắm Đường Ách đến mức tẩu hỏa nhập ma, bất động sản và tài khoản ngân hàng đều giao hết cho đối phương quản lý, toàn bộ mật mã cũng đều có liên quan tới cậu ta. Ban đầu Đường Ách muốn giữ cho Chiến Dật Phi luôn có hứng thú với mình nên hoàn toàn không động vào số tiền đó, nhưng ngay khi công ty khó khăn nhất, cậu ta lại đổi hết số tiền này thành một đống Hermès.

Đường Ách vẫn không hề biết mình tiêu tiền sai lầm, còn mua một cái đồng hồ xa xỉ, mượn hoa của Phật lại hiến cho Phật.

Giá trị của cái đồng hồ này phải lên tới khoảng năm trăm ngàn, Chiến Dật Phi cầm trong tay, cố kìm chế để bản thân không tức giận: “Em đi công tác, là đi quay phim chứ không phải đi càn quét cả Amsterdam.”

“Em có càn quét gì đâu, mà với lại ba triệu sao có thể coi là càn quét, ba triệu mà cũng gọi là tiền à?” Không hề mảy may nhận ra đối phương khó chịu, tâm trạng Đường Ách vẫn rất tốt, mấy năm nay cậu ta bị quy tắc ngầm, bị bao nuôi, cắt đất diễn, chèn ép, chịu bao nhiêu đau khổ mà người thường không thể hiểu được, chính là để một ngày kia có thể tiêu tiền như nước, muốn làm gì thì làm. Dù gì giờ đây con đường sự nghiệp đã đi vào quỹ đạo, mỗi ngày lại một hot hơn, tiền tiêu đi nhanh thì cũng kiếm về nhanh, dù kiếm không nhanh thì giạng chân ra là tiền lại vào, vậy nên đúng là ba triệu chẳng đủ để khiến cậu ta để vào óc.

“Em mua một đôi, chúng ta đeo mỗi người một cái. Nhưng cổ tay anh đẹp hơn cổ tay em, da thì trắng, khung xương cũng đẹp.” Đường Ách kéo cổ tay Chiến Dật Phi tới định đeo đồng hồ cho y, miệng còn khích thêm, “Lần sau anh đeo cái đồng hồ này đâm em, chúng ta không mặc gì cả, chỉ đeo cái này thôi.”

Chiến Dật Phi đẩy cậu ta ra, đặt đồng hồ qua bên cạnh: “Tiền tiêu thì cũng đã tiêu rồi, bỏ đi. Tôi muốn bàn với em một việc. Miya sẽ tham gia Beauty Expo lần này, nhưng vì quyết định muộn nên có lẽ sẽ không lấy được vị trí triển lãm tốt, vậy nên tôi nghĩ tranh thủ dư âm lần hợp tác thuận lợi với Albers vừa rồi, để em đứng ở gian của Miya chắc chắn sẽ hấp dẫn được đông đảo đại lý bán ra…”

“Chờ chút…” Đến khi Chiến Dật Phi nói gần hết câu, Đường Ách mới phản ứng, “Beauty Expo?! Thế mà anh lại định để em đi đứng ở Beauty Expo à!”

Sau khi được Albers khen ngợi, cảm giác như cậu ta đã mang phong phạm quốc tế ngay sau một đêm, gần đây Đường Ách nhận được vô số lời mời, đều là những nhãn hiệu đồ xa xỉ cùng với kênh truyền thông nổi tiếng, cậu ta đã nhận lịch trình trùng vào ngày tổ chức Beauty Expo, mà dù cho không có lịch đi nữa thì cậu ta cũng chẳng thèm để mắt đến cái triển lãm này.

Khi cậu ta vẫn còn là một người mẫu vô danh chẳng tiếng tăm gì, suốt ngày phải bôn ba khắp các loại triển lãm, đứng mấy tiếng đồng hồ với gương mặt tươi cười khuôn mẫu giả tạo, ăn cái thứ cơm hộp mười lăm tệ một suất, mỗi lần nếm trải sự khổ sở ấy cậu ta đều nôn.

Chiến Dật Phi nghiêm mặt: “Chẳng nhẽ em không phải đại diện phát ngôn của Miya hay sao?”

“Phải thì sao? Trên hợp đồng chỉ ghi em tham gia ba hoạt động thương mại một năm! Ở Beauty Expo cùng lắm chỉ toàn mấy kẻ hạng ba tép riu chẳng có tí ảnh hưởng gì và mấy người được gọi là giáo viên trang điểm như Kevin, Tiểu P (*), sao em có thể mất giá đến độ chung phường với bọn họ chứ. Việc này hoàn toàn không có ích lợi gì cho sự nghiệp của em, đương nhiên em có quyền không tham gia!”

(*) Thầy Kevin và thầy Tiểu P (Lưu Trị Bình) là những stylist, thợ trang điểm nổi tiếng châu Á. Tiểu P được giới truyền thông gọi là “Beautiful Magician”.

“Mọi người đều biết thừa ai mới là người Albers khen ngợi trước báo chí.” Vẫn cố nén cơn giận bùng nổ, giọng y trở nên trầm trầm lạnh lẽo, “Chung phường? Hạng ba tép riu? Em thực sự nghĩ mình là siêu sao quốc tế đấy à?”

Đường Ách nhận ra Chiến Dật Phi thật sự tức giận, vội vàng dịu lại: “A Phi, dạo này anh cứ là lạ. Có cái việc cỏn con cũng cáu với em, anh có mới nới cũ đấy à?” Cậu ta uốn éo tới phía sau ôm lấy y, vươn tay luồn vào trong áo sơ-mi, sờ lên cơ bụng của y, “Được rồi, đứng triển lãm cũng được, nhưng anh phải nhớ em đồng ý không phải vì anh là ông chủ của Miya, em đồng ý làm những việc này là vì em thích anh đấy.”

Đường Ách xoay Chiến Dật Phi lại, hôn lên môi y, hai người trao nhau một nụ hôn chẳng hề nhiệt tình. Sau đó Đường Ách lại cười: “Hai ngày nữa em sẽ chuyển tới sống cùng anh.”

Tâm tư con người ai cũng như ai, vào cái lúc có hết mọi thứ trong tay thì không quý trọng, đến khi nhận ra sắp mất đi rồi, kiểu gì cũng muốn giữ lại trong lòng bàn tay.

Tổng giám đốc Miya vốn tưởng rằng ít nhất số tiền còn dư lại có thể trụ được đến khi sản phẩm ra mắt, ai ngờ đâu tới công ty mới phát hiện ra chỉ qua có mười mấy ngày, vậy mà y cũng trở thành dạng nghèo hèn túng quẫn!

Kế toán công ty chạy tới nhắc nhở, đã trễ lương hai ngày rồi.

Vốn công ty nên có “tiền dự trữ”, hơn nữa chú đã cho y một khoản tiền cấp cứu, cũng không đến mức giật gấu vá vai nhanh như vậy. Nhưng Chiến Dung tỏ ý việc quyết định tham gia Beauty Expo vội vàng này buộc phải có chi phí xã giao, hơn nữa những phóng viên lại tham lam đòi ăn nhiều, vốn lưu động của công ty đã chẳng còn dư lại bao nhiêu, chỉ sợ việc dựng gian triển lãm cũng thành vấn đề.

Chiến Dật Phi không ngờ chú hai của mình lại dùng ba triệu đó để đút vào miệng phóng viên, y không đồng ý cũng không chấp nhận, nhưng lý do của đối phương lại hợp lý không chệch một ly, Miya đang ở trong thời kỳ đưa sản phẩm lên sàn cực kỳ quan trọng, sẽ không thể chịu được bất cứ tin tức trái chiều nào.

Kế toán vừa đi, Chiến Viên Viên đã nhảy vào văn phòng anh trai, không giấu được nét mặt lo lắng: “Anh, mọi người trong công ty đều rệu rã chây ì, mấy chị ấy nói đến tiền lương cũng không trả nổi, xem ra công ty thật sự sắp sập rồi…”

“Đừng có nghe mấy cái lời ong tiếng ve ấy, gần đây em không đọc báo à? Đường Ách được nghệ sĩ quốc tế khen, thế là Miya cũng được thường xuyên lên mặt báo, chưa ra mắt đã có được lượng theo dõi khổng lồ. Một công ty như thế thì sập kiểu gì?” Ông chủ Chiến Dật Phi ngồi sau bàn, gương mặt nghiêm nghị, hoàn toàn không khách sáo khi nói chuyện với em gái, “Sao em lại thế nhỉ? Đã không biết khích lệ lòng người lại còn theo người ta gây rối thêm nữa à?!”

“Thì em cũng nói với mấy chị ấy như thế, nhưng bọn họ đều nói em ngụy biện, kêu anh hết tiền, ba cũng hết tiền…” Chiến Viên Viên gục đầu xuống, không phục mà bĩu môi, “Mấy người đó còn nói giờ muốn tìm việc là phải nhanh tay, tháng Ba tháng Tư (*) vàng bạc đã qua rồi, nếu chậm trễ thì đám tốt nghiệp khóa này sẽ ùa ra tranh cướp miếng ăn…”

(*) Tháng Ba và tháng Tư hàng năm là thời điểm vàng để nộp đơn xin việc.

An ủi chẳng hề có tác dụng, trái lại còn như lửa đổ thêm dầu. Quả nhiên việc thằng điên Nghiêm Khâm la lối ở Miya đã khiến tất cả mọi người trở nên bồn chồn thấp thỏm.

“Ai nói như thế nữa thì trả gấp đôi lương rồi bảo nó cút đi!” Đôi mắt phượng của Chiến Dật Phi trợn lên tức giận, sắc mặt lạnh lùng, ‘thầy bại thì tớ cụp đuôi’ là chuyện thường tình, nhưng thật sự không ngờ đám người vô dụng này lại dễ bị kích động như thế.

“Anh, thực ra em biết ba có tiền, ba chỉ muốn anh nghe lời…” Chiến Viên Viên chun mũi, cười đến trơ tráo, hoàn toàn không giống con gái nhà người ta, “Không thì anh theo Khâu Vân Đình đi. Tuy ngoại hình không đẹp bằng em gái anh nhưng gì thì gì vẫn là con gái của bộ trưởng Bộ Thương Mại đó!”

Chiến Dật Phi vốn đang giận sôi gan, nghe em gái nói thì bật cười: “Khâu Vân Đình đó chân còn to hơn eo, mặt thì to hơn cả mông, bộ dạng còn pop art hơn cả pop art, em định để anh ôm dạ xoa ngủ mỗi đêm à?”

“Anh đến chết rồi còn trọng sắc đẹp! Em gặp chị Vân Đình rồi, làm gì đến nỗi như anh nói…” Từ trước đến giờ con bé này đều rất dạn, thấy người lạ là bèn xưng hô như người nhà, như thể cả thế giới đều là cô dì chú bác anh chị em của mình vậy. Chiến Viên Viên híp mắt, bỗng lại gần Chiến Dật Phi, cúi người đánh giá hắn.

Một gương mặt xinh xắn bỗng nhiên phóng đại ngay trước mắt, Chiến Dật Phi hoảng sợ vội ngửa người ra sau.

Hai anh em suýt thì đập mũi vào nhau, y có hơi bực bội: “Làm gì đó?”

“Tiểu Phi Phi, hình như anh có gì đó sai sai.” Chiến Viên Viên mở to mắt, tìm kiếm dấu vết trên mặt anh trai, lời nói lại càng thêm cợt nhả, “Hầy, anh trai ơi, em thấy mặt anh phơi phới hoa đào, có phải lấy việc công lo việc tư, làm việc gì đáng khinh không hả?”

“Đồ điên.” Chiến Dật Phi nở nụ cười, nhẹ nhàng đẩy em gái ra xa một chút, nhớ đến hôm đó sau khi xong việc trên xe, bản thân thì chôn mặt trên vai Phương Phức Nùng giả vờ ngủ, vậy mà người kia vẫn vừa ôm y, vừa chủ động đối đáp với lái xe, nào là NASDAQ (*), Hang Seng Index (**) cho đến việc nghiên cứu ứng dụng mô hình quản lý A và mô hình quản lý J, mặt dày kinh khủng.

(*) NASDAQ, nguyên văn là National Association of Securities Dealers Automated Quotation System là một sàn giao dịch chứng khoán Hoa Kỳ. Đây là sàn giao dịch điện tử lớn thứ hai tại Hoa Kỳ hiện nay, chỉ sau NYSE. Với khoảng 3.200 giao dịch hàng ngày tại sàn, NASDAQ hiện là sàn giao dịch lớn nhất thế giới.

(**) Hang Seng Index (HSI) là một trong những chỉ số chứng khoán lâu đời nhất tại Hồng Kông.

Triết lý quản lý của các công ty chính thống của Mỹ được gọi là “Mô hình A (America)” còn triết lý quản lý của các công ty lớn ở Nhật chính là “Mô hình J (Japan)”, đặc điểm của dạng đầu tiên là tập trung, hẹp và đi sâu còn dạng thứ hai thì rộng và nông (*). Các doanh nghiệp Trung Quốc sẽ rất khó có thể rập khuôn bắt chước một trong hai mô hình để đạt được thành công.

(*) Ở đây có thể hiểu là mô hình A phân thành nhiều cấp bậc, đi theo chiều dọc còn mô hình J thì mở rộng theo chiều ngang nhưng ít phân cấp hơn.

Thứ mùi đặc thù vẫn vấn vít trong xe không chịu tản đi, trên ghế ngồi thì có chất lỏng khả nghi nhoe nhoét.

Không ý thức được con bé vẫn đang lom lom nhìn mình không dời mắt, ý cười trên gương mặt Chiến Dật Phi bỗng sâu xa hơn, y hỏi: “Phương Phức Nùng đâu rồi? Cả ngày hôm nay chẳng thấy mặt mũi đâu.”

“Anh ấy ra ngoài rồi, hẳn là hôm nay sẽ không về công ty đâu.”

“Quá vô lý!” Sắc mặt thay đổi ngay lập tức, Chiến Dật Phi lại lạnh lùng hừ một tiếng, “Quá là vô tổ chức!”

“Sao anh lại thế nhỉ, nuông chiều dung túng cho Đường Ách nhưng lại hà khắc với anh Phức Nùng như vậy!” Chiến Viên Viên liếc xéo anh trai, không phục mà cãi, “Anh Phức Nùng đã biết chuyện dị ứng của cô sinh viên Thượng Hí kia rồi, anh ấy bảo có vấn đề nên phải tới gặp cô gái kia một lần, anh ấy còn nói,” Cô bé bỗng ngừng lại, nhướng đôi mày, ánh mắt ngập tràn tự hào, “anh ấy còn nói sẽ mang ba triệu kia về!”

Chiến Dật Phi đã hoàn toàn được thả lỏng trước việc công ty “chết đói”, gương mặt lại vẫn cứ cau có: “Vẫn là quá vô tổ chức.”

Hết chương 50.

Zen: Mình có thể viết cả trăm chữ để nói về sự đối lập hay ho của chương này, từ tên chương cho đến sự khác biệt của hai người có gương mặt tương tự nhau. Huhuhuhu em yêu tác giả : ((

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play