Toàn bộ quá trình quay chụp của Miya đều lấy cảnh ngoài trời, hơn mười mẫu nam làm nền cho Đường Ách, người qua đường nán lại xem cũng được thu trọn vào ống kính, trở thành phông nền của bộ poster thời trang này.
Ban đầu tổng giám đốc Miya cũng không quá thích ý tưởng quảng cáo này, ngay cả khi còn một phút nữa là chụp, y vẫn hi vọng mời công ty thiết kế tới xử lý hậu kỳ quảng cáo, thêm vào một vài câu slogan hấp dẫn sự chú ý của mọi người chứ không phải chỉ để sản phẩm và logo chỉ như phù dung sớm nở tối tàn trên banner.
Nhưng trưởng phòng Quan hệ công chúng của y đã thuyết phục y. Hắn đưa ra một trường hợp trong quá khứ cực đơn giản và thực tế, sau khi cho ra mắt “New Coke”, công ty Coca Cola đã tạo ra một vụ thảm họa tiếp thị, khi bịt mắt kiểm tra, số người thích vị của “New Coke” nhiều gấp ba lần những người thích vị cũ, nhưng khi khách hàng nhìn thấy nhãn hiệu rồi lựa chọn một lần nữa, kết quả lại đảo lộn lệch đất nghiêng trời – Classic, dù trải qua sàng lọc thời gian thì vẫn tồn tại, vẫn tốt hơn. Đây là rào cản bén rễ trong lối suy nghĩ của toàn bộ người tiêu dùng. Miya hoàn toàn không phải một nhãn hiệu có bề dày lịch sử đáng nói, chất lượng sản phẩm thì lại kém xa cái ngưỡng “chất lượng tốt”, điểm duy nhất có thể giúp nó nổi bật lên trong số những nhãn hiệu mới ra đời chính là định vị tương quan. Trên thực tế, khi mua mỹ phẩm, rất ít người sẽ thật sự nghiên cứu tác dụng của món đồ đó, kẻ mắt chống thấm nước nhan nhản đâu cũng có, kem nền che khuyết điểm cũng chẳng phải cái gì mới lạ. Mặc dù các bộ ban ngành đã ban hành đủ loại quy định về việc cấm tuyên truyền sai lệch, nhưng những poster quảng cáo chém gió ba hoa vẫn cứ tràn ngập khắp nơi. Vậy nên ngay từ đầu Phương Phức Nùng đã không có ý định quảng cáo theo kiểu cũ để chiếm lĩnh thị trường, vì trong cái thời đại mà thông tin phổ biến đến quá đà này, ai cũng làm được mà không cần nghĩ.
Đại danh của Albers đủ để người tiêu dùng “liên tưởng” Miya với những món đồ xa xỉ cao cấp bậc nhất mà ông ta từng hợp tác, điều mà giờ bọn họ phải làm chính là tránh xung đột trực tiếp về công hiệu của sản phẩm với những tên tuổi lớn – vì với chất lượng sản phẩm của Miya thì đảm bảo sẽ thua không còn manh giáp, bọn họ phải tiếp tục tận dụng cái mác thương hiệu đồ xa xỉ này để nó trở nên độc đáo nổi bật hơn nữa.
Rất nhiều người bình thường tràn đầy tò mò với việc giới thời trang, muốn vén lớp mạng che của nàng để nhìn đến cùng, một show trình diễn thời trang của Dior có thể ít người theo dõi trong nước, nhưng nếu một người mẫu mà Dior sử dụng ngã sấp mặt trên sàn catwalk thì có thể trở thành trò cười mỗi lúc trà dư tửu hậu của không ít người.
Cuối cùng poster thời trang của Miya có trở thành một màn phô diễn nghệ thuật khiến người đời phải trầm trồ hay không, nhân tố mấu chốt nhất chính là Jeff Albers.
Nhờ vào sức ảnh hưởng của bậc thầy nghệ thuật đại chúng cùng với mạng lưới quan hệ truyền thông của Hạ Vĩ Minh, Phương Phức Nùng đã có thể mời được rất nhiều kênh nước ngoài tới đưa tin về việc Miya chụp poster, Đường Ách như mặt trăng giữa vô vàn ngôi sao làm nền, cậu ta đẹp như một tác phẩm nghệ thuật quý báu, Albers đã lật đổ hoàn toàn bức “Sự Thức Tỉnh của Adonis” của Waterhouse, cậu ta phơi bày toàn bộ cơ thể, khoác lên một tấm vải rộng, nằm bên đường cho một đám mẫu nam để trần thân trên hầu hạ xung quanh, mặc cho Albers dùng cọ khiến mình “thức tỉnh”.
Khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp ngang với thiếu niên Hy Lạp mỹ miều, có vài con bồ câu đậu xuống cạnh cậu ta chẳng chịu bay đi, người qua đường cũng đồng loạt dừng bước, không chụp ảnh thì cũng là la hét thất thanh.
Những sản phẩm điện tử quá mức hiện đại và gượng gạo, hoàn toàn không phù hợp với bộ ảnh thời trang này, bên hậu kỳ sẽ cắt hết người qua đường dừng bước chụp ảnh, còn những người che miệng cười hay la hét thì sẽ giữ lại.
Ban đầu Đường Ách còn không bằng lòng, cậu ta cho rằng việc công khai lộ cơ thể như thế rất khiếm nhã, sẽ làm tổn hại tới hình tượng idol mà cậu ta vất vả đắp nặn bao lâu nay. Cũng may Chiến Dật Phi vừa đấm vừa xoa, cậu ta mới miễn cưỡng đồng ý chụp.
Được rồi. Cậu ta nói với người tình, anh phải nhớ kỹ em là vì anh đấy, chứ theo hợp đồng thì em hoàn toàn có thể trở mặt bỏ chạy lấy người.
Có lẽ đây là quyết định chính xác nhất của cả đời cậu ta.
Amsterdam có rất nhiều khách du lịch Trung Quốc, Đường Ách vẫn không quên ân cần tiến lên chụp ảnh chung cùng fan mỗi khi được nghỉ, ngay ngày hôm sau, ảnh chụp người khoác tấm vải, mặt có thuốc màu đã được chia sẻ điên cuồng trên mọi nên tảng mạng xã hội.
Đám fan nữ gào khóc nói thật sự rất đẹp, tại sao trên đời lại có người đẹp đến mức này, sao có thể chứ? Ngay cả những kênh truyền thông hay đăng chỉ trích phê phán cũng phải ca ngợi, tán thưởng, rằng là cuối cùng thì sức mạnh của Trung Quốc cũng được nâng tầm nên ngôi sao Trung Quốc mới có thể nở mày nở mặt ở nước ngoài v.v.
Có được kết quả này, phải kể tới ba phần công lao của Tony, gã đã nghe theo ý của Phương Phức Nùng, liên hệ một vài tờ báo chính thống, làm công tác xã giao ổn thỏa, cũng thuê sẵn nick ảo seeding.
Ernest Đường cũng nhờ một poster quảng cáo còn chưa ra mắt mà thu về cực kỳ nhiều bình luận khen ngợi, trong khoảnh khắc chẳng ai còn nhớ người này cùng lắm chỉ là bình hoa, hát thì ngũ âm không đủ, kỹ năng diễn xuất thì lố lăng ra vẻ. Cũng chẳng còn ai nhớ tới mấy cái scandal dối trá lươn lẹo, bị đùa bỡn hay được bao nuôi nữa.
Dù gì cũng chưa từng có ngôi sao Trung Quốc nào có thể được một nghệ sĩ đẳng cấp thế giới khen ngợi công khai, ngay cả nữ thần Chương Tử Di còn chưa được.
Đây là vinh dự đến mức nào, may mắn đến mức nào, là tin tức làm lòng người phấn chấn đến mức nào.
Albers còn phá lệ biểu thị sự đánh giá cao của mình đối với Đường Ách trước truyền thông, ông ta nói: “Cậu ta có vẻ ngoài hết sức mê người, lối tư duy thông minh cùng với phẩm vị nghệ thuật tuyệt vời, bất cứ một người đàn ông nào chỉ cần có một trong ba yếu tố này đã cực kỳ quyến rũ rồi, vậy mà cậu ấy lại hội tụ cả ba! Tôi nghĩ trước đây mình đã từng thấy một người đàn ông có cả ba yếu tố đó, chính là Clark Gable (*)…”
(*) William Clark Gable là một nam diễn viên điện ảnh Hoa Kỳ, được biết đến nhiều qua vai Rhett Butler trong bộ phim năm 1939 về nội chiến Mỹ Cuốn theo chiều gió, đóng cặp cùng Vivien Leigh.
Gable-as-Rhett-Butler-in-Gone-with-the-Wind
Bậc thầy nghệ thuật đại chúng thật sự đã nói những lời này với báo chí nước ngoài, nhưng ông ta hoàn toàn không đề cập tới tên Ernest Đường, chỉ dùng một chữ “cậu ấy” để thay thế.
Người ông ta nói là Phương Phức Nùng.
Sau khi chụp xong, Chiến Dật Phi và Albers đang xem lại những đoạn ngắn chưa qua biên tập chế tác, y buộc phải thừa nhận là cực kỳ sang, hoàn toàn có thể chiếm lấy khoảng trống trong tâm trí người tiêu dùng, rất tuyệt vời.
Tổng giám đốc Miya tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn hình, lão già da trắng thì lại nhìn chằm chằm y không hề kiêng nể. Mày cong, mắt phượng, sống mũi hay thậm chí cả cái cằm hơi nhếch lên, tất cả đều đúng gu của ông ta, ông ta bỗng mở miệng, vậy mà lại có thể đưa ra yêu cầu một cách cực kỳ trực tiếp ngắn gọn, tôi muốn chịch em.
Chiến Dật Phi hơi sững sờ, không nhìn ra trên mặt y lúc này là vui, giận hay chỉ là được yêu thích mà đâm lo, y quên mất phải trả lời thế nào.
Ngón tay như cành cây khô sắp mò tới mặt Chiến Dật Phi, cùng lúc đó Phương Phức Nùng cũng kịp thời tiến lên đằng trước, túm thằng nhóc nãy giờ vẫn cứng đơ ra sau lưng mình, nở một nụ cười với lão già da trắng trước mặt:
“Đ*t cụ nhà ông.”
Lão già da trắng chỉ biết một câu tiếng Trung duy nhất lập tức hiểu ngay.
Không chơi được.
Tạm biệt Albers, Chiến Dật Phi bảo Đường Ách và ekip của Hạ Vĩ Minh về nước trước, bản thân và Phương Phức Nùng thì đổi lịch trình tới Pháp, nói là đi thăm một người bạn.
Từ sau khi Chiến Dật Văn chết, người vợ Ôn Dư và cô con gái nhỏ của anh ta đều ở đây.
Chiến Dật Phi đã không gặp chị dâu một thời gian, vậy mà biểu hiện vẫn hết sức căng thẳng. Y biết cô không thích dáng vẻ lưu manh khi đeo khuyên tai đinh của mình nên đã lặng lẽ tháo viên đá lấp lánh này xuống, nhét nó vào trong túi. Y còn tới một tiệm hoa, mua một bó hoa thật lớn, khi chờ người phụ nữ kia xuất hiện thì vuốt ve cánh hoa, rơi vào trầm tư.
Vốn nhan sắc đã bình thường, huống hồ còn chẳng thèm bôi son trát phấn, người phụ nữ xuất hiện một cách tuềnh toàng nhưng nụ cười lại vẫn ấm áp như xưa. Khi Chiến Dật Văn mới chết, Ôn Dư đã bị tổn thương bởi sự si tình của mình, trạng thái tinh thần không ổn định, có điều xem ra giờ đã khá hơn rồi.
Chiến Dật Phi đưa hoa tới, cẩn thận như một chàng trai đưa thư tình cho cô gái mình thầm thương, y mỉm cười nói, hi, lâu rồi không gặp.
Phương Phức Nùng tự biết không nên quấy rầy, bèn ra vườn chơi cùng con gái của Ôn Dư.
Y tới vay tiền. Nếu không phải cùng đường, y tuyệt đối sẽ không nhớ tới mấy thứ mà anh trai để lại cho chị dâu.
“Anh chú có để lại cho chị mấy thứ, có điều hôm nay chú không cầm đi luôn được đâu. Chú cho chị một tháng đi.” Ôn Dư tỏ ý có thể cho y vay tiền trước khi xử lý được thứ kia thành tiền mặt, cô tỏ vẻ có lỗi với người em này, “Thực ra anh của chú không phải người giỏi kinh doanh, bằng cấp cao như vậy nhưng anh ấy chỉ biết lý luận suông, chẳng biết giao tiếp xã hội cũng không hiểu cách quản lý người, để lại cái mớ bòng bong này cho chú, thật sự rất xin lỗi chú.”
“Không đâu, anh trai em rất tốt. Chỉ trách em bất tài, từ khi tiếp quản đến giờ vẫn không khởi sắc.” Chiến Dật Phi lắc đầu. “Ví như Triệu Hồng Lỗi, cũng là anh em bố trí vào công ty vì em, khi đó anh ấy đã bệnh nặng lắm rồi.”
“Tuy anh của chú không phải người làm buôn bán giỏi nhưng vẫn là một người chồng tốt.” Cô nói với y, quyết định đúng đắn nhất đời này của mình là cưới Chiến Dật Văn.
Sao chị lại yêu anh ấy?
Vì chị biết anh ấy yêu mình, yêu đến mức cả thế giới hợp lại cũng không so sánh được. Bọn chị là người thân thiết nhất của nhau, cũng là bạn bè, giữa bọn chị không hề có khoảng cách hay bí mật, bọn chị là cặp đôi yêu thương nhau hơn bất cứ cặp đôi nào trên đời này. Ôn Dư cười cười, chị vốn đã điên rồi, cho đến một ngày chị nhận ra anh ấy còn sống, cô nâng tay lên chạm vào trái tim mình, sống ở đây.
Chiến Dật Phi lặng lẽ nhìn xuống, không nói câu gì, người phụ nữ này không hề biết chồng mình còn có một người phụ nữ khác, người kia xinh đẹp nết na, phù hợp với thẩm mĩ của phần lớn mọi người, cũng vì vậy mà nuốt chửng tình yêu của chồng cô.
“Một thời gian nữa có lẽ chị sẽ về nước, thăm ba mẹ, cũng thăm chú hai.” Ôn Dư không nhận ra sự im lặng của đối phương, cô cười hỏi, “Chú thì sao? Kết hôn chưa?”
“Sợ là không kết nổi nữa.” Chiến Dật Phi ngẩng lên, nhếch khóe môi xinh đẹp, đùa rằng, “Sau khi chị gả cho anh em, em mất hết hi vọng rồi, quyết định chuyển qua thích đàn ông.”
Năm đó y thật sự thích người phụ nữ này, vừa nghe cô nói chuyện thôi đã đỏ mặt, tim đập như nổi trống, còn lặng lẽ mua một cành hoa kẹp vào trong sách của cô. Y thậm chí năm lần bảy lượt nghĩ rằng sau này lớn lên sẽ cưới cô làm vợ. Ký ức ngây ngô thời niên thiếu đến tận hôm nay rồi vẫn còn lan tràn cái vị ngọt ngào.
Tiếng cười khanh khách của cô bé vang lên trong vườn, Ôn Dư nương theo tiếng cười mà nhìn qua, cũng mỉm cười hỏi: “Là người kia à?”
“Hả… Anh ta ấy à?” Chiến Dật Phi vội lắc đầu, “Không, không phải. Anh ta là cấp dưới của em, là trưởng phòng Quan hệ công chúng của Miya.”
Đã lâu rồi cô bé không phấn khích như vậy, vẫn cứ cười mãi. Người này chọc trẻ con cũng chuyên nghiệp, Chiến Dật Phi vừa nghĩ đến, bỗng nhiên lại thấy hơi mất hứng, y cảm thấy có khi Phương Phức Nùng cũng đối đãi với mình như với một đứa trẻ con.
“Không phải thật à?” Ôn Dư hoài nghi liếc nhìn đối phương, trêu chọc, “Nhưng chị cảm thấy hình như đúng là người này.”
“Em không biết nữa.” Chiến Dật Phi thẳng thắng thừa nhận bản thân thích người đàn ông này, nhưng y không thích việc mình cứ ỷ lại vào hắn như vậy, thậm chí còn vì thế mà cảm thấy chán ghét và sợ hãi. So với Phương Phức Nùng, y thích Đường Ách hơn, ít nhất Đường Ách đơn giản, thẳng thắn, dùng tiền hoặc mấy thứ khác là có thể khiến cậu ta lay động, dù gì mọi người đều thích những con suối trong liếc mắt là thấy đáy, còn sẽ chùn bước trước đại dương vô cùng vô tận. Y nói, “Em vẫn cảm thấy Miya quá nhỏ, Thượng Hải cũng quá nhỏ, một khi anh ta chán ở đây rồi, chắc chắn sẽ không do dự mà phất tay rời đi.”
Đôi mắt trong trẻo của Ôn Dư lộ ra ý cười, cô rướn người lại gần Chiến Dật Phi, còn bảo y cũng ghé lại gần mình.
Hai người kề sát vào nhau nói gì đó, gương mặt trắng nõn của Chiến Dật Phi bỗng nhiên đỏ bừng, mãi một lúc sau mới phun ra một chữ, xì.
Nơi này rất xa trung tâm, đến lúc phải đi, Ôn Dư nhờ một người bạn Trung Quốc cũng ở đây lái xe đưa bọn họ trở về.
Khi xe chạy tới một vườn hoa rực rỡ sắc màu, Chiến Dật Phi bỗng bảo lái xe dừng lại, nhờ ông ta xuống xe đi hút thuốc.
Y xoay người ngồi lên đùi Phương Phức Nùng, vươn tay cởi khóa quần hắn.
“Hôm nay sao vậy… Chủ động thế?” Phương Phức Nùng không hiểu lắm.
“Đừng có nói nhảm. Không muốn à?” Trên xe không có gel bôi trơn, Chiến Dật Phi định thủ dâm xong thì dùng luôn tinh dịch của mình.
Tài xế đã hút được vài điếu thuốc, mấy lần định quay người trở vào trong xe thì lại thấy hai người trẻ tuổi trong xe vẫn còn đang tiếp tục.
Người đàn ông luống tuổi nở nụ cười bất đắc dĩ, lại quay lưng đi, ở đây hoa nở đẹp quá trời!
Hết chương 49.
Zen: Mình thật sự bái phục khả năng xây dựng nhân vật Phương Phức Nùng của tác giả. Thực sự là khi nhắc tới nó, mình cũng đã nghĩ đến Clark Gable. Sự thông minh, lọc lõi, uyên bác và khéo léo của nhân vật được thể hiện trong từng câu nói, cử chỉ, từng cái nhếch môi liếc mắt. Hoàn toàn chẳng cần những lời lẽ khen ngợi hoa mỹ lặp đi lặp lại nhan nhản trong những bộ truyện bây giờ, người đọc vẫn cảm nhận được sự thú vị và chiều sâu của nhân vật. Vi Nặc Lạp từng nói trong số những tác phẩm mà mình sáng tác bằng bút danh này, bộ này chính là đỉnh cao về khả năng xây dựng nhân vật của chị. Cá nhân mình thấy đúng, và xứng đáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT