Cô sinh viên Đinh Hảo của Thượng Hí nhận được một cuộc gọi, giọng nam ôn hòa từ tính truyền ra từ trong ống nghe, sau khi giới thiệu bản thân một cách đơn giản mạch lạc, người này hẹn gặp cô ở quán cà phê bên ngoài khu dân cư. Cô gái có hơi cảnh giác với cái người tự xưng là trưởng phòng Quan hệ công chúng của Miya này, nhưng vì giọng đối phương thực sự rất êm tai, thái độ lại thành khẩn khiến người ta không đành lòng từ chối.
Đinh Hảo tháo khẩu trang xuống, ngồi đối diện người đàn ông kia. Trên mặt cô vẫn còn vài nốt mụn và vết rộp sau dị ứng, nhưng so với ảnh thì đã đỡ hơn rất nhiều, Phương Phức Nùng cười nói sắc mặt rất tốt.
Là một người đàn ông đẹp mã, mũi cao, mắt sâu, hoàn toàn chẳng hề thua kém hotboy khoa biểu diễn trong trường bọn họ. Hắn nheo mắt đánh giá cô, nụ cười trên khóe miệng vẫn duy trì độ cong hờ hững, cô gái khó tránh được căng thẳng, khoanh hai tay trước ngực hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Vốn cũng nên là tôi tới xin lỗi.” Cô phục vụ tiến lên, Phương Phức Nùng để cô gọi món, lại hỏi, “Tôi vừa mới từ Hà Lan về, đi chụp poster với Jeff Albers.”
“Ồ? Là quảng cáo của Đường Ách đó sao?” Sự bất ngờ lộ ra trên mặt cô gái, “Tin tức ca ngợi anh ấy ngập tràn khắp các phương tiện truyền thông, giỏi thật đó!”
“Đường Ách là thần tượng của em à?”
“Cũng không coi… coi là thần tượng đâu.” Vào chủ đề quá tốt, quả nhiên cô gái buông hai tay câu nệ đang khoanh trước ngực như giữ khoảng cách tối đa với người khác kia xuống, nhún vai nói, “Nhưng đúng là vẻ ngoài của anh ấy rất đẹp, chẳng ai trong giới giải trí Trung Quốc hơn được, càng ngày càng nổi cũng là chuyện dễ hiểu.”
Phương Phức Nùng nở nụ cười, câu này rõ ràng là xuất phát từ mồm của lũ fan não tàn. Đợi cô phục vụ bưng đồ uống lên cho cô gái, hắn mới tiếp tục, “Hoạt động ‘Liên hoan phim ngắn’ của Thượng Hí các em sẽ kết thúc vào trung tuần tháng Sáu, đến khi đó, giáo sư ưu tú giảng dạy tại trường các em là đạo diễn Hồ Tuyết Hoa cùng một vài đạo diễn nổi tiếng khác và nhà tài trợ sẽ lựa chọn người chiến thắng cho những giải thưởng điện ảnh như phim nhựa xuất sắc nhất, đạo diễn xuất sắc nhất, nam chính và nữ chính xuất sắc nhất. Người chiến thắng những giải thưởng này đều sẽ nhận được phần thưởng rất lớn, em đã nghe nói tới chưa?”
“Tôi biết, có một trăm ngàn thôi.” Một trăm ngàn đối với một cô gái học Thượng Hí quả thực chẳng đáng vào đâu, cô rất khách sáo dọn đường lui cho đối phương, “Tôi cũng rất muốn tham gia cuộc thi này, nhưng mà tôi lại nhận được lời mời đóng phim, lo rằng không thể làm tốt ở cả hai dự án nên cuối cùng đành bỏ thi đấu.”
“Không, ba giải thưởng còn lại sẽ có cúp và tiền thưởng nhưng giải nữ chính xuất sắc nhất thì khác. Vì cân nhắc tới nhãn hiệu mỹ phẩm của Miya, Miya cần thu lại những gì thực tế hơn khi làm tài trợ, vậy nên chúng tôi đã đổi chiến lược tại chỗ, để nữ chính xuất sắc nhất sẽ trở thành người mẫu mỹ phẩm cho Miya, quay cùng một quảng cáo với đại diện phát ngôn hiện tại là Đường Ách…”
Ngừng lời đúng lúc, lời mà trưởng phòng Quan hệ công chúng nói còn cách sự thật một khoảng, cùng lắm chỉ là một viễn cảnh đẹp đẽ mà thôi. Nhưng quả nhiên, vẻ mặt của cô gái sốt sắng muốn nổi tiếng lập tức trở nên uể oải, Đinh Hảo lắc đầu liên tục bày tỏ sự tiếc nuối của mình: “Nếu biết trước có thể quay phim cùng Đường Ách thì có liều mạng tôi cũng phải tham gia cuộc thi này! Cái này có giá trị hơn cả triệu ấy chứ!”
“Không chỉ cùng nhau quay phim, Miya còn hi vọng có thể tạo ra một cặp đôi, nữ chính xuất sắc nhất kia sẽ được Đường Ách giới thiệu cho đoàn phim tiếp theo của mình, diễn nữ chính luôn.” Phương Phức Nùng cười cười, bỗng nhiên đổi chủ đề, “Cơ hội tốt thì luôn lướt qua nhanh. Thử nói về bộ phim mà em nhận vai kia đi, tôi sẽ phân tích giúp em xem có thể nổi tiếng sau một vai không.”
“Cũng chẳng phải bom tấn gì, toàn dùng người mới, vai của tôi cùng lắm chỉ là nữ 3. Hơn nữa…” Cô gái cúi đầu, dùng ống hút khuấy đồ uống một cách không liền mạch, “Hơn nữa đến giờ mặt tôi còn chưa khỏi hẳn, đạo diễn đã quyết định thay người rồi.”
“Vậy thì tiếc thật.” Phương Phức Nùng lộ ra biểu cảm tiếc nuối, bỗng lại cười một cái mê người, “Nhưng cũng may vẫn còn một tháng mới hết hoạt động ‘Liên hoan phim ngắn’, từng ấy thời gian thừa sức quay một short film, em không định thử một chút à?”
“Á… Tôi ấy à?” Hai mắt cô gái lấp lánh, ngay sau đó lại trở nên ảm đạm, “Nhưng mà… Dù có thử cũng chắc gì đã có giải…”
“Giải khác thì tôi không dám đảo bảo nhưng vì liên quan tới hình tượng thương hiệu, chắc chắn giải ‘Nữ chính xuất sắc nhất’ sẽ do nhà tài trợ quyết định nội bộ.” Phương Phức Nùng khẽ nghiêng đầu, hỏi đối phương qua ánh mắt, “Hẳn là em biết nhà tài trợ là ai nhỉ?”
“Ý anh là…”
Dây câu, mồi câu của hắn đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ đối phương tới cắn.
“Ý của tôi là,” Phương Phức Nùng thu lại ý cười, ánh mắt sâu xa nhìn thẳng vào cô gái, “Thần tượng đang nổi như mặt trời ban trưa nâng đỡ một người mới gia nhập giới điện ảnh, đây là một cơ hội mà ngay cả bán mình chưa chắc em đã có được đâu.”
“Vậy anh… muốn gì?”
Phương Phức Nùng khom người lại gần cô gái: “Tôi muốn sự thật.”
Nhìn Đinh Hảo có vẻ như vẫn đang đắn đo, ậm ừ nói: “Tôi chỉ bị dị ứng da thôi, không biết gì khác nữa…”
“Em cứ nghĩ kỹ đi rồi gọi điện cho tôi.” Phương Phức Nùng đứng dậy, để lại danh thiếp của mình trước cốc nước của cô gái. Hắn nói, “Có điều phải nhanh lên, tôi là một người không có tính kiên nhẫn, hơn nữa như tôi mới nói đấy… cơ hội tốt thì sẽ trôi qua rất nhanh.”
Gã đàn ông xoay người định đi, chưa được vài bước thì cô gái phía sau đã lên tiếng gọi hắn: “Chờ chút.”
Như dự đoán, Phương Phức Nùng hài lòng quay đầu lại.
Cuối cùng cô gái kia cũng nói thật, bản thân chưa từng sử dụng mỹ phẩm của Miya, vốn cơ địa của cô rất dễ dị ứng khi mùa xuân về, vì đợt trước mới đi du lịch ở biển, ăn quá nhiều nên mới bị nổi mề đay trên mặt và cơ thể. Là do phóng viên kia tới tìm cô, cho cô một khoản tiền để cô giấu giếm vấn đề da dẻ của mình, một mực khăng khăng là do mỹ phẩm của Miya gây ra dị ứng nghiêm trọng như vậy.
Không thể tìm được công ty thiết kế triển lãm chịu làm trong thời gian ngắn như vậy. Bất đắc dĩ, tổng giám đốc của Miya chỉ có thể dốc hết vốn liếng, tự mình ra trận.
Đường Ách rất ít khi nói là làm, ấy vậy mà cậu ta lại thật sự chuyển tới nhà y. Chiến Dật Phi cảm thấy cậu ta phiền, phiền việc cậu ta bất thình lình ôm lấy mình từ đằng sau, chỉ lo cầu hoan tìm vui, chẳng hề để tâm tới tình hình chung. Nghĩ đi nghĩ lại, tốt nhất là thu xếp quần áo tới công ty ở luôn, thức vài đêm dán mặt vào máy tính, tự bản thân cũng thiết kế ra được gian triển lãm cho Miya ở Beauty Expo.
Mấy ngày nay Phương Phức Nùng không tới công ty, y cũng lười quản hắn, vừa sờ vào brush thiết kế đồ họa, y lập tức cảm thấy nhẹ nhõm và thư giãn, bao nhiêu những tủi thân oan ức và cảm giác lực bất tòng tâm vì kinh doanh một công ty đều tan thành mây khói.
Buổi sáng thuê một phòng khách sạn để tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới thì dễ lắm, nhưng thay một đôi mắt mới không vằn vện tơ máu thì chẳng thể nào. Nghĩ tới chú hai sau nhiều lần đàm phán, cuối cùng cũng chiếm được một vị trí triển lãm khá ổn, Chiến Dật Phi tạt thêm mấy vốc nước lạnh lên mặt, sau đó lại vội vàng chạy tới công ty.
Ngón tay chạm vào làn da thấy hơi hâm hấp, y biết mình sốt nhẹ, y mệt rồi.
Thiết kế gian triển lãm đã xong xuôi, triển khai công việc thì gấp như lửa sém lông mày. Ngay cả một phút để thở thôi mà tổng giám đốc Miya cũng không dám dành cho bản thân.
Vừa tới dưới tầng công ty, em gái đã gọi điện cho y, giọng nói gấp gáp như lửa bén tới xà nhà: “Anh, giờ anh tuyệt đối đừng có vào công ty! Tuyệt đối không được vào! Người bên xưởng tới… Bọn họ! Á!”
Chiến Viên Viên kêu lên một tiếng, những tiếng lộp bộp truyền tới từ đầu bên kia rồi cuộc gọi bị ngắt.
Công nhân nhà máy ở Tô Châu mãi không nhận được tiền lương, chẳng hiểu nghe được tin đồn công ty sắp sụp đổ ở đâu mà lại phái người tới đại diện đòi lương.
“Hôm nay mà không trả tiền là đập đồ!” Công nhân cầm đầu tên là Tống Đông Pha, chỉ khác đại văn hào Tô Thức đúng một cái họ (*) nhưng trình độ văn hóa thì chẳng dính dáng xíu nào, trong khi cái mùi quân cướp bóc lại lồ lộ ra chẳng xót một phân. Gã thấy giờ này rồi mà Chiến Dật Phi còn không có ở công ty, chắc mẩm là y đang trốn nợ, thế là gã lôi một đám công nhân lên đập phá văn phòng tổng giám đốc.
(*) Tô Thức, tự Tử Chiêm, một tự khác là Hòa Trọng, hiệu Đông Pha cư sĩ nên còn gọi là Tô Đông Pha, là nhà văn, nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc thời Tống. Ông được mệnh danh là một trong Bát đại gia Đường Tống.
Tài liệu bị xé nát bay tán loạn như tuyết rơi, đồ gốm đồ sứ thì bị đập, bị ném xuống đất, thậm chí cả khung tranh trang trí trên tường cũng vỡ tan tành.
Gà bay chó sủa, hỗn loạn hết cả lên.
Mấy thành phần trí thức ở Thượng Hải cũng chẳng chịu ngồi yên, có vài người to gan đã ôm bụng dạ khó lường từ trước, cùng nhau xông vào văn phòng tổng giám đốc, dù gì thì luật pháp cũng sẽ không truy tố trách nhiệm công chúng, cứ làm ầm lên thôi!
Chiến Viên Viên sợ đến độ òa lên khóc, còn quên cả báo cảnh sát. Những người còn lại trong văn phòng thì không nghĩ tới chuyện nhúng tay vào, thứ nhất là vì tình hình đang loạn, sợ rước họa vào thân, thứ hai là từ sau khi thiếu chủ của tập đoàn Chính Nghiệp tới làm loạn lên, bọn họ cũng chẳng biết rốt cuộc tình trạng hoạt động hiện tại của công ty đang như thế nào, vừa khéo nhân cơ hội này truy ra cho rõ.
Triệu Hồng Lỗi khoanh tay đứng ở nơi không bị ảnh hưởng bởi trận chiến, cùng hóng trò vui với mấy người dưới tay, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ đằng sau, ông ta quay đầu lại mới thấy: “Chiến… Chiến tổng!”
“Anh!” Chiến Viên Viên cũng hô lên, vừa giận lại vừa tự hào: Tiểu Phi không phải không nghe cô khuyên, nhưng gặp chuyện bỏ chạy chưa bao giờ là phong cách của anh trai mình.
“Mấy người làm gì đấy?!” Chiến Dật Phi gào lên một tiếng, cơ thể đã vô thức xiêu vẹo, y đang sốt, cơn mệt mỏi làm y gần như không mở nổi mắt.
“Hay quá, Chiến tổng đến rồi.” Đám công nhân tới đập đồ lập tức bao vây lấy tổng giám đốc trẻ tuổi, mỗi người một câu nhao nhao lên mà hỏi, “Chiến tổng, tại sao đến giờ vẫn chưa có lương?!”
“Chiến tổng, chúng tôi không so được với cậu, một cái đồng hồ đã vài trăm ngàn, bao nhiêu người chúng tôi chỉ trông chờ vào tí tiền lương ấy để nuôi cả nhà thôi!”
“Chiến tổng, cậu không thể cứ lo sướng thân mình mà không quản tới sống chết của người làm công!”
“Chiến tổng…”
Cổ họng đau đớn vô cùng như có hàng ngàn hàng vạn con dao đang đồng loạt rạch nét, Chiến Dật Phi cố nuốt nước bọt, giải thích với mọi người: “Tôi biết lúc này đang có vài tin đồn, nhưng xin hãy tin tưởng tôi, tôi vẫn luôn cố gắng, chừng nào tôi còn chưa gục thì Miya cũng sẽ không sụp đổ! Chỉ vài ngày nữa là Miya sẽ tham gia Beauty Expo rồi, đó là một cơ hội sẽ đẩy mạnh được tiêu thụ…”
Khuyên nhủ hết nước hết cái, hứa lên hứa xuống cũng chẳng hề có tác dụng – Chiến Dật Phi lại lảo đảo một chút, là một công nhân nóng tính ra tay đẩy y.
Đằng Vân đứng sau lưng đám người đang la hét ầm ĩ, anh dựa vào vách tường, lạnh nhạt thờ ơ.
Anh nghe nói Đường Ách kia đang sống cùng với Chiến Dật Phi.
Thấy tổng giám đốc không phản ứng gì, công nhân kia túm lấy cánh tay y, vừa giằng vừa kéo: “Chúng tôi đếch hiểu Beauty Expo là cái quái gì! Chúng tôi chỉ quan tâm hôm nay có lấy được tiền hay không thôi!”
Nhìn anh trai bị vây kín, Chiến Viên Viên gào lên: “Chẳng phải chỉ là chậm lương vài ngày thôi sao? Có đến mức phải khiến các người làm vậy không?!”
“Ai bảo chậm có mấy ngày! Bên nhà máy đã không trả lương ba tháng rồi!”
Chiến Viên Viên lập tức im bặt, cả Chiến Dật Phi nghe xong cũng sửng sốt. Chú hai Chiến Dung vẫn quản lý nhà máy ở Tô Châu, mà thông tin này chưa bao giờ truyền tới Thượng Hải.
“Chiến tổng! Cậu nói xem phải làm sao đây hả?!”
“Chiến tổng! Hiện tại có bao nhiêu gian thương Ôn Châu trộm tiền làm của riêng, đừng bảo nhà các người cũng sẽ như vậy đấy?!”
“Chiến tổng…”
Trong khoảnh khắc, tai y ù đi, trời đất quay cuồng. Cảm xúc bất lực tủi thân lại dâng lên từ sâu trong đáy lòng, đổ ập xuống đầu y như thủy triều ngoài biển, đổ xuống làm y nghẹt thở, làm cho tất cả giọng nói đều chìm vào tĩnh lặng.
“Tôi đã cố hết sức rồi… Cho tôi thêm chút thời gian…” Hai má đã nóng đến mức đỏ bừng, Chiến Dật Phi mấp máy đôi môi khô nứt nẻ, nhỏ giọng nỉ non, “Cũng chẳng phải tôi muốn làm Chiến tổng…”
“Đừng có lảm nhảm với thằng oắt này nữa! Lấy đồ của nó! Lấy hết đồ của nó làm tiền lương của chúng ta!” Tống Đông Pha cầm đầu ra lệnh như lâm tặc khởi nghĩa vũ trang, quyết làm người xông lên đầu tiên, gã kéo cánh tay đối phương hòng cướp cái đồng hồ đắt tiền trên cổ tay y –
Nhưng cánh tay định vung lên đánh có làm sao cũng không nhúc nhích được, Tống Đông Pha cảm thấy có người đang tóm lấy tay mình, gã lập tức quay ngoắt ra đằng sau.
Vừa quay lại, một cú đấm đã ập tới khiến gã nổ đom đóm mắt, còn chưa kịp nhìn rõ người trước mắt là ai đã lại ăn thêm vài cú nữa.
Những cú đấm vừa nhanh vừa mạnh, đám công nhân xung quanh còn chưa phản ứng kịp, người kia đã thấy đủ ngừng tay, hắn quắp khuỷu tay vào cổ họng Tống Đông Pha rồi quăng gã ra xa.
Phương Phức Nùng giơ một tay bảo vệ Chiến Dật Phi, tay còn lại ném cái va-li da trên tay xuống đất kêu “rầm” một tiếng.
“Ở đây có một triệu tám.” Hắn nói.
Hết chương 51.