Vừa thấy Phương Phức Nùng, Chiến Dật Phi như có được một lượng khí thở khổng lồ đột ngột, dù không có một triệu tám vừa mang về này, y cũng sẽ không chạy trốn. Tổng giám đốc Miya rất khách sáo với nhóm công nhân nhà máy ở Tô Châu, dù vừa rồi đối phương có làm trò đại nghịch vô đạo thế nào, y vẫn chấp nhận cho tất cả những người xông vào văn phòng tới kế toán lĩnh tiền về nhà, mà dù không liều chết xông vào thì cũng sẽ gửi tiền vào thẻ ngân hàng của bọn họ đúng hạn.


Nhưng về những thành phần trí thức ở trụ sở Thượng Hải, y lập tức ra tay không hề nề hà.


Khuôn mặt nóng đến độ đỏ bừng trên nền da trắng nõn, đôi mắt phượng để lộ tơ máu mơ hồ, mà từ đuôi mắt tới tóc mai đều ngập tràn sát khí. Chiến Dật Phi dùng giọng ra lệnh yêu cầu toàn bộ nhân viên xông vào cửa tự động nghỉ việc, nếu không nhân sự sẽ không xuất mẫu đơn nghỉ việc (*) mà sẽ ghi lại trên thông báo sa thải toàn bộ sự việc ngày hôm nay. Y nhắc nhở bọn họ, sẽ không có bất cứ một công ty nào chịu nhận những công nhân viên chức dám làm cái trò “bức vua thoái vị” với cấp trên, lúc này lĩnh tiền rồi cút khỏi đây mới là lựa chọn sáng suốt.


(*) Mẫu đơn nghỉ việc ở đây là một tài liệu quan trọng để chứng minh tình trạng thất nghiệp, là giấy chứng nhận về hưu loại 4. Trong đơn này, công ty sẽ xác nhận người lao động nghỉ việc, thời điểm từ chức sẽ được ghi vào đơn để xác định thời điểm bắt đầu nhận bảo hiểm trợ cấp thất nghiệp.


Sau khi ném ra một triệu tám, Phương Phức Nùng cũng không nói thêm câu nào, hắn nhìn thấy thằng nhóc này giằng co với một đống những kẻ tâm địa gian trá, cả người giờ khác hoàn toàn so với khi nãy.


Thỏa mãn mong muốn, hài lòng rời đi, tất nhiên cũng có những kẻ còn ôm phẫn nộ bước ra khỏi cửa, đám người la hét ầm ĩ cả buổi giờ đã biến sạch, chỉ còn lại cô lao công đang thu dọn hiện trường. Thủy tinh và mảnh sành sứ vung vãi đầy đất, sàn văn phòng tổng giám đốc hỗn loạn y như vừa có bão quét qua.


Chiến Dật Phi từ từ ngồi xuống sô-pha, sát khí trên mặt đã lui hết, để lộ ra sự mỏi mệt vô cùng.


Từ một kẻ xấu xa lòng lang dạ sói, từ một người quần áo lụa là xa xỉ cùng cực, y đã hoàn toàn trở thành thằng ngu không lập trường, không cả cái tôi (*), giống như chỉ trong mấy tháng, còn như là từ sau khi gặp Phương Phức Nùng. Chiến Dật Phi nhấc tay lên đỡ lấy cái trán nặng như chì, mà tính ra thì làm loạn lên cũng tốt, cuối cùng lại tòi ra ai là kẻ lòng dạ khó lường, những người còn lại sau khi giết gà dọa khỉ sẽ biết điều hơn.


(*) Gốc là vô cố, vô ngã. Đây là hai trong “tứ vô” của Khổng Tử bao gồm “vô ý” (không có ý kiến nào được dành đặc quyền, được tuyệt đối hoá khiến cho ta không nhìn thấy những điều hợp lý, khả năng của những ý kiến khác, kể cả những ý kiến đối lập), “vô tất” (không định trước những điều thế tất, ắt phải như thế này, ắt phải như thế kia, không áp đặt những mệnh lệnh tất phải thế này, tất phải thế kia), “vô cố” (không cố chấp một quan điểm nào, một lập trường nào) và “vô ngã” (không có một cái tôi đặc biệt).


Phương Phức Nùng tiến lên, vươn tay kiểm tra nhiệt độ cơ thể, nóng đến kinh người.


Ngón tay vừa chạm lên mặt Chiến Dật Phi thì đã bị y nắm chặt lấy. Y áp tay hắn lên mặt mình, nhẹ nhàng cọ vài cái, có lẽ vì sốt đến mơ hồ nên cũng chẳng biết bản thân đang làm gì.


Phương Phức Nùng cũng không biết tâm trạng của bản thân lúc này ra sao, như thương hại, cũng như thương tiếc, hoặc mỗi thứ chiếm một nửa, hoặc là ngàn từ vạn chữ, trăm mối ngổn ngang. Lúc trước khi công ty này chỉ có mình Chiến Dật Phi, tất cả mọi người đều nung nấu mưu đồ xấu, tìm mọi cách để chặn bước tiến của y. Nói một cách thô thiển thì bọn họ đang cầm chân y, túm lấy gấu quần y, bọn họ làm cho toàn bộ cải cách đều chỉ nằm trên mặt giấy, bọn họ khiến bao nhiêu cố gắng đều theo nước mà trôi.


Giống như cậu bé sau cánh cửa hai mươi năm về trước, tứ cố vô thân, gồng mình giãy giụa.


“Cậu không hỏi tại sao tôi chỉ mang về một triệu tám à?” Phương Phức Nùng đã chuẩn bị sẵn một núi những lời dối trá chỉ chờ đối phương mở miệng là sẽ tuôn hết ra. Hắn tự tin câu nào cũng hợp lý, dọa ai người đó tin, lại càng tự tin rằng sau khi nghe xong lời giải thích, Chiến Dật Phi sẽ chẳng mảy may nghi ngờ. Tiền bạc vào tay những loại người này có khác gì tranh miếng ăn với hổ, thu lại được một triệu tám đã phải vái trời tạ đất rồi.


Nhưng đối phương lại chẳng hề đề cập tới một chữ nào, chỉ nói rằng, không hỏi, tôi tin anh.


Cảm giác này rất khó chịu, giống như anh hùng chẳng có đất dụng võ. Phương Phức Nùng còn định nói gì đó, Chiến Dật Phi bỗng chuyển ánh nhìn tới cổ tay hắn, nhíu mày nói: “Mặt đồng hồ xước rồi.”


Chẳng biết từ lúc nào, cũng chẳng biết cạ vào đâu mà chiếc đồng hồ nổi tiếng đắt tiền này lại có thêm một vết xước mờ nhạt.


“Như này rồi đeo làm gì nữa, khó coi quá.” Chiến Dật Phi tự ý giải quyết cái đồng hồ của Phương Phức Nùng, tùy tay ném qua một bên, sau đó giơ tay ra tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay mình.


Vừa mới đeo đồng hồ vào tay đối phương, y chợt nhớ ra thứ này là do Đường Ách tặng, giờ đem cho có vẻ không thể hiện được đầy đủ lòng biết ơn. Y khẽ nhíu mày, cúi đầu suy nghĩ, y không tháo chiếc đồng hồ đã đeo trên tay Phương Phức Nùng nữa, mà lại tháo tràng hạt đã ở trên cổ tay y suốt bao nhiêu năm qua.


Đeo lên cho đối phương, từng vòng từng vòng một. Động tác quấn rất chậm rãi, lồng vào một vòng, từng khớp xương đàn ông tuấn tú lộ ra sau những hạt châu từ gỗ đàn hương màu đỏ đậm, đẹp đến kinh người; cuộn thêm một vòng, nhiệt độ cơ thể lập tức truyền lên làn da của y, giống như đang nhen lửa trong tim y.


Chiến Dật Phi giương mắt lên, thỏa mãn nhếch môi: “Được rồi, dễ nhìn hơn nhiều rồi đấy.” Sau đó y kéo tay Phương Phức Nùng ngồi xuống, bản thân thì cởi giày bò lên sô-pha, y nằm xuống, gối đầu lên đùi đối phương.


“Thức mấy đêm, cuối cùng cũng thiết kế xong gian triển lãm, anh mau đi tìm người dựng gian, giờ tôi buồn ngủ lắm rồi.” Chiến Dật Phi nhắm mắt lại, chẳng bao lâu sau đã chìm vào giấc ngủ, bỗng khẽ thầm thì như nói mơ, “Có anh ở đây, tôi yên tâm lắm…”


Có anh ở đây, thật tốt biết bao.


Phương Phức Nùng cúi đầu nhìn dáng vẻ ngủ không chút đề phòng của người này, lại nhìn tràng hạt trên cổ tay mình rất lâu –


Hắn bỗng lắc đầu nở nụ cười, cười bản thân đã mất hết toàn bộ quy tắc tấn công phòng thủ, giống như một con hồ ly giảo hoạt tự tiến vào thứ cạm bẫy vụng về.


Chiến Dật Phi ngủ say, Phương Phức Nùng lặng lẽ dịch hai đùi ra khỏi đầu y, rời khỏi văn phòng. Cũng đã tới giờ nghỉ trưa, hắn đi xuống tầng của phòng phòng Nghiên cứu và Phát triển, hẹn Đằng Vân ra ngoài làm một chén.


Ngoài miệng thì nói “Không thể uống rượu trong giờ làm việc” nhưng hành động lại chẳng hề có ý phản đối, Đằng Vân đi theo Phương Phức Nùng qua mấy con ngõ hẹp, cuối cùng dừng lại trước biển hiệu của một quán cơm. Phương Phức Nùng gọi một suất cơm hút khách của quán như thường lệ, còn dặn bà chủ mang rượu ra, sau đó châm một điếu thuốc.


Trông hắn chẳng có vẻ gì là thèm ăn, chỉ lo hút thuốc, gương mặt điển trai mờ ảo sau làn khói trắng, ánh mắt vốn đã sâu xa giờ lại càng thêm phần thật giả khó lường.


Một chai rượu Hoàng tửu (*) được đặt lên bàn, còn là loại đã cất năm năm. Hương vị đồ ăn quán này rất ngon, Đằng Vân chậm rãi cầm đũa, cũng chẳng giục đối phương dùng bữa.


(*) Hoàng tửu là loại rượu ngon nổi tiếng tại Trung Quốc và đã có lịch sử từ rất lâu đời. Rượu Hoàng tửu được sản xuất từ nguyên liệu chính là gạo nếp và nước suối. Rượu khi mới sản xuất có màu hơi vàng và hương thơm nồng. Để tạo ra loại rượu Hoàng tửu thơm ngon thì người ta cần ủ rượu trong một chiếc hũ gốm, sau đó dùng bùn trát xung quanh và đậy chặt lại. Hũ rượu được chôn dưới đất từ ba đến năm năm, lâu hơn có thể đến mười, hai mươi năm để hương vị rượu dịu xuống và mềm mại hơn.


Chưa hết điếu thuốc, Phương Phức Nùng đã châm thêm một điếu, cắn lấy đầu lọc rồi nói: “Tôi cảm thấy mình không thể tiếp tục ở lại nơi này được…”


“Lương tâm gõ cửa rồi à?”


“Cậu đừng có chửi tôi.” Phương Phức Nùng cười, “Trên thương trường, mấy từ này là dùng để chửi người ta đấy.”


“Tôi không đùa, tôi muốn hỏi một chút, cậu vẫn còn định đi Nam Phi sau khi vơ vét của cải à?”


Phương Phức Nùng híp mắt, suy nghĩ rất lâu rồi cho đối phương một đáp án rành mạch: Đúng vậy.


Đằng Vân tự rót một chén Hoàng tửu cho mình: “Nhưng sao tôi cảm thấy cậu có vẻ không muốn đi?”


“Nói sao nhỉ,” Phương Phức Nùng bắt đầu giải thích hết sức vô liêm sỉ, “tôi là đàn ông mà, đêm xuân bất tận, dưới ánh lửa hồng, hơn nữa vò võ cô đơn bao nhiêu năm sao tránh được ý loạn tình mê, cũng chẳng có cách nào.”


Câu này lấy từ “Thiên địa âm dương giao hoan đại lạc phú” trong Bạch Hương Sơn Quý Đệ, một khi đám nhà văn nổi hứng lên thì đúng là miệng phun châu nhả ngọc, tâm lại dâm ẩn tận xương. Từ năm lớp một ở tiểu học, Phương Phức Nùng đã có thể học thuộc bài này, còn không quên chia sẻ cho bàn trước, bàn sau và bàn bên cạnh. Hồi đó giáo viên Ngữ Văn chưa đọc được, còn mừng rằng đứa trẻ này không những xinh đẹp mà còn chăm chỉ học hành, cho đến khi nghe thấy “gái cầm ‘hàng’ trai” mới giật đùng đùng lên.


“Tôi hiểu.” Đằng Vân cười, “Giống với cô tiếp viên có ngoại hình không khác gì Lâm Chí Linh kia.”


Vừa nghe còn không phản ứng được, mãi mới nhớ ra người đối phương nói là ai, Phương Phức Nùng bật cười: “Cậu đang nói đến cái người nấu ăn ngon đó hả, tôi chỉ nhớ đồ ăn, không nhớ mặt.”


Hắn thừa nhận phẩm chất đạo đức của mình thấp kém, lén lút yêu đương với một người phụ nữ đã kết hôn không phải vì kiếm tìm kích thích mà thực ra là sợ phiền phức, sợ hạn chế. Sau khi tiếp viên kia ly hôn, Phương Phức Nùng lập tức biến mất, biệt tăm biệt tích, dùng hành động thực tế để chia tay. Trong mắt hắn, mấy chuyện qua lại này vốn là cô tình tôi nguyện, ngầm mặc định với nhau thì còn vui, nhưng cứ cái kiểu một bên coi là thật thì sẽ trở nên nhạt nhẽo.


“Tôi cũng có nghe nói chuyện công ty bị phóng viên bất lương vơ vét ba triệu. Sao cậu làm được? Làm sao giành lại được một nửa miếng xương mà chó ghẻ đã cắn vào rồi?”


“Cũng chẳng có gì khó. Tôi bảo cô bé kia quay video làm chứng, thừa nhận là do ăn nhầm hải sản nên dị ứng. Sau đó tôi tìm lại toàn bộ những tờ ‘báo mỹ phẩm’ mà có bài viết của thằng phóng viên kia, tìm ra toàn bộ những bài đưa tin trái chiều về ngành sản xuất mà nó từng đăng. Tôi dám cá là chắc chắn thằng chó đó cũng đã từng tống tiền những công ty khác, chẳng qua là cuối cùng ra giá cao quá nên không thu lại được gì. Vậy nên tôi đã tới gặp nhân viên PR của một công ty mỹ phẩm, thuyết phục bọn họ hợp tác đưa ra bằng chứng, chứng minh thằng kia dùng sức ép dư luận để dọa dẫm vơ vét tài sản… Tất nhiên, nếu nó chịu nôn tiền ra thì tôi sẽ không trách cứ lỗi lầm trong quá khứ nữa.” Phương Phức Nùng dừng lại, dụi đầu thuốc xuống gạt tàn, hắn nở nụ cười, “Để khuyên nó nhanh chóng đưa ra quyết định, tôi còn bẻ gãy cổ tay nó, nói cho nó rằng nhiêu đây thương tổn cùng lắm chỉ làm tôi ngồi một năm, còn thứ mà nó phải đối mặt chính là ít nhất sáu năm ăn cơm tù, còn phải đền bù thêm tiền phạt…”


“Cậu…” Đằng Vân thật sự bất ngờ, nhưng anh nhanh chóng hiểu rằng chắc chắn người này có thể làm được chuyện đó.


Dĩ sát độ nhân, đây là logic của hắn, triết học của hắn, luận lý học Phật giáo của hắn.


“Nhưng nếu như cậu đã đạt được thỏa thuận với công ty khác, giờ cậu lại lấy được tiền, quyết định không truy cứu tội xưa, vậy thì ăn nói thế nào với những công ty đó?” Đằng Vân suy nghĩ, ngờ vực hỏi, “Cậu có thật sự tới gặp nhân viên PR của công ty mỹ phẩm không?”


“Quả thực có nói chuyện đôi câu nhưng không đi xa như thế, đơn kiện của công ty đó cũng do tôi làm giả thôi. Thằng kia làm nhiều việc trái với lương tâm, mặt mũi đâu mà đi chứng thực với những xí nghiệp từng bị nó bòn rút tài sản, ngoài tin ra thì chẳng còn cách nào khác. Chẳng qua tôi còn hơi nghi ngờ…” Phương Phức Nùng liếc mắt nhìn Đằng Vân, thầm nghĩ không nên để nhiều người biết bí mật trong đó, nên hắn không nói nữa.


“Cậu quá vô liêm sỉ!” Đằng Vân bật cười, lại rót rượu cho mình. Không có gì làm anh ghét cay ghét đắng hơn cái trò “làm việc ác” này, nhưng hôm nay anh lại rất tán đồng, còn đánh giá cao.


Phương Phức Nùng lại châm thuốc, sau đó đưa điếu thuốc lên miệng, giang tay dùng tư thế cảm ơn trong kinh kịch đầy phô trương mà khom người hành lễ với đối phương, tỏ ý mình hoàn toàn xứng đáng với câu này.


Hắn bỗng ngừng động tác, cúi cười về phía trước, vươn tay nâng cằm Đằng Vân.


Hai người đàn ông ngày một kề sát lại, thậm chí còn nghe được tiếng thở của nhau. Phương Phức Nùng hơi cau mày, bóng từ hàng mi hoàn toàn phủ xuống ánh mắt hắn, còn sắc mặt Đằng Vân vẫn bình tĩnh, không tránh né cũng chẳng hề nhường nhịn.


Chóp mũi chạm vào nhau, bốn cánh môi chỉ xa gần gang tấc, Phương Phức Nùng xoáy sâu vào mắt Đằng Vân: “Tôi bỗng phát hiện ra cậu có gì đó khang khác.”


“Thế à?” Đằng Vân vẫn treo nụ cười nhạt trên môi, anh hỏi lại, “Ở điểm nào?”


Phương Phức Nùng buông cằm anh ra, nặng nề ngồi về chỗ, cười nói: “Lúc trước khi nhìn người khác, cậu sẽ vô thức nheo mắt lại, cậu không đeo kính áp tròng, tức là cậu đã mổ cận.” Ngừng một lát, hắn lại hỏi, “Kiến Âu có khỏe không?”


Buổi trưa, sắc trời lại tối đi chẳng một lời báo trước. Nụ cười trên gương mặt người đàn ông kia biến mất trong nháy mắt, dưới mặt bàn nơi người còn lại không nhìn thấy, một bàn tay đã siết chặt thành nắm đấm. Anh cố hết sức để ổn định lại, một lúc lâu sau mới từ từ thả lỏng cơ thể đang căng cứng, anh đáp: “Không khỏe.”


Trong thời gian Hứa Kiến Âu nghỉ phép dưỡng thương, một người tài mới xuất hiện đã ngửi thấy cơ hội thơm ngon, người nọ chạy Đông chạy Tây, chuẩn bị lên chuẩn bị xuống, cuối cùng cướp mất chương trình vốn thuộc về đối phương.


Khi tới thăm bệnh, lãnh đạo cho Hứa Kiến Âu hai lựa chọn, chuyển vị trí, hoặc là trực tiếp từ chức.


Trên mặt vẫn còn vết dao mờ mờ, Hứa Kiến Âu bình tĩnh tiếp nhận quyết định chuyển vị trí công tác, còn mỉm cười mời lãnh đạo ở lại dùng cơm. Thế là thành ra chính đối phương lại ngượng ngùng, cuối cùng đành thẳng thắn với anh ta, thực lực của phát thanh viên kia còn lâu mới vững bằng Hứa Kiến Âu, nhưng nhà người ta có số có má, anh ta thì để lại chỗ trống lớn như vậy, làm gì có chuyện người ta không tranh thủ luồn chân vào…


Lãnh đạo rời đi, Đằng Vân đứng sau lưng Hứa Kiến Âu, muốn an ủi anh ta nhưng vừa mở miệng thì đối phương đã lên tiếng cắt ngang cùng lúc –


“Đừng nói, đừng nói gì cả… Em còn chưa nguôi giận đâu, anh mà nói em sẽ vỡ tan mất, không thể gắn lại được nữa…”


Hết chương 52.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play