He sat in her boudoir while she freshened up (Chàng ngồi trong khuê phòng khi nàng đang tắm rửa)
Boy drank all that Magnolia wine (Một hơi cạn sạch ly Magnolia)
…
Voulez vous coucher avec moi ce soir (Đêm nay có muốn ngủ với em không?)
Voulez vous coucher avec moi…
Nương theo tiết tấu của “Lady Marmalade”, vặn eo, lắc mông, Phương Phức Nùng giạng rộng hai chân, nâng đôi gò bồng đào to như quả bóng đá, dán sát người vào chủ nhân của cặp ngực khủng mà diễn sex dance. Đầu ngực cô gái nổi bần bật trong bóng tối, tựa như hai viên hắc diệu thạch sang quý. Quầng vú được đính hạt sequin lấp lánh, trên đầu vú kẹp trang sức bằng vàng rủ xuống nơi đầu ngón tay thon dài có lực.
Đây là một người đàn ông rất dễ có thể khiến đàn bà vui vẻ, giống như con ong du đãng khắp những khóm hoa, sẽ không dừng lại quá lâu trước bất cứ bông hoa nào. Hắn kéo nịt ngực của cô gái kia, vùi mặt vào khe ngực cô ta, chẳng mấy chốc đã lại kề mặt ôn tồn với một cô khác, dính lấy nhau mà uốn éo nhiệt tình.
Việc biểu diễn sex hàng thật giá thật trên sân khấu đã là chuyện thường tình, mấy diễn viên lặp đi lặp lại hành vi giao cấu một cách máy móc, lại hoàn toàn không biết về nghệ thuật giao hoan. Vũ đạo của Phương Phức Nùng tương phản hoàn toàn với bọn họ, phá vỡ tiêu chuẩn, ướt át lạ thường, chỉ bằng vài động tác ám chỉ ngập mùi tình dục đã khơi dậy dục vọng nguyên thủy nhất của con người.
Gần như toàn bộ đàn ông bên dưới đều bắt đầu lên đỉnh trong đầu, tiếng hò hét chói tai, tiếng huýt sáo cùng với tiếng chửi đ*t cha đ*t mẹ vang lên rào rào hết đợt này tới đợt khác.
Chiếc đùi thon gọn trắng nõn nâng lên lại hạ xuống, nhóm vũ nữ thoát y khớp nhịp đến lạ kỳ.
Cho tới tận trước khi Phương Phức Nùng lên sân khấu, Hạ Vĩ Minh vẫn còn mù mờ không hiểu, người này tập luyện với mấy cô gái kia từ khi nào? Hay phải nói là hắn đã nghĩ ra thứ vũ đạo khiêu dâm khiến người ta sôi trào huyết mạch này bao giờ? Lại một lần nữa, Hạ Vĩ Minh cảm thấy người này rất thần kỳ, ông ta biết phần lớn người làm quan hệ xã hội đều tinh tế linh hoạt, nhưng linh hoạt đến cái độ này thì đúng là có một không hai.
Trong khi biểu diễn, thỉnh thoảng Phương Phức Nùng vẫn quét mắt xuống bên dưới, khi phát hiện ra lão già nghệ sĩ kia đang chăm chú nhìn mình bằng ánh mắt sâu xa, hắn lập tức vùi đầu vào “sáng tạo nghệ thuật” với tám em vũ nữ xinh đẹp.
Albers buộc phải thừa nhận, người này làm được. Không nói đây có coi là nghệ thuật hay không, nhưng đúng là mọi người đang la hét chói tai.
Hạ Vĩ Minh và Albers đều phải giật mình, còn một người khác hiện giờ đã đang ở bên trong, cũng giật mình đứng ngây ra tại chỗ.
Chiến Dật Phi biết bọn họ tới đây qua trợ lý của Hạ Vĩ Minh, khi y bước vào thì màn trình diễn của Phương Phức Nùng đã được một nửa. Y đút hai tay trong túi, đứng ở hàng cuối cùng của rạp để nhìn hắn, bóng đổ che đi gương mặt trắng trẻo lạnh lùng, cặp mắt phượng hẹp dài cũng kín đáo lạ thường.
Dù động tác nhảy không phức tạp nhưng chẳng ai có thể nắm bắt hết tinh túy của một điệu nhảy trong thời gian ngắn như thế, Chiến Dật Phi hoàn toàn không nghi ngờ Phương Phức Nùng biết nhảy. Y nghĩ tới bài hí hắn hát, cơm hắn làm, còn cả một cú đá cực kỳ chuyên nghiệp dọa ngu hai tên côn đồ trong quán rượu, một ngày của người khác có hai mươi tư tiếng, một ngày của người đàn ông này phải có ít nhất hai trăm bốn mươi tiếng thì mới có thể xuất sắc như vậy.
Điên đảo chúng sinh đến vậy.
Thấy tay Phương Phức Nùng đang nâng bộ ngực khổng lồ của cô em vũ nữ, dán người mà khiêu vũ, y bỗng cảm thấy cổ họng mình khô khốc, vô thức vươn tay cởi cúc cổ áo.
Nới lỏng một chút, hít được ít không khí, lại thấy càng nóng.
Sơ-mi trên người của tên kia đã bị những cô gái vò đến nhàu nhĩ, cơ thể Phương Phức Nùng nổi bật lên từng đường nét dưới ánh đèn sân khấu, mồ hôi phủ kín từng rãnh cơ bụng, dường như còn tỏa sáng.
Khi làm tình với y, người đàn ông này cũng như vậy. Chiến Dật Phi nuốt nước miếng, cuối cùng cũng không thể dời ánh nhìn khỏi đường eo không tì vết ấy.
Sau đó Phương Phức Nùng cũng nhìn thấy y.
Quần áo trên người mấy vũ nữ đã bị lột hết, ngay khi âm nhạc tạm dừng, hắn bắt đầu hắt sơn lên bộ ngực lồ lộ của mấy cô gái, ban đầu còn dùng bút chà, sau đó lại dùng tay quết sơn vẽ tranh trên cơ thể bọn họ. Mặt và tay của hắn đã dính không ít màu, sặc sỡ như khổng tước.
Trong tự nhiên, công đực vốn đẹp hơn công cái, Chiến Dật Phi như được giác ngộ, hóa ra con người cũng như vậy.
Điệu nhảy kết thúc, quả nhiên tiếng “Encore” vang khắp khán phòng, đáng tiếc đây đã là tiết mục cuối cùng của đêm nay.
Trưởng phòng Quan hệ công chúng cảm ơn mấy em gái tận tụy trong phòng, trả cho mỗi người một khoản tiền không hề nhỏ.
Những cô gái này đều rất đẫy đà, eo thon chân dài, bầu ngực căng tròn, ánh đèn mờ ảo khiến người ta chẳng thể nhìn rõ gương mặt trang điểm dày cộp, nhưng chắc chắn đều là người đẹp. Nhét tiền vào chiếc quần lót lấp lánh ánh vàng, mấy cô cực kỳ phấn khích, phản ứng của khán giả rất tốt, bọn họ cảm thấy quả thực mình cũng phải ngang với Dita Von Teese (*), mà người đàn ông này chính là nghệ sĩ chân chính.
(*) Dita Von Teese là một vũ nữ thoát y, người mẫu, nhà tạo mẫu thời trang, nhà văn và diễn viên nổi tiếng người Mỹ.
Phương Phức Nùng ngồi trên giường, quần áo xộc xệch, dáng ngồi phóng đãng, còn thấy được dưới háng đang phồng lên rõ ràng. Vừa nãy khi nhảy hắn cực kỳ tập trung, hiện tại ham muốn cũng xộc lên đầu. Một đám con gái bò lên giường định cảm ơn hắn, không ai chịu xuống, chen chúc hết người này tới người nọ, chẳng bao lâu sau, cái giường lớn để “làm việc” này đã lung lay sắp gãy.
Biết sao được, ai bảo vũ nữ thoát y đến giờ cũng chỉ biết hai cách để biểu đạt lòng biết ơn, là hôn và làm tình.
Rõ ràng người này nhìn thấy ông chủ ở ngoài cửa nhưng vẫn không ngăn cản mấy cô gái vuốt ve và nồng nhiệt ôm hôn mình, ngay đến khóe môi hơi nhếch lên cũng có thể nhìn thấu tâm trạng của y, hắn cực kỳ hưởng thụ đãi ngộ kiểu này.
“Anh đang mượn việc công để làm việc tư.” Chiến Dật Phi có vẻ hơi giận, đôi mắt phượng nheo lại, dù ở một nơi ám muội thế này vẫn cứ lấp lánh như sao, “Tôi còn nghĩ tại sao mãi mà anh không hồi âm, hóa ra là vui quá quên về.”
“Tôi cũng dốc sức vì công ty thôi…” Nấu cháo lưỡi với lần lượt tám cô gái xong, Phương Phức Nùng tét một phát vào cái mông bự rồi mới đuổi bọn họ ra khỏi cửa. Hắn cười cười nhìn ông chủ đang nhíu mày, “Tất nhiên năm 1974 Albers viết ngoáy lên người đàn bà khỏa thân là nghệ thuật, bốn mươi năm sau Phương Phức Nùng chỉ học đòi bắt chước chẳng đến nơi thôi.”
“Chẳng còn thời gian cho anh dây dưa với đám đàn bà đâu.” Dù đã biết giao hẹn của đối phương và bậc thầy pop art, tổng giám đốc Miya vẫn không giấu được sự phật ý của mình, “Kênh KA không mở được, bộ phận mua hàng bên Watsons liên tục từ chối, rõ ràng là Nghiêm Khâm đã tạo áp lực với bọn họ. Mà một khi Zhengye Plaza công khai thái độ thì những chuỗi bán hàng cỡ lớn khác cũng sẽ hùa theo mà hét giá. Vậy nên tôi đã quyết định sẽ tham gia Beauty Expo (*), chú hai đang cho người liên hệ.”
(*) Beauty Expo, còn được gọi với tên “China Beauty Expo (CBE Thượng Hải)”, được công nhận là triển lãm hàng đầu trong ngành công nghiệp mỹ phẩm Trung Quốc, đứng thứ ba thế giới, đứng đầu châu Á, quy mô triển lãm lên đến một trăm hai mươi ngàn mét vuông, tổng doanh thu sau mỗi lần tổ chức lên tới hàng chục tỷ đồng.
Thực lực hùng hậu như L’Oréal tham gia Beauty Expo chỉ là để đại chúng hóa những thương hiệu mỹ phẩm dưới cờ, ví dụ như cho Maybelline dấn sâu và mở rộng thị trường xuống cấp làng quê và thị trấn. Vì hầu hết những đơn vị tham gia Beauty Expo đều là những doanh nghiệp mới ra đời hoặc quy mô vừa và nhỏ trong ngành sản xuất mỹ phẩm, ban đầu tổng giám đốc Miya vốn tự cho rằng mình trên cơ hoàn toàn không có ý định dấn thân tới chốn xô bồ này.
Mà giờ chỉ còn hai tuần nữa là khai mạc triển lãm, nhưng các công ty khác đều phải mất hai đến ba tháng để chuẩn bị, từ thiết kế gian hàng đến dựng gian hàng sao cho đáp ứng yêu cầu của khách.
Đây rõ ràng là quyết định sai lầm của phòng Sales, nhưng điều chỉnh chiến lược tại chỗ rõ ràng là vì khai thác thị trường không suôn sẻ, Chiến Dật Phi thực sự đã cùng đường.
“Vào cái lúc anh đang nhảy trên sân khấu, Hạ Vĩ Minh đã giới thiệu cho tôi và Albers làm quen. Lão già này cũng không khó chơi như người ngoài miêu tả, ông ta không những đồng ý hợp tác với Miya, mà còn…” Ngừng một chút, Chiến Dật Phi nói, “Ông ta chỉ lấy một đô-la tiền bản quyền là chúng ta có thể sản xuất mỹ phẩm Miya với số lượng giới hạn với tên của bậc thầy pop art này.”
“Rộng rãi thế cơ à?” Từ trước buổi tối bất ngờ này, Phương Phức Nùng đã đoán rằng có lẽ Albers sẽ đồng ý hợp tác, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ là lão già này lại không cần một xu. Hắn bỗng nhớ lại người tình Nhật Bản của Albers mà Hạ Vĩ Minh từng nhắc tới, tóc đen, mắt phượng, ngoại hình tuấn tú, quả thực giống hệt hình tượng của Chiến Dật Phi. Hắn kìm lòng không đặng mà nghi ngờ, hỏi, “Ông ta có yêu cầu gì khác với cậu đúng không?”
“Phải. Ông ta xin tôi ngủ với ông ta một đêm, vì Miya, tôi đồng ý rồi.” Giọng trần thuật bình tĩnh, Chiến Dật Phi ung dung tỉnh rụi, chờ mong tóm được một phản ứng thất thố từ người kia.
“Đi thôi, vì Miya mà, cũng đáng.” Phương Phức Nùng đứng dậy khỏi giường, làm bộ định đẩy đối phương ra ngoài cửa, nhưng ngón tay vừa chạm vào cánh tay y, hắn đã lập tức kéo tên nhóc kia trở về trong ngực. Hai người cùng ngã về phía giường lớn.
“Voulez vous coucher avec moi ce soir…”
Hắn cắn nhẹ lên tai y, dùng âm điệu mềm mại nhất để cất lên bài hát ồn ào, hắn còn kéo tay y xuống giữa háng mình: “Cậu sờ mà xem, có phải động cơ sẵn sàng, rất có thành ý không?”
“Đồ điên.” Chiến Dật Phi khẽ chửi, sắc mặt vẫn nghiêm nghị không vui, “Sao vừa rồi anh không bảo mấy cô kia ở lại, tôi thấy đám đó đang hứng lắm đấy, khỏi lo đêm nay không ai làm cùng anh.”
“Chính vì đều hứng nên mới không được đó, mở miệng ra giữ một người, tám người cùng ở lại. Tôi không thể hầu hạ nhiều như thế một đêm đâu.” Phương Phức Nùng nâng tay day day mặt Chiến Dật Phi, nở nụ cười, “Tôi chỉ có thể hầu hạ người đẹp nhất thôi.”
Tổng giám đốc Miya hất tay đối phương ra, đứng dậy dợm bước.
Lao tâm khổ tứ nhảy một bài tươi mát, ngực cũng ướt sũng mồ hôi, người đàn ông mặt vẫn còn sơn màu liếm môi thở hổn hển. Đang tiếc rẻ vụ tình ái thất bại, cái người đã bước một nửa ra ngoài cửa bỗng quay trở về, nhào vào ngực hắn như ngã xuống.
Trong vòng tay là sức nặng rõ rành rành, Phương Phức Nùng ôm chặt lấy Chiến Dật Phi, xoay người lên trên, áp y xuống dưới thân mình.
Ngay khoảnh khắc xoay người ấy, bọn họ đã hôn nhau. Hơn nửa tháng không gặp, hai người đàn ông đê mê hôn đến mức không rời miệng, chỉ qua chốc lát đã bắt đầu thở dốc.
Hiện giờ trong đầu Phương Phức Nùng chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Tiến vào trong cơ thể người đàn ông này.
“Không được.”
“Tại sao?”
“To quá. Nuốt không trôi.” Chiến Dật Phi vẫn không cho đối phương toại nguyện, mặt mày nghiêm túc không biểu cảm, “Lần nào cũng đau đến mức tôi không chịu được.”
“Lần này tôi sẽ nhẹ nhàng…” Có lẽ thằng đàn ông nào cũng muốn được tình nhân oán hận chuyện rất “to” này, Phương Phức Nùng cực kỳ hưng phấn, quả thực không vào không được, hắn hôn lên vành tai y, ghé sát vào lớp da trên tai, vì mỗi lần hôn lên đó, thằng nhóc này sẽ không thể phản kháng nữa.
“Vẫn không được.” Chiến Dật Phi không hợp tác, còn nói, “Mà nhà họ Chiến cũng có thằng em cơ mà, tại sao lần nào tôi cũng phải ở dưới.”
“Lần sau, lần sau sẽ cho cậu lên trên mà…” Phương Phức Nùng vươn tay với lấy tuýp bôi trơn trên tủ đầu giường, dỗ dành lừa gạt, “Không những cho cậu ở trên, tôi còn gọi cậu là ‘Quan nhân’…”
Ngay khi dùng giọng mũi của hoa đán gọi đối phương một tiếng “Quan nhân”, hắn lập tức lợi dụng sự đắn đo của người kia, bắt đầu giở trò lưu manh mà lột cái quần còn treo trên đầu gối, ngón tay đẫm dịch bôi trơn tiến vào cơ thể y không một lời báo trước.
Chiến Dật Phi khẽ kêu một tiếng, cơ đùi co chặt lại, làn da trắng nõn cũng đỏ lên.
Chẳng còn kịp mà nong rộng tỉ mỉ, Phương Phức Nùng đỡ thằng em của mình định tiến vào, không ngờ lại bị đối phương ngăn lại.
“Chờ… chờ đã…” Trong cơn ham muốn thôi thúc, ngực y phập phồng, hơi thở gấp gáp nhưng một bàn tay lại áp chặt lên mu bàn tay đối phương – mười ngón dần đan lấy nhau, y vẫn không đồng ý cho thứ thô dài kia tiến thêm một tấc.
“… Lại sao nữa…” Mồ hôi lướt qua yết hầu, Phương Phức Nùng cũng thở hổn hển.
Lúc này Chiến Dật Phi vẫn đang do dự, có một số việc làm một lần thì có thể là vì nếm thử món mới, làm hai lần thì là vì ham thoải mái, nhưng nếu thêm một lần, đến lần thứ ba sẽ không còn cớ để bao biện nữa. Có một giọng nói trong tiềm thức đang cố nhắc nhở, khuyên ngăn y: Đã không còn liên quan đến gương mặt của người đàn ông này nữa, cơ thể y không thể tiếp tục để hắn nuông chiều làm hư. Chỉ thêm một lần thôi, có lẽ sẽ không thể thoát ra được nữa.
Cuối cùng, y chịu thua, y chấp nhận, y chỉ chờ một lời đồng ý của hắn, sau đó ý sẽ giao tính mạng của bản thân và cả gia đình cho hắn.
“Đồng ý với tôi… Giúp tôi…” Bàn tay vẫn nắm chặt lấy đối phương, tay còn lại của Chiến Dật Phi ôm lấy cổ Phương Phức Nùng, rướn người ghé lại bên tai hắn, “Anh phải giúp tôi…”
Không thể nhìn thấy gương mặt nhưng giọng nói kia chưa bao giờ mềm mại như thế, quả thực quá bất thường.
Từ lời nói của đối phương, trưởng phòng Quan hệ công chúng của Miya đã đoán được ra, công ty đang thực sự gặp khó khăn.
Hắn kéo mặt y lại, áp vào lòng bàn tay, tầm mắt bọn họ đan vào nhau một lát, sau đó hắn dùng chính ánh nhìn của mình cho y đáp án y muốn.
Chiến Dật Phi thả lỏng tay, mở rộng chân ra hơn một chút, mặc cho Phương Phức Nùng tiến vào.
Hết chương 48.
Nói một chút về bài Lady Marmalade, đây là bài hát quán quân bảng xếp hạng Billboard Hot 100 đến hai lần, một lần là vào năm 1975 và 26 năm sau, nó lại thống trị bảng xếp hạng vào năm 2001. Bài hát nổi tiếng nhờ đoạn chorus gợi dục “voulez-vous coucher avec moi (ce soir)?” (“Muốn ngủ với em (đêm nay) không?”).
Đây là MV bản cover trong Moulin Rouge! Phiên bản này do Missy Elliott sản xuất, với sự trợ giúp về phần nhạc nền của nhà sản xuất Rockwilder. Bản trình bày của Christina Aguilera, Lil’ Kim, Mýa, và Pink đã giúp bài hát đạt vị trí quán quân bảng xếp hạng Billboard Hot 100 lần thứ hai, vươn tới vị trí số 1 vào tuần thứ tám sau khi phát hành và trụ ở đó suốt 5 tuần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT