Năm năm sau khi kết hôn sự nghiệp của Thẩm Thường Hi càng lúc càng lên như diều gặp gió. Cơ Hàng ban đầu còn là một chi nhánh nhỏ nhưng dần trở lên lớn mạnh và tách biệt hẳn với Thẩm Thị. Các dự án đầu tư đều mang lại rất nhiều lợi nhuận càng khiến cho cô thêm tự tin.
Đi cùng với sự phát triển đó thì chuyện gia đình dường như cô đều bỏ quên mất sang một bên. Hơn một tuần nay Thẩm Thường Hi vì dự án trung tâm thương mại thông minh bắt đầu đi vào hoạt động càng khiến cô mất ăn mất ngủ. Dường như cái bàn làm việc còn thay thế luôn cho cả cái giường ngủ ở nhà của cô.
Chỉ khi nào cô để quên tài liệu ở nhà, hay Lê Cảnh Nghi gọi cô mới chịu miễn cưỡng mang công việc về nhà một đêm.
“Thường Hi…” Lê Cảnh Nghi vừa đi làm về vội vàng lên lầu gọi cô. Nhưng anh gọi một tiếng rồi tiếng thứ hai vẫn chưa thấy cô đáp lại.
Lúc này anh đang định đẩy cửa vào thì Cảnh Trí - con trai của anh đi tới khoanh tay dựa người vào cửa: “Hôm nay mẹ vẫn chưa về đâu ba.”
Vừa dứt lời sắc mặt Lê Cảnh Nghi có chút sa sầm. Anh nhanh trí rút từ trong túi quần ra một chiếc di động nhưng vừa mới kịp bấm số thì Cảnh Trí lại tiếp lời: “Điện thoại mẹ chắc chắn hết pin rồi, con vừa gọi nhưng mẹ không bắt máy.”
Lê Cảnh Nghi cất điện thoại đi rồi cúi người xuống hỏi: “Cảnh Trí, em gái con đâu?”
Cảnh Trí lắc đầu thở dài: “Cảnh Hân ở bên nhà bà nội rồi, ngày mai là chủ nhật nên nội kêu con nhắc ba cho em ở đó chơi.”
Vừa nói xong gương mặt Cảnh Trí có chút cười theo kiểu bất lực nhìn về phía ba mình mà châm chọc: “Ba, hai người phụ nữ quan trọng trong cuộc đời của ba đều bị cướp mất rồi, ba quá thừa thãi…”
Lê Cảnh Trí nói xong vội quay đầu rời đi: “Ba thật đáng thương.”
Lê Cảnh Nghi đứng trước cửa phòng một cách sượng trân, anh muốn đi dạy dỗ cho tiểu tử kia một trận nhưng suy nghĩ đi suy nghĩ lại chuyện quan trọng hơn là phải đi tìm vợ đã.
Anh lập tức lái xe tới công ty của Thẩm Thường Hi để đón cô.
Vừa mới đậu xe ngoài sảnh thì vừa hay lại bắt gặp cảnh Thẩm Thường Hi đang bắt tay một người đàn ông cười rất tươi. Ngay lập tức nhiệt độ trong người Lê Cảnh Nghi giảm xuống thấp nhất có thể.
Dạo này thấy cô thờ ơ với mình anh rất buồn lòng. Lê Cảnh Nghi còn tham khảo lời khuyên của thư ký Tống Trần. Nhưng thật không ngờ Tống Trần lại cho anh một suy luận vô cùng đang sợ. Cụ thể cuộc nói chuyện trong văn phòng chủ tịch của Việt Trí là như này.
Lê Cảnh Nghi sầu não nhìn ly cà phê bốc hơi ngay trước mặt, anh suy nghĩ một hồi rồi bỏ bút xuống gọi cho Tống Trần đi vào. Tống Trần thấy thái độ của sếp rất khó chịu cũng không dám làm gì để anh bộc phát cơn giận.
“Sếp gọi tôi là có việc gì cần giải quyết sao?” Tống Trần dùng thái độ thăm dò để hỏi.
Lê Cảnh Nghi thở dài, tay chống một bên tựa đầu vào, ánh mắt vẫn chăm chằm nhìn ly cà phê kia.
“Tống Trần này, anh với vợ kết hôn lâu như vậy có khi nào rơi vào thời kì căng thẳng không?”
Tống Trần nhíu mày hỏi lại: “Thời kì căng thẳng?”
“Đúng vậy, đại loại như là…” Lê Cảnh Nghi vội vàng nói rồi lại dừng lại nhìn qua Tống Trần.
“Thôi, không có việc gì đâu…”
Tống Trần trong lòng đã thầm đoán ra được sếp nhà mình hóa ra cùng vợ bất hòa, thảo nảo dạo này gương mặt kia giống hệt cứt ngâm lâu ngày, động đâu là thối đấy.
“Sếp, vợ chồng chung sống không thể nào hòa thuận mãi được, cũng phải có lúc bất hòa. Lúc ấy sếp cứ đội vợ lên đầu là được, nhịn vài lần là quen ngay.” Tống Trần chia sẻ kinh nghiệm sợ vợ của mình.
Lê Cảnh Nghi ngẫm lại, anh cũng làm giống Tống Trần, chưa từng dám to tiếng với cô nhưng dường như vấn đề không phải là ở chỗ này.
“Vợ tôi… cô ấy bỏ bê tôi…” Lê Cảnh Nghi cân nhắc một chút rồi buông ra vài câu nghe vô cùng tủi thân.
Tống Trần nghe giọng điệu của sếp mình thì phải lấy tay bịt miệng để ngăn cảnh mình làm ra chuyện hại thân. Trong mấy mươi năm cuộc đời, lần đầu tiên anh ta nghe Lê Cảnh Nghi nói bằng giọng dỗi người như thế này. Đúng là, con người rồi sẽ thay đổi nhất là khi họ gặp đúng đối tượng.
“Sếp, anh xem có phải là do anh đã mất hết sức hút với vợ mình rồi không?”
Lê Cảnh Nghi nghe lời kia giống như sét đánh ngang tai, sắc mặt anh càng lúc càng khó coi hơn. Anh đã không còn sức hút nữa rồi sao? Có phải do anh già rồi, không còn đẹp trai như xưa nữa?
Lê Cảnh Nghi như con cá muối tuyệt vọng. Hóa ra là vì anh không còn hấp dẫn nữa. Nhớ ngày xưa, lúc nhan sắc anh còn ở thời kì đỉnh cao cô còn theo đuổi anh nhiệt tình vậy mà bây giờ…
Tống Trần thấy tâm trạng sếp mình càng lúc càng tụt vội vàng chêm lời vào: “Nhưng chuyện này cũng không phải khó giải quyết. Anh cứ đưa vợ đi du lịch, tới thế giới chỉ có hai người, rồi xxx nhau, đảm bảo anh sẽ có sức hút lại thôi.”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT