7 giờ, sân bay Nhất Thành.

“Chào mừng quý khách đến với hãng hàng không Yangtze River Express chuyến bay B415 khởi hành từ Nhất Thành đến Giang Thành. Xin vui lòng thắt chặt dây an toàn và kiểm tra hành lý phía dưới chỗ ngồi hoặc ngăn để hành lý phía trên. Quý khách vui lòng gấp gọn bàn ăn và điều chỉnh ghế ngồi thẳng đứng. Vui lòng tắt các thiết bị điện tử, bao gồm máy tính xách tay và điện thoại di động. Xin quý khách vui lòng lưu ý, hút thuốc sẽ bị cấm trong suốt cả chuyến bay. Cảm ơn quý khách đã lựa chọn chuyến bay của hãng hàng không chúng tôi. Chúc quý khách có một chuyến bay tốt đẹp.”

Tiếng nhắc nhở của tiếp viên hàng không được phát qua loa thông báo trên máy bay.

Tinh! Tinh! Tinh!

Tiếng chuông điện thoại của một hành khách nữ vang lên liên hồi. Người ngồi đằng sau bắt đầu cảm thấy không vui vì sự bất tiện này. Cô ta nhấn vào một cái nút trên ghế gọi tiếp viên đi tới. Sau khi trao đổi xong xuôi người phụ nữ đó mới chịu yên vị.

“Quý khách… quý khách…” Tiếng nữ tiếp viên hàng không vang lên.

Thẩm Thường Hi lúc này đang ngủ say chợt bị tiếng của cô gái kia làm tỉnh giấc. Cô tháo chiếc bịt mắt hình gấu trúc cùng với headphone trên tai xuống, vì vừa mới tỉnh dậy nên Thường Hi rất cục tính, giọng cô thể hiện rõ sự không vui: “Có chuyện gì?”

Cô tiếp viên hàng không kia đưa hai tay lễ phép chỉ về phía chiếc điện thoại đang kêu kia nói: “Làm phiền quý khách có thể tắt máy không ạ?”

Thẩm Thường Hi phát hiện ra lỗi do mình lên đã nhanh chóng chộp lấy điện thoại dập máy: “Thật xin lỗi, tôi đeo headphone nên không để ý.”

Nữ tiếp viên kia sau khi giải quyết xong chuyện thì rời đi. Hành khách trên khoang này đa số đều là tài phiệt, không thì là người có thân phận địa vị nên tiếp viên đối với ai cũng tỏ ra lễ phép nhất có thể.

Thẩm Thường Hi tỉnh ngủ rồi thì ngồi thẳng dậy. Cô bật máy điện thoại lên xem là ai dai dẳng gọi liên tục như thế. Màn hình điện thoại hiển thị mười một cuộc gọi nhỡ từ một cái tên đáng ghét - Thành cẩu.

Mỗi lần Thành cẩu gọi đến là y như rằng Thường Hi bấm tay được chuyện xấu. Vì đang ở trên máy bay nên cô không gọi lại mà chỉ bật wechat lên.

Thẩm Thường Hi: “Anh gọi em làm gì?”

Thành cẩu: “Đang ở đâu? Sao không nhấc máy?”

Thẩm Thường Hi: “Trên máy bay… bất tiện…”

Thành cẩu: “Đi đâu?”

Thẩm Thường Hi: “Đố anh biết đấy, thôi em sắp xuống rồi, tắt máy đây…”

Vừa trả lời xong Thẩm Thường Hi ngay lập tức tắt nguồn điện thoại, cô còn chưa kịp xem tin nhắn cuối cùng mà người đàn ông kia gửi tới. Ngủ thêm một giấc nữa thì vừa hay máy bay cũng hạ cánh. Lúc cô ở sân bay là 7 giờ bây giờ đáp xuống Giang Thành đã là 10 giờ trưa.

Thẩm Thường Hi kéo vali rời khỏi sân bay rồi bắt xe đi thẳng về khách sạn. Khách sạn Sơn Tây nổi tiếng với những căn phòng đắt đỏ. Ngay cả gạch lát sàn cũng là đá cẩm thạch. Vừa mới bước vào khách sạn là đã lóa cả mắt với sự trang trí bày biện bên ngoài sảnh.

Sơn Tây nằm giữa trung tâm Giang Thành, vị trí nổi trội cùng view sang chảnh nên những người đặt phòng ở đây thường là người có tiền mới chịu được mức chi phí xa hoa này.

Xe dừng tại trước cửa khách sạn sau đó hai nhân viên giúp cô mở cửa và xách đồ đi vào bên trong. Tới trước đại sảnh, Thường Hi đưa tấm thẻ đen cho nhân viên rồi nói: “Tôi muốn đặt một căn phòng tổng thống trên tầng hai mươi.”

“Quý khách muốn đặt phòng trong bao nhiêu ngày ạ?”

“Tạm tính hết năm nay đi…”

“Vâng, chúng tôi sẽ sắp xếp ngay ạ! Quý khách vui lòng chờ một chút!” Lễ tân thận trọng nói lại với Thẩm Thường Hi.

Nhân viên lễ tân vừa nhìn thấy tấm thẻ đen quyền lực nhanh chóng nhận lấy rồi sắp xếp phòng. Sau khi đã xếp phòng xong xuôi mới tiến đến quẹt thẻ.

Cạch!

Thẻ quẹt qua một lần rồi load trong hai phút.

Tít! Tít! Tít!

Âm thanh báo lỗi vang lên, nhân viên lễ tân hơi bất ngờ nhẹ nhàng nói với Thẩm Thường Hi: “Quý khách, thẻ này của cô đang bị khóa, máy quét của khách sạn không thể quét được.”

Thường Hi nhíu mày một chút tay nhanh chóng nhận lại thẻ sau đó lại đưa ra một chiếc thẻ khác: “Cô thử cái này xem sao…”

Tít! Tít! Tít!

“Cái này xem sao…”

Tít! Tít! Tít!

“Cái này đi…”

Tít! Tít! Tít!

Thử đi thử lại hơn mười cái thẻ cái nào cũng báo lỗi không thể quét được. Thẩm Thường Hi xấu hổ không thôi, cô vội vàng mở điện thoại lên gọi ngay cho Thành cẩu. Chuông điện thoại vang lên mấy hồi nhưng không có ai bắt máy. Hết cuộc này tới cuộc khác đều không bắt.

Thường Hi nghiến răng mắng thầm mấy câu, cô quay lại vừa xấu hổ vừa tức giận nói với lễ tân: “Thật xin lỗi, thẻ của tôi đang gặp vấn đề. Phòng của tôi tạm thời... hủy đi…”

Lễ tân nhìn lướt qua người cô một cái. Từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu đắt đỏ, chỉ sợ rằng đám đồ hiệu kia chỉ là hàng nhái cao cấp mà thôi. Rõ ràng vừa rồi nhân viên đối với cô còn rất lễ phép nhưng sau khi trải qua quá trình quẹt thẻ thì lại thay đổi rồi.

Thường Hi muối mặt xách vali rời khỏi khách sạn, ngồi trên taxi cô vừa mắng vừa chửi Thành cẩu. Cô lại tiếp tục rút điện thoại ra gọi cho một người khác.

“Số máy quý khách vừa gọi hiện không thể bắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau hoặc để lại lời nhắn sau tiếng bíp…”

Thẩm Thường Hi tắt máy luôn, cô gọi đi gọi lại gần chục người nhưng không có ai bắt máy. Còn đang buồn bực thì chuông điện thoại reo lên. Cô cứ tưởng là Thành cẩu gọi lại ai ngờ không phải, nhưng cuộc gọi này cũng làm cô rất hạnh phúc. Thường Hi nghe máy: “Alo…”

Đầu dây bên kia là tiếng của một người đàn ông: “Chào cô Thẩm, xe của cô tôi đã vận chuyển sang Giang Thành, hiện giờ đang ở bãi đỗ của sân bay Ái Hòa, mong cô sắp xếp thời gian qua lấy.”

Thẩm Thường Hi nghe người ta nhắc tới xe của mình ngay tức khắc phấn chấn hẳn lên: “Tôi sẽ qua ngay, anh cứ chờ đó…”

“Tôi sẽ chờ, thưa cô.”

“Bác tài, cho cháu tới bãi đỗ xe của sân bay Ái Hòa…” Thường Hi giục tài xế đang lái xe cho mình.

Tài xế ngay lập tức quay xe lại, hai người đi mất gần một tiếng mới đến được sân bay Ái Hòa. Sau khi trả tiền cho tài xế Thẩm Thường Hi mới bước vào bãi đỗ, cô hiện giờ xách theo cả chiếc vali nên có hơi bất tiện.

“Chào anh, tôi là Thẩm Thường Hi, chủ nhân của Bối Bối.”

Một người đàn ông lật sổ sách, anh ta nhíu mày một hồi lâu rồi hỏi lại: “Bối Bối?”

“À, ý tôi là chiếc Ferrari LaFerrari vừa mới chuyển tới.”

Người đàn ông nghe xong tên liền nhớ ngay. Anh ta lật số sách đánh một cái dấu tích rồi dắt Thường Hi ra bãi đỗ nơi đặt chiếc Ferrari LaFerrari.

“Xe của cô đây…” Người đàn ông đó chỉ vào chiếc xe được bọc kín bởi bạt che ngay trước mắt.

Thường Hi vội đi tới lật bạt xe ra rồi nhìn lại một lượt.

“Đúng là Bối Bối của chị rồi, nhớ em quá đi mất.”

Người đàn ông dắt cô qua đây có chút bất ngờ, anh ta cứ nhìn cô mãi cho tới khi Thường Hi lấy chìa khóa xe ra rồi leo lên xe khởi động vô lăng. Nói thật đã hai ngày cô chưa đụng vào Bối Bối rồi nên có chút nhớ. Vừa rồi lại còn bị khóa hết thẻ, giờ cô không có tiền không có nơi ở, vẫn may có Bối Bối tạm thời không cần tìm nhà.

Thẩm Thường Hi tán thưởng một phen rồi đi xuống ký vào biên bản mà nhân viên kia đưa. Xong chuyện cô mới lái xe đi một vòng quanh thành phố. Bây giờ cô nghèo rồi, chắc chắc là ba mẹ biết cô bỏ trốn nên mới khóa thẻ. Tưởng khóa thẻ thì Thẩm Thường Hi cô sẽ chịu quay về sao? Cho dù cô có bán hết đống đồ hiệu kia đi cũng vẫn còn trụ được vài tháng. Đi tìm đại một công việc là không phải lo nữa rồi.

Thường Hi ngồi trên xe suy tính, vừa nghĩ cô vừa cười khẽ. Cửa kính của xe cũng được hạ xuống, gió thổi vào lành lạnh nhưng cô lại rất thích. Cái không khí tự do này thật khiến người ta thoải mái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play