Trên xe taxi, không khí một trân rơi vào căng thẳng.
Mãi cho tới khi xe dừng lại ở cột đèn đỏ đầu tiên. Lê Cảnh Nghi mới lên tiếng trước
“Chuyện ban nãy em hiểu lầm rồi.” Anh cân nhắc chuyện gì nên nói chuyện gì không.
“Hiểu lầm cái gì?” Cô giả vờ không hiểu.
“Em thừa biết anh muốn nói gì.” Ngữ khí của anh không kiên nhẫn.
“Em không biết.” Thẩm Thường Hi vẫn cố tình chọc tức anh. Tầm mắt nhìn ra ngoài cửa kính xe.
Dòng xe tấp nập chạy, ồn ào như chính nỗi lòng của cô.
“Vậy tại sao em lại phải chạy?” Lời này giống như đã đánh trúng tâm lý của cô. Cô quả thật đã chạy trốn. Còn về nguyên do, cô cũng chẳng hiểu nổi lòng mình.
“Em không có.” Cô vẫn cố cứng đầu, người sai rõ ràng là anh, nhưng bây giờ người bị chất vấn lại là cô.
Lê Cảnh Nghi đổi tư thế, ngồi nghiêm chỉnh lại ghế, thở dài một hơi.
“Cô ta chính là cổ đông mới mà anh từng nhắc tới với em.” Anh thành thật giải thích.
Cổ đông mới… Anh đúng là có nhắc qua với cô, nhưng không hề nhắc tới người đó là ai. Thẩm Thường Hi ngồi im không nói gì, nhưng trong lòng đang cật lực phân tích.
Thấy Thẩm Thường Hi có vẻ do dự anh lại nói: “Lúc cô ta xuất hiện anh cũng mới biết.”
“Vậy sao ngay từ đầu anh không nói với em? Sợ em không tin tưởng anh, hay sợ anh không tin tưởng chính mình.”
Rõ ràng thời gian ra mắt cổ đông mới là từ trong Tết, sau đó ra Tết đã hai tuần trôi qua rồi, đã có biết bao nhiêu cơ hội để thành thật nhưng anh lại chọn cách im lặng. Để tự mình cô tự phát hiện ra.
Nếu như cô không đến thăm anh, không biết đến bao giờ mới biết chuyện người mà chồng sắp cưới của mình từng thích bao nhiêu lâu lại đang kè kè bên cạnh anh sớm tối.
“Anh nói!” Càng nghĩ lại càng tức giận, Thẩm Thường Hi lớn tiếng nạt bạo kích.
“Anh không nói, là bởi vì sợ trường hợp này xảy ra. Em không nói không rằng bỏ đi, cũng không nghe giải thích gì cả. Nếu như anh không đuổi theo em, em định cứ như vậy?” Đúng là anh không nói với cô, không phải chính là vì sợ trường hợp này xảy ra sao? Cô vừa nhìn thấy Tần Minh Nguyệt liền không nói không rằng bỏ đi, hai người cũng vì vậy mà cãi nhau.
“Nhưng nếu anh sớm thành thật nói cho em biết, thì chuyện em nghi ngờ cũng sẽ không xảy ra, chúng ta sẽ không cãi nhau. Cái mà em muốn nói bây giờ là việc anh giấu em.”
“…” Anh im lặng cúi đầu, âm thầm tự trách.
Tần Minh Nguyệt là người anh từng thích trong quá khứ. Anh không hiểu tại sao cái tên này đột nhiên lại xuất hiện một lần nữa, không nói cho cô biết là vì sợ cô sẽ hiểu lầm rồi nghĩ ngợi lung tung. Bây giờ lại trở thành một mớ hỗn độn như vậy, đúng là do anh suy nghĩ không chu toàn.
“Anh xin lỗi, chuyện này là lỗi của anh.”
Xe dừng ở cột đèn đỏ thứ hai, giữa tiếng còi xe ồn ào huyên náo bên ngoài. Giữa hai người tồn tại nốt lặng lớn.
“Anh có còn thích cô ấy nữa không? Em mong anh cho em biết sự thật.” Thẩm Thường Hi đột nhiên trầm mặc, không dám nhìn anh.
“Không. Một chút cũng không.” Anh trả lời không chút do dự.
“Vậy là được rồi.” Chỉ cần một câu trả lời của anh như vây là đủ.
***
Lê Cảnh Nghi rời khỏi văn phòng, Tần Minh Nguyệt đứng trước kệ sách ba mươi phút chỉ để nhìn đống đồ án, bản thảo chiến lược mà Lê Cảnh Nghi làm một cách chăm chú, cũng không biết đang nghĩ cái gì mà không rời khỏi vị trí.
Mãi cho đến khi Thư ký Tống Trần được sắp xếp đi chỉnh lý văn kiện về không thấy Lê Cảnh Nghi đâu, trong phòng lại chỉ có mỗi Tần Minh nguyệt liền lên tiếng hỏi: “Giám đốc Tần. Giám đốc Lê đâu ạ?”
Lê Cảnh Nghi đứng lên khỏi ghế của Lê Cảnh Nghi, liếc thư ký Trần lấy một cái.
Vắng mặt Lê Cảnh Nghi, cô ta chẳng hề nề hà khách sáo.
“Thư ký như anh mà không biết chủ mình đi đâu còn hỏi lại tôi sao?” Cô ta vứt lại câu nói này cùng sự khó hiểu của Tống Trần sau đó mới rời đi.
Tống Trần chậc lưỡi lắc đầu thở dài, “Phụ nữ quả đúng là sinh vật biết biến hóa khôn lường nhất hành tinh.”
Trước mặt người này một kiểu, sau lưng người kia một kiểu. Không biết đâu mới là bộ mặt thật.
“Ai khó hiểu?” Vừa dứt lời ca thán, một giọng nói thâm trầm vang lên phía sau, Tống Trần quay mặt lại liền bắt gặp Lê Cảnh Nghi đang đứng ngay trước mặt, hồn suýt lìa khỏi xác.
“Giám đốc, anh đi đâu vậy?” Tống Trần nhanh chóng vào vị trí, sau khi đặt văn kiện đã chỉnh lý xong lên trên bàn, đi đằng sau Lê Cảnh Nghi hỏi han ân cần.
Anh vừa đưa Thẩm Thường Hi trở về nhà sau, giải quyết chuyện hiểu lầm kia sau đó liền quay trở lại công ty, đi vòng qua bàn làm việc, mệt mỏi dựa lưng vào ghế: “Có chuyện gì?” Lại thấy đống giấy tờ trên bàn có chút lộn xộn, lông mày khẽ nhíu lại, tay chân như được lập trình sẵn, lập tức sắp xếp lại cho đúng thứ tự.
“Nãy anh với cô Tần kia có chuyện gì à?” Thư ký Tống Trần gặng hỏi. Nếu không có chuyện gì thì sao mặt mũi cô ta có thể trong một khắc biến thành bà lão nhăn nhó khó ở như vậy. Con trút giận lên người anh.
Phận làm thuê cho người ta đúng là không dễ dàng gì, ngay cả hoa đào của ông chủ bây giờ cũng có thể ngang ngược mà tùy ý trút giận.
Vừa nghe nhắc tới ba chữ Tần Minh nguyệt, sắc mặt Lê Cảnh Nghi càng khó coi, càng dọa người.
Anh không thể ngờ được rằng, sau bao nhiêu năm không gặp. Một người lại có thể thay đổi tới mức không ngờ như vậy, không chỉ phong cách, lối sống, đến cả tính cách cũng thay đổi. Dường như không có một chút gì của Tần Minh Nguyệt dịu dàng hiểu chuyện, thấu tình đạt lý của ngày xưa sót lại. Chỉ còn một Tần minh Nguyệt phiền phức, nền nã, vô tứ, còn có… giả tạo.
Cách mà cô ta đối xử với những người dưới quyền mình, so với khi đối diện với anh khác nhau một trời một vực. Tất cả đều đã bị anh vô tình nhìn thấy. Sự giả tạo này chính là nguyên nhân chính khiến cho mỗi lần cô ta xuất hiện đều khiến anh cảm thấy ghê tởm.
“Sau này nếu như không có sự cho phép của tôi thì đừng cho cô ta bước vào văn phòng này nửa bước.”
“Giám đốc có cho phép bao giờ đâu, là tự vị đó vào mà.” Tống Trần đang lẩm bẩm trong miệng, sau đó cảm nhận được khí tức giết người của Lê Cảnh Nghi liền không dám cùng anh tranh cãi thêm nửa lời,
“Vâng. Giám đốc yên tâm, có tôi là không có cô ta.”
Mấy ngày sau, Thẩm Thường Hi từ trung tâm thương mại trở ra, trên người một đống đồ lớn nhỏ.
Nhớ lại trước khi đi, Lê Cảnh Nghi có đề nghị đưa cô đi, cô lại nói có thể tự mình khuân được. Bây giờ liền có chút hối hận. Không nghĩ bản thân lại mua nhiều đồ như vậy.
Thực ra chuyện cô là cố tình không để cho anh đưa cô đi. Hôm đó bắt gặp Tần Minh Nguyệt ở công ty rồi tức tối bỏ về, sau đó anh chạy theo giải thích cho cô.
Sau khi trở về cô đã nghĩ đi nghĩ lại, không thể tha thứ cho anh nhanh như vậy được. Nếu sau này kết hôn, gặp phải chuyện gì anh cũng chỉ tùy tiện xin lỗi cô vài câu cô liền nguôi giận. Không biết nếu gặp phải chuyện kinh thiên động địa, bảo cô làm sao đối mặt.
Lúc ra quầy thanh toán rất đông người, Thẩm Thường Hi chật vật mãi mới có thể tìm được hơi thở trong đám người chen nhau thanh toán nhưng không may lại làm cho một vài trái táo trong giỏ hàng của cô rơi ra, cũng may có người đứng ở đầu đối diện chỗ cô đang đứng đã nhặt giúp.
Thẩm Thường Hi còn chưa kịp cảm ơn, người cầm trái táo đã nhận ra cô rồi chào hỏi trước.
“Xin chào, cô là… bạn gái của Cảnh Nghi có phải không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT