Làm sao cô nhầm lẫn cho được với gương mặt này. Cô đã từng canh cánh trong lòng bao nhiêu lâu, ghen tị biết bao nhiêu lần khi nhìn vào tấm ảnh chụp năm đó.
“Tôi là Tần Minh Nguyệt, là bạn thời đại học của Cảnh Nghi. Chúng ta đã gặp nhau mấy ngày trước.” Cô ta đi đến gần giới thiệu. Để mấy quả táo vào trong giỏ hàng của Thẩm Thường Hi.
Nếu như không tính đến việc lần trước chạm mặt không quá mấy giây ở văn phòng, đây có thể coi là lần đầu tiên hai người chính thức gặp mặt trực tiếp.
Người thật bên ngoài quả thật rất khác so với trong ảnh.
Cho đến khi Tần Minh Nguyệt đứng trước mặt, Thẩm Thường Hi mới có cơ hội đánh giá gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng, bờ môi căng mọng đỏ chót, váy trên người cũng là loại khoét sâu táo bạo, lộ ra đường cong quyến rũ có lồi có lõm. Không hổ là người đã định cư bên nước ngoài lâu năm. So với phong cách truyền thống văn hóa trong nước có chút thoáng.
“Tôi biết cô.” Thẩm Thường Hi khách sáo đáp lại cô ta: “Cũng từng nghe Cảnh Nghi nhắc qua.”
Không nói cô còn biết cô ta chính là vị giám đốc chiến lược mới tới kia. Cổ đông lớn của công ty anh.
Cô ta nhìn cô, khuôn mặt, ánh mắt thâm thúy ẩn chứa ý vị sâu xa: “Hôm trước sao đột nhiên cô lại rời đi như vậy? Cảnh Nghi đã rất lo lắng cho cô đó.”
Một câu Cảnh Nghi, hai câu cũng Cảnh Nghi, có lẽ xưng hô thân mật như vậy mới chính là vấn đề.
“Cảm ơn cô đã quan tâm, hôm đó có một vài hiểu lầm nhỏ giữa chúng tôi, nhưng đã giải quyết xong rồi.” Thẩm Thường Hi có chút không thoải mái, mất tự nhiên nói.
Cô ta hơi nhướng mày sau đó tiện tay đưa hai bao thuốc nhỏ lên thanh toán trước. Người chưa từng hút thuốc cũng không tiếp xúc qua với khói thuốc như cô không am hiểu nhưng nhìn bao bì có vẻ là loại thuốc nổi tiếng.
Hai người nói chuyện một vài câu, Thẩm Thường Hi muốn kết thúc cuộc trò chuyện không mấy dễ chịu này, cũng may nhân viên thanh toán đã kiểm tra giỏ hàng xong, báo giá tiền với cô. Cô mới nhân cơ hội đó mà vươn người ra chỗ thanh toán. Còn Tần Minh Nguyệt cũng thanh toán xong hai bao thuốc sau đó rời đi trước.
Cứ tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc tại đây, không ngờ xui rủi thế nào, lúc cô ra khỏi siêu thị lại gặp trúng cái vị kia, đang đứng dựa vào một bên tường hút thuốc lá.
Một làn khói trắng tỏa ra, chỉ vài giây sau đã nhanh chóng vây quanh khuôn mặt xinh đẹp kia, rồi tan vào trong không khí.
Sắc mặt cô ta nhàn nhạt, gạt điếu thuốc chưa cháy tới nửa, tiện tay vứt xuống đất.
Thất thần mất một lúc, Thẩm Thường Hi không nghĩ tới mình tại sao lại cứ phải trốn như vậy. Cô vừa quyết định sẽ bình thản mà đi qua cô ta thì đã thấy cô ta rời đi ngay sau đó.
Kết quả bây giờ cô lại thành người đi sau cô ta.
Không hiểu sao cô cứ hình dung ra một màn châm chọc, đá đểu đánh dấu chủ quyền, dù đang đi nhưng lại không thể nào tập trung nổi. Mãi cho đến khi ra đường lớn, Tần Minh Nguyệt quay lại nói với cô.
“Tài xế của tôi tới rồi, tôi xin phép đi trước một bước.”
Sau đó cô nhìn thấy Tần Minh Nguyệt ngồi lên một chiếc Lamborghini màu đen đang đỗ cách đó không xa.
Hóa ra Tần Minh Nguyệt đã sớm nhìn thấy cô, đứng lại chỉ đơn giản là chào hỏi. Cô lại nghĩ mọi chuyện đi xa chín tầng mây.
Cũng phải, là người mà Lê Cảnh Nghi từng thích, hẳn cũng sẽ không phải là người xấu. Cô lại đi lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử chỉ vì người ta là người trong quá khứ của chồng sắp cưới của cô.
Thẩm Thường Hi ơi Thẩm Thường Hi mày đúng là xấu bụng mà. Thẩm Thường HI tự chế giễu bản thân.
Tạm biệt Tần Minh Nguyệt xong, Thẩm Thường Hi cầm túi đồ của mình đứng đợi trước đường lớn, dáo dác tìm kiếm bóng hình một chiếc taxi để về nhà.
Hôm nay cô không lái xe, vì nghĩ đi mua sắm nên bắt xe sẽ tiện hơn.
Không để cô phải chờ lâu, một chiếc taxi đỗ bên kia đường vừa mới trả khách xuống. Lcus này đèn đường vừa hay đang dừng lại tại màu xanh, vừa kịp thời gian nếu như cô ù chạy qua mà không để ý một chiếc moto phân khối lớn đang phi như bay từ xa tới và không hề có dấu hiệu dừng đèn đỏ.
“Thường Hi. Cẩn thận.” Một giọng nói lớn tiếng vang lên quen thuộc từ đâu đó.
Cũng may nhờ có lời nhắc nhở kia mà cô đã kịp thời để ý mà lùi lại phía sau vài bước nên tránh được một kiếp, không bị chiếc xe kia tông thẳng, nhưng cũng vì vậy mà lại va trúng một chiếc khác vừa hết đèn đỏ đang đi đằng sau.
Vì vừa mới xuất phát nên chiếc xe này đi vận tốc không lớn, tuy vậy vẫn khiến cho Thường Hi không giữ được thăng bằng mà ngã xuống đất.
Thẩm Thường Hi vừa giận vừa đau, tức tối nhìn theo chiếc xe sát thủ kia đang bán mạng trên đường, vội đi đầu thai nên chẳng mất bao lâu đã hòa vào dòng người mà mất dạng.
Lê Cảnh Nghi thấy cô ngã trên mặt đất dừng xe ngay giữa đường, lo lắng đến mức mặt bị cắt không còn một giọt máu. Hốt hoảng chạy đến chỗ cô ngay.
“Thường Hi!” Anh gọi tên cô trong lo lắng, vừa sốt sắng lật qua lật lại người cô: “Em có sao không, có cảm thấy chóng mặt không, đầu có bị va đập vào đâu không?”
“Em không… anh.. sao anh lại ở đây?”
“Khoan hẵng nói đến chuyện này.”
Cô hơi gạt tay anh ra, lắc lắc đầu.
Không chờ cô nói thêm, cũng không đợi cô kịp ngạc nhiên, chỉ nhìn thấy đầu gối và bắp chân cô đang chảy máu kia, anh đã không thể bình tĩnh nổi mà bế cô lên xe.
Trên xe, anh cứ vừa đi được một đoạn lại nhìn xuống chân của cô đang được dùng áo của anh quấn qua lại bây giờ đã ngấm máu.
Cuối cùng bọn họ tới một bệnh viện tư gần đó mặc cho lời khuyên ngăn hết sức nhiệt tình của Thẩm Thường Hi, thậm chí còn không ngại phiền phức bắt cô kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới không sót một bộ phận nào. Kết quả, Thẩm Thường Hi ngoài mấy vết bị thương ngoài da là đầu gối và một bên bắp chân ma sát trực tiếp với lòng đường mà rách mất một mảng thì mọi chỉ số khác đều bình thường.
Sau khi được bác sĩ khử trùng rồi dùng băng gạc băng lại. Thẩm Thường Hi được đưa vào phòng nghỉ, nói đúng hơn là bị cưỡng chế đưa vào.
Cô vẫn còn nhớ cái ánh mắt đầy ‘ngưỡng mộ’ của các bậc tiền bối bị loãng xương, co cơ đang tập dưỡng sinh khi được anh đẩy bằng xe lăn thật sự xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.
“Em đã nói là em không sao rồi mà.” Trong phòng nghỉ cô phàn nàn với anh, đột nhiên nhớ ra một chuyện.
“Mà em còn chưa hỏi, anh sao lại xuất hiện đúng lúc như vậy?”
Cô nghĩ nếu như lúc đó anh không kịp lên tiếng nhắc nhở cô, cô không nghĩ mình có thể toàn vẹn mà ngồi ở đây được. nhìn cái tốc độ kia, không chết tức tưởi thì cũng là gãy tay cụt chân.
Cô hỏi xong lại nhìn Lê Cảnh Nghi mặt mày nhợt nhạt. Chẳng cần trả lời cũng biết là anh chắc chắn đã theo cô đến tận trung tâm thương mại kia. Mấy ngày này cô cứ vùng vằng với anh, vẫn còn giận chuyện anh giấu cô lúc trước. Cô tránh anh, còn anh thì chỉ biết im lặng mà theo ý cô.
“Em có nhìn thấy biển số xe của chiếc xe kia không?” Một lúc sau anh hỏi cô.
“Không có, sao vậy anh?” Lúc đó cô chỉ kịp tránh, sau khi ngã xuống đường nhìn lên thì chiếc xe đã đi xa, hoàn toàn không để ý kịp.
Thấy anh đột nhiên trầm ngâm, cô có chút khó hiểu.
“Được rồi mà, có lẽ cũng chỉ là vô tình. Em không sao, anh cũng đừng nghĩ nhiều nữa.”
Mà cô chẳng biết rằng, tai nạn kia có lẽ không phải chỉ đơn thuần là vô ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT