Trên đời này, mọi sự việc vẫn luôn tồn tại hai từ biến cố. Xác suất gặp phải biến cố trong công việc là hai mươi phần trăm, trong cuộc sống gia đình là hai mươi phần trăm, còn trong tình yêu lại là năm mươi phần trăm.
Cho dù hai người yêu nhau chưa từng nghĩ tới chuyện chia tay, thậm chí có thể đã sắp tiến tới hôn nhân. Xác suất ấy vẫn không thay đổi. Khi có sự xuất hiện của một người thứ ba, xác suất ấy thậm chí tăng gấp đôi.
Mấy ngày sau, Thẩm Thường Hi vui vẻ nấu rất nhiều đồ ăn dự định mang tới công ty cho Lê Cảnh Nghi. Trái với Việt Trí đang rục rịch chuẩn bị cho cuộc tranh cử chủ tịch sắp tới nên bận túi bụi, bên Cơ Hàng chi nhánh nhỏ của Thẩm Thường Hi, qua tết lại không có quá nhiều việc nên mới đủng đỉnh bày vẽ như vậy. Cô nghĩ mấy tháng nữa kết hôn, phải tập dượt trước làm một người vợ hiền thục đảm đang. Nấu ăn mang cơm tới cho chồng là chuyện nên làm. Giống như Tống Thư ký ngày ngày cầm cơm vợ tới công ty.
Không thể làm Lê Cảnh Nghi mất mặt được.
Vốn dĩ trước khi xuất phát Thẩm Thường Hi hừng hực khí thế, trong lòng vui vẻ hạnh phúc không ngờ vừa đặt chân tới công ty đã ngay lập tức nghe được chuyện không ngờ.
“Cô có biết cái người mới tới nhận chức giám đốc chiến lược chưa?” Một nhân viên mới đầu cao hứng nói.
“Đương nhiên, nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp. Chỉ nghe nói rất đẹp.”
“Đương nhiên, người có thể lọt vào mắt của giám đốc điều hành, không phải là tiên nữ hạ phàm thì cũng chính là mỹ nhân như họa.”
Người này đã vô tình kéo Lê Cảnh Nghi vào.
“Là ý gì?”
“Ý trên mặt chữ, người ta từng là người yêu của giám đốc Lê đó nha.”
“Cái gì?” tin tức chấn động này đã kéo thêm vài ánh nhìn nữa.
“Không thể nào, không phải giám đốc có vợ sắp cưới, hai người còn mới đính hôn tháng trước sao?” Lập tức truyền về mấy tiếng phân tích.
Tin tức Lê Cảnh Nghi có vợ sắp cưới sớm đã truyền ra khắp công ty, lúc trước từng có đợt đã lấy đi không ít nước bọt của nhân viên.
“Có vợ sắp cưới rồi thì sao, vẫn có thể có bạn gái cũ mà. Hơn nữa tôi còn nghe được tin. Cô bạn gái này chính là nguyên nhân khiến cho giám đốc độc thân nhiều năm trước khi tiến tới với bạn gái mới. Lúc trước mọi người nói giám đốc thích đàn ông, tôi thật sự buồn cười. Giám đốc nhìn nam tính như vậy sao có thể thích đàn ông được, chỉ có thể là chờ đợi ai đó thôi.”
…
“Mọi người không muốn làm việc nữa thì trực tiếp nộp đơn nghỉ việc đi.”
Bọn họ nói chuyện rất to tiếng, còn vô cùng chăm chú, mãi cho đến khi Vân Dư đi đâu ôm một chập giấy tờ về, vô tình nghe được mấy lời bàn tán không hay, mới tiện tay dẹp loạn.
Hai năm vừa qua, Vân Dư đã được lên chức quản lý lễ tân, sau này cũng có mấy lần gặp Thẩm Thường Hi đến Việt Trí, hai người còn tiện miệng nói chuyện mấy câu, hỏi han tình hình của nhau. Vậy nên nghe được những lời đồn đoán không hay kia, vẫn là ưu tiên bảo vệ người quen trước.
Giữa những lời bàn tán kia, Thẩm Thường Hi ôm hộp cơm đứng một góc yên lặng không biết đang nghĩ gì.
Cái gì mà bạn gái cũ, cái gì mà chờ đợi nhiều năm, cô đến một chuyện cũng không hiểu.
Nhưng nếu không có lửa thì làm sao có khói.
Càng nghĩ cô càng thấy lo lắng. Giữa thời điểm nhạy cảm này, anh còn đang chuẩn bị ứng cử chức chủ tịch, nếu để cho nhân viên bịa đặt chuyện gì làm ảnh hưởng đến anh thì cũng không tốt. Nghĩ như vậy cô chẳng do dự mà chạy đi tìm anh ngay lập tức. Cô nhất định phải hỏi cho rõ mọi chuyện.
Vốn dĩ Thẩm Thường Hi không hề tin tưởng vào lời đồn, vì chính cô cũng là người chứng kiến cách mà những tin đồn vô căn cứ được tạo thành. Chỉ là lo lắng chúng sẽ ảnh hưởng đến anh.
Nhưng khi cô bước vào văn phòng, nhìn thấy người phụ nữ trước mặt, thế giới quan của cô gần như sụp đổ.
“Cảnh Nghi, đây là ai vậy?” Lúc Thẩm Thường Hi mở cửa vào trong, vừa hay là lúc Tần Minh Nguyệt cũng đang ở đây. Cô ta còn nhìn Thẩm Thường Hi với ánh mắt ngây thơ giống như chính cô ta mới là bạn gái chính thức, còn cô chỉ là người mờ ám có khả năng quen biết với bạn trai cô ta.
Xưng hô thân mật như vậy, quan trọng nhất là, người đang đứng trước mặt cô, không phải chính là cô gái năm đó anh từng thích sao? Cho dù kiểu tóc và cách trang điểm khác hoàn toàn, nhưng nét dịu dàng xinh đẹp đó vẫn còn giữ nguyên. Thẩm Thường Hi một cái liếc mắt liền nhận ra.
Mấy ngày này không có lúc nào Tần Minh Nguyệt không tới làm phiền văn phòng của Lê Cảnh Nghi. Lúc thì ký cái này lúc thì hỏi cái nọ, Lê Cảnh Nghi mấy lần đều bảo Tống Trần xử lý, nhưng không phải lúc nào Tống Trần cũng có mặt thay anh giải quyết, mà tần Minh Nguyệt lại mặt dày mày dạn, cố tình đeo bám mọi lúc.
Lê Cảnh Nghi nếu không phải nể tình cô ta là cổ đông lớn của công ty, chuyện phiền phức như vậy, anh sớm đã không khách sáo với cô ta lâu rồi.
Thẩm Thường Hi có chút không thể tin được, cảm giác bất an ngay lập tức tràn vào lồng ngực. Cô đã xem qua bao phim, đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần cảnh tượng nếu người yêu cũ của người yêu đột nhiên xuất hiện bên cạnh người đàn ông của mình, cô sẽ làm gì nhưng bây giờ khi thật sự trải qua cảm giác đó, đầu cô trống rỗng, chân tay cô cũng cứng nhắc.
Lời đầu tiên cô mở miệng ra không phải là hỏi cho rõ mà lại là: “Tôi có đang làm phiền không?”
Cô còn nhìn anh, giả vờ bình tĩnh hết mức có thể: “Em sẽ gặp lại anh sau.”
Sau đó tự mình rời đi trước.
Cô nhìn ra được ánh mắt thoáng ngạc nhiên sâu trong đôi mắt của anh, sau đó nghe tiếng của anh gọi cô lại nhưng cô coi như không nghe thấy, tiềm thức chỉ bắt mình tránh anh ngay khoảnh khắc đó.
Thực ra trong lòng cô biết, bản thân đang mong chờ, chờ anh tự tới giải thích riêng với cô chứ không phải thông qua người khác, càng không phải trước mặt người phụ nữ kia.
Thẩm Thường Hi vừa rời đi, Lê Cảnh Nghi không còn đủ bình tĩnh để ngồi xem xét mấy dự án không có tý tiền đồ nào của Tần Minh Nguyệt nữa, đứng dậy đuổi theo Thẩm Thường Hi.
“Cảnh Nghi cậu đi đâu vậy, còn dự án kia của tớ…” Tần Minh Nguyệt kéo tay anh lại.
Nhớ lại ánh mắt nhợt nhạt của Thẩm Thường Hi ban nãy, Lê Cảnh Nghi lại càng sốt sắng hơn. Đối với người phụ nữ trước mắt nhìn cô ta không có tý nhiệt độ, cũng không có tí cảm xúc.
Tần Minh Nguyệt bị ánh mắt lạnh lẽo của anh làm cho đông cứng, vội vàng rụt tay về.
“Cô Tần, mong sau này cô sử dụng kính ngữ với tôi trong công ty, tôi không muốn bất cứ ai hiểu lầm về quan hệ của chúng ta, bao gồm cả vợ sắp cưới của tôi.”
“Vợ sắp cưới, người ban nãy là vợ sắp cưới của cậu sao?”
Chưa kịp nghe câu trả lời hoàn chỉnh, Tần Minh Nguyệt đã phải nhìn Lê Cảnh Nghi vội vã chạy ra ngoài. Tròng mắt nhiễm ý cười nhợt nhạt, cánh môi mỏng khẽ cất lên.
Lê Cảnh Nghi chạy theo Thẩm Thường Hi không lâu sau đó đã đuổi kịp cô ở dưới sảnh chính. Thẩm Thường Hi bần thần mãi mới tìm được một chiếc taxi để về, còn chưa kịp leo lên đã bị Lê Cảnh Nghi bắt được.
“Em định đi đâu?” Anh cầm tay cô.
Thẩm Thường Hi đang rất tức giận, cô muốn vùng tay ra nhưng tay anh nắm quá chặt, cô có vùng cỡ nào cũng không thoát được, đành phải để yên nhưng trên mặt không cảm xúc nói: “Về nhà.”
“Được, vậy anh tiễn em.”
“Không cần…”
Cô vừa dứt lời, còn chưa kịp phản ứng gì đã bị anh kéo lên chiếc xe taxi kia.
***
Thông báo từ tác giả:
Truyện sắp vào hồi kết rồi nhé, mình hứa hẹn sẽ có một chương thịt thà ngon ngọt sắp tới. Nhớ vote và like chương cho mình nhé! Cảm ơn mọi người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT