Miểu Miểu tính tình vừa thân thiện lại nhiệt tình cho nên các mối quan hệ xem như cũng không tệ. Những người khi đã thân với cô đều lược đi họ và trực tiếp gọi tên cô là Miểu Miểu. Nhưng điều đặc biệt là Hoắc Tư Diễn chưa bao giờ gọi cô bằng tên, mặc cho cô có năn nỉ ỉ ôi như thế nào anh đều không động lòng, kiệm lời nói như vàng như ngọc.

Nhớ như in có một lần cô giở trò đùa nhây với anh, bắt chước phim trung gọi anh là A Diễn, A Diễn…

Chàng thanh niên tuấn tú này trên gương mặt trông rất điềm tĩnh nhưng thực chất hai tai đã bất giác đỏ lên. Cô vừa nhìn thấy đã muốn đưa tay ra bóp nhưng suy cho cùng, người con trai lớn hơn cô ba tuổi vẫn là có rất nhiều biện pháp để trị cô, anh ngừng xoay cây bút đang xoay tròn giữa các ngón tay sau đó lấy ra một tờ giấy kiểm tra toán học đầy dấu thập đỏ từ trong cặp sách, thành công dập tắt sự kiêu ngạo của cô.

Thực ra nghĩ kỹ lại Hoắc Tư Diễn cũng có lần gọi cô bằng tên, cả tên lẫn họ Tạ An Miểu Miểu.

Lần đó, anh đạt giải nhất chung cuộc Olympic Vật lý trung học phổ thông cấp quốc gia, trúng tuyển vào khoa Vật Lý của trường đại học A, cô nghe được tin tốt này còn mừng hơn cả chuyện bản thân đã đậu đại học A, cô như chắp cánh bay tới chỗ anh, tim đập thình thịch, trong mắt hiện lên sự sùng bái:

“Hoắc Tư Diễn, anh thật sự rất lợi hại đó!”

“Hoắc Tư Diễn, anh là người quyền lực nhất và giỏi nhất mà em biết! Này, tin em đi, em thề luôn nếu có nửa lời là nói dối sau này em sẽ không có tiền tiêu vặt nữa.”

Cô khen anh ríu rít một hồi, cảm khái nói:

“Sách nói, trai tài gái sắc, anh ưu tú như vậy, em cũng rất xinh đẹp, những đứa trẻ của chúng ta trong tương lai nhất định sẽ là kết tinh hoàn hảo của trí thông minh và sự xinh đẹp!”

Cô đắm chìm trong trí tưởng tượng đầy màu hồng của mình, đôi mắt sáng ngời:

“Em đã suy nghĩ kỹ rồi, tên mụ của bảo bối nhà chúng ta sẽ là Điểm Điểm, Hoắc Điểm Điểm, anh thấy sao?”

Đó vẫn sẽ là thời yêu đương trong sáng trong khuôn viên trường, sẽ đỏ mặt khi vô tình nắm tay đối phương và được đối phương hôn môi. Những lời có chút "kinh hoàng" này suýt chút nữa làm cho Hoắc Tư Diễn bị sặc nước. Anh cảm thấy có chút xấu hổ, bối rối bởi những cảm xúc khó hiểu vì vậy mà mất đi sự điềm tĩnh vốn có.

“Tạ An Miểu Miểu, sao em lại… mặt dày như vậy?”

Anh dường như muốn nói gì khác nhưng chỉ mím chặt môi, nhìn cô bằng đôi mắt phức tạp không thể hiểu được.

Cô giương má với vẻ hào phóng, mỉm cười:

“Có muốn bóp thử để cảm nhận được độ dày không?”

Khuôn mặt cô chạm vào mu bàn tay lạnh lạnh của anh, anh muốn vuốt ve nó, nhưng lại co rút lại như bị điện giật.



“Miểu Miểu.”

Bên đầu dây bên kia, chàng trai trầm giọng hỏi:

"Có chuyện gì vậy?"

Giọng anh khôi phục lại sự tỉnh táo và bình tĩnh, như thể hai chữ "Miểu Miểu" có vẻ thân mật trước đó chỉ là ảo giác của cô. Dòng suy nghĩ miên man của cô cũng bị cắt ngang, giống như tiếng ve kêu trên cành cây cao giữa mùa hè, ca hát vui vẻ không biết mệt mỏi dưới những áng mây trôi và nắng vàng bỗng bị gió thu nhẹ nhàng thổi bay, sau đó chỉ còn lại là khoảng lặng trống rỗng.

Cô cũng đã từng suýt vì một chấp niệm mà phải trả giá bằng cả mạng sống của mình nhưng may mắn thay chỉ là suýt nữa.

Nếu cô không tỉnh dậy sau cơn hôn mê kéo dài hàng năm trời đó, trên đời này sẽ không có ai nhớ đến cô: Tạ An Miểu Miểu thích Hoắc Tư Diễn, cô thích anh đến mức muốn ở bên anh cả đời.

Nhưng đó đã là dĩ vãng. Những gì cô được dạy dỗ không cho phép cô vì sự ích kỷ của bản thân mà trở thành kẻ thứ ba xen vào tình cảm của người khác.

Trong lúc đợi hồi âm từ bên kia, Miểu Miểu nhắm nghiền mắt, hắng giọng:

"Tư Diễn, anh đã đọc xong cuốn sách ứng dụng lập trình máy tính đó chưa?"

"A, đúng rồi nhỉ, giáo viên ở thư viện nói rằng nó đã quá hạn rồi... Nhưng tôi phải về nhà vào buổi chiều, có thể tôi sẽ không đến trường nếu không có việc gì cần vậy có thể phiền em trả sách giúp tôi sau khi đọc xong không?" App TYT tytnovel.com

“Được chứ, dù gì giờ em cũng đang rảnh”

Cuộc gọi kết thúc.

Miểu Miểu cầm chiếc điện thoại di động đứng sững sờ trên hành lang, thỉnh thoảng có vài học sinh mượn sách đi ngang qua, bước chân nhẹ nhàng lại có chút chậm chạp, chẳng có tiếng trò chuyện nào xen vào trầm tư của cô. Cô cúi đầu nhìn chậu hướng dương dưới chân mình, do lâu ngày không được tưới nước và cắt tỉa nên những chiếc lá không chút sức sống đã héo rồi rũ xuống.

Hình ảnh đó càng khiến lòng cô thêm nặng trĩu.

Hoắc Tư Diễn nói qua điện thoại rằng anh đang đến.

Có nghĩa là cô chắc chắn sẽ được gặp anh.

Miểu Miểu đi qua đi lại trên hành lang, cửa thang máy cách đó không xa cứ đóng rồi lại mở, từng đợt từng đợt người đi lên.

Cảm thấy chỉ trong nháy mắt, Hoắc Tư Diễn bước đến, Miểu Miểu không do dự nữa, cầm túi xách chạy xuống.

Không đâu mát mẻ dễ chịu như bên trong đại sảnh, bên ngoài nắng chói chang, bầu trời không một gợn mây, trong xanh vô cùng nên từng tia nắng đều rất chói chang.

Hoắc Tư Diễn đứng trong bóng râm, vẫn còn sốt, chiếc áo sơ mi đen vừa thay trước khi đi ra ngoài giờ đã ướt đẫm mồ hôi lạnh ở vạt sau lưng, có thể thấy bằng mắt thường rằng cả người anh đang rất khó chịu nhưng dáng đứng vẫn rất thẳng.

Không một ngọn gió, cái nắng khiến cơ thể phả hơi nóng. Tầm mắt của anh trở nên mờ mịt vì choáng váng, cảnh vật xung quanh như mờ đi, đột nhiên một dáng người mảnh khảnh với mái tóc buộc gọn chạy đến, cô mặc một chiếc váy đơn giản màu oải hương với thắt lưng nhỏ cuốn quanh eo màu trắng, vạt váy đong đưa theo từng chuyển động của bước chân.

Cô gái xinh đẹp chậm rãi bước ra khỏi ánh mặt trời tiến về phía anh.

Cô ấy có làn da trắng, không phải màu trắng bệch khi nhốt mình quá lâu trong nhà mà giống như màu trắng sáng ánh lên từ trong ra ngoài.

Trong phút chốc, cây cối xanh tươi trở lại, hoa lại tỏa hương thơm quyến rũ.

Hoắc Tư Diễn chỉ nhìn cô tiến lại gần mình.

"Tư Diễn, thật ngại quá lại làm phiền anh đặc biệt đến đây."

Lời nói khách sáo và nụ cười xa cách của cô giống như một mũi kim nhẹ nhàng đâm vào trái tim Hoắc Tư Diễn, có chút đau đớn nhưng gương mặt anh tuấn không biểu lộ cảm xúc nào thản nhiên nở nụ cười:

"Tôi mới là người làm phiền em đấy chứ."

"Không có đâu."

Miểu Miểu lắc đầu, khi ánh mắt hai người giao nhau, cô nhận ra sắc mặt anh tái nhợt, đôi môi có chút tím, mái tóc ngắn ướt đẫm mồ hôi dính vào trán anh, chẳng lẽ anh bị bệnh sao? Cô cảm thấy trong lòng càng khó chịu, anh đã ốm lại còn phải tự mình giao sách, ngày một ngày hai cũng đâu có vội, sao cô lại phải gấp gáp như thế?

Sao lại cần nó đến vậy?

Đương nhiên bên cạnh anh ấy sẽ có người khác quan tâm không đến lượt cô phải bận lòng.

Cô còn rất nhiều việc phải làm, tưới nước cho hướng dương đang hấp hối, trở về ký túc xá thu dọn đồ đạc... Tóm lại, cô rất bận rộn, không dư thời gian để lãng phí.

Miểu Miểu khẽ cười với anh: "Vậy em đi trả sách trước đây, tạm biệt."

Dứt lời, cô xoay người rời đi vạt áo bay trong gió, cô cũng không thèm để ý chàng trai ấy đang dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn theo bóng lưng cô.

Sau khi Miểu Miểu vào thư viện, cách đó không xa, một chiếc Cayenne màu đen chạy đến chậm rãi dừng ở bên cạnh Hoắc Tư Diễn, cửa sổ ghế lái hạ xuống Chu Phùng Ngọc thò đầu ra ngoài: "Lên xe đi, nóng như vầy dễ ngất xỉu lắm!"

Anh cứ đứng như thế, con gái nhà người ta không thèm nhìn lại, đây không phải tự ngược đãi bản thân sao? Thực sự là cực hình.

Chu Phùng Ngọc nhớ mấy ngày trước anh đã hỏi Hoắc Tư Diễn về việc gặp lại mối tình đầu trong bệnh viện, kết quả là bị lơ đi chẳng buồn trả lời đến một câu nhưng anh biết được một bí mật lớn: hóa ra mối tình đầu của Hoắc Tư Diễn hiện tại đã có bạn trai.

Cảnh ngộ này có phải có chút máu chó rồi không?

Trong thế giới tình cảm, Chu Phùng Ngọc tin rằng không có giới hạn nào thấp hơn nữa, ngoại trừ bạn bè thân thiết và mẹ là anh không thể ức hiếp còn lại chỉ cần anh muốn, không có mối quan hệ nào là anh không thể cướp được thậm chí anh chỉ cần nhướn mày người đó sẽ tự di chuyển đến chỗ anh.

Nhưng Hoắc Tư Diễn không thể làm chuyện như vậy, anh đề cao quan điểm sống còn hơn diện mạo của mình, Chu Phùng Ngọc chỉ có thể âm thầm rơi hai giọt nước mắt thương cảm cho anh, phải chi cô gái kia chia tay bạn trai thì tốt rồi...

Hoắc Tư

Diễn ngồi trên xe, thần sắc không có gì khác thường chỉ là trông rất mệt ngay cả nói cũng không muốn nói.

Khi Miểu Miểu gọi, anh vẫn đang chìm trong một giấc mơ nặng nề, giấc mơ rất hỗn độn giống như mớ mảnh gương vỡ vương vãi trên sàn nhà, nhặt lên một mảnh lòng bàn tay đã đầm đìa máu tươi.

Chập tối mùa đông bầu trời xám xịt, mưa li ti, cô gái tóc ướt với đôi mắt đỏ hoe cùng tiếng khóc bị kìm nén, cơ thể khẽ run tựa như mèo con đáng thương bị người ta vứt bỏ:

"Hóa ra anh đối với em là như thế..."

Nước mắt giàn giụa trên gương mặt cô:

"Hoắc Tư Diễn, anh yên tâm, sau này em sẽ không thích anh nữa!"

Cô lao vào màn mưa.

Anh vội vươn tay ra, chỉ bắt được một luồng khí lạnh như băng.

Nhạc chuông lại vang lên, Hoắc Tư Diễn còn đang mơ hồ không phân biệt được đâu là thực đâu là mơ. Một lúc sau anh mới sờ điện thoại trên đầu giường, miễn cưỡng mở mắt liếc nhìn cuộc gọi đến hiển thị trên màn hình, sau khi cuộc gọi được kết nối, anh gọi tên cô một cách tự nhiên.

Bởi anh rất muốn gặp cô.

Thế là anh lập tức đến đây.

Rõ ràng cô không muốn gặp anh nhiều như vậy.

Hoắc Tư Diễn từ từ nhắm mắt lại nhếch khóe môi tự giễu, anh ghen với bạn trai cô ghen đến phát điên lên được...

Có rất nhiều câu hỏi cứ tưởng lúc đó sẽ nhận được câu trả lời từ cô nhưng bây giờ có vẻ là không cần thiết phải hỏi nữa.

Chu Phùng Ngọc trông bộ dáng của anh có vẻ rất không thoải mái, nhẹ giọng hỏi:

"Hay là đến bệnh viện một chút đi."

"Không cần."

Sau một lúc lâu, Hoắc Tư Diễn mở mắt ra, đôi mắt điềm tĩnh như hồ nước sâu:

"Giúp tôi chuẩn bị báo cáo thẩm định tài sản của công nghệ Thanh Viễn nhé."

Chu Phùng Ngọc vô cùng kinh ngạc:

"Cậu muốn thu mua nó sao?"

"Ừ, dự tính như vậy."

Sau nhiều năm tình nghĩa anh em, Chu Phùng Ngọc còn không hiểu tính anh sao? Đây là tình thế bắt buộc.

Công nghệ Thanh Viễn.

Chu Phùng Ngọc nhớ lại những thông tin liên quan đến công ty này một cách tỉ mỉ, mắt anh chợt sáng lên, vậy ra cậu ấy đang có ý định bước ra khỏi bóng đen năm xưa và vui vẻ trở lại sao?

Ý nghĩ này đã làm tiêu tan nỗi uất ức đè nén hơn nửa năm trong lồng ngực Chu Phùng Ngọc, anh thở hắt một hơi dài, nếu không phải vì Hoắc Tư Diễn đang bệnh, anh thật sự muốn dùng chân đạp ga hết mức, làm một cú drift Cayenne tuyệt đẹp. App TYT tytnovel.com

Ở nơi khác, Miểu Miểu trở lại thư viện lầu ba, sau khi trả sách chuẩn bị xoay người rời đi, bỗng nhiên giáo viên gọi cô:

"Này bạn học, em để quên đồ này."

Cô nghi ngờ nhìn, cô giáo đưa cho cô một chiếc kẹp sách kim loại tinh xảo:

"Đây."

"Thưa cô, cái này không phải của em."

"Sao lại không phải?"

Cô giáo chỉ vào cuốn sách ứng dụng lập trình máy tính mà cô vừa trả lại nói:

"Nó kẹp ở trong đây."

Cô giáo đẩy gọng kính đen lên nhìn cô gái xinh xắn vẫn còn trưng bộ mặt ngạc nhiên, nói đùa:

"Không phải của em chẳng lẽ là của cô sao?"

Miểu Miểu rất nhanh đã phản ứng kịp, chiếc kẹp sách này chắc hẳn là của Hoắc Tư Diễn, cô nhận lấy, nhẹ nhàng cầm trong tay rồi nói cảm ơn cô giáo.

Chiếc kẹp sách này có thể tùy chỉnh. Một con mèo bạc có bàn chân mập và chiếc đuôi cong cùng tư thế lười biếng. Ngoại trừ bụng, các bộ phận khác đều được làm rỗng trông rất đáng yêu. Miểu Miểu không thể không chạm vào nó. Khi đang vuốt ve con mèo, các ngón tay cô đột nhiên dừng lại, dường như có một ký tự được khắc trên mặt sau của bụng mèo?

Cô không trực tiếp lật nó ra mà xoa nhẹ đầu ngón tay và cảm nhận được đường nét của chữ, xác định được rồi, cô như bất động, nhịp tim không thể kiểm soát mà...đập loạn như sấm, mọi suy nghĩ như chạy loạn trong đầu của cô.

Miểu Miểu.

Chữ được khắc trên người con mèo là Miểu Miểu.

Miểu Miểu đột nhiên nhớ ra lúc trước cô có hỏi cách thức liên lạc với Hoắc Tư Diễn nhưng cô không đưa thông tin của mình cho anh, thật ra số điện thoại của cô chưa bao giờ đổi. Hôm nay, khi cuộc gọi vừa được kết nối, câu đầu tiên anh nói, chính là gọi tên cô.

Làm sao anh biết đó là cô?

Trừ khi.

Nhiều năm trôi qua, anh vẫn giữ số điện thoại của cô.



App TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play