"Xin hỏi, anh có nguyện ý cưới cô Miểu Miểu làm vợ và yêu thương cô ấy suốt đời không?"

"Tôi nguyện ý."

Tôi không muốn!

Miểu Miểu bất lực chống cự, cô còn chưa nói lời yêu vậy mà phải kết hôn đột ngột như vậy? Cô thậm chí còn không biết chú rể trông như thế nào.

"Cô Miểu Miểu, cô có nguyện ý kết hôn với anh Hoắc Tư Diễn, vĩnh viễn không rời xa không?"

"Tôi không……"

Chờ đã, Hoắc Tư Diễn!?

Miểu Miểu sững người trong 0,1 giây, sau đó nhanh chóng thay đổi lời nói: "Tôi nguyện ý."

"Ừm, nguyện ý là tốt."

Trong căn phòng yên tĩnh và tối tăm với tiếng chuyển động yếu ớt của máy điều hòa và máy tạo ẩm, một thanh âm quen thuộc truyền đến.

Sau đó, những tấm rèm lần lượt được mở ra, ánh nắng mặt trời bất ngờ xuyên qua ô cửa sổ, cả căn phòng ngay lập tức bừng sáng. Miểu Miểu cau mày, trong tiềm thức cô cố gắng che mắt lại, không ngờ rằng ngay khi cô vừa giơ tay lên đã bị ai đó túm lấy kéo ra khỏi giường như củ cà rốt.

"Mẹ….?"

Miểu Miểu dụi mắt nhìn rõ người trước mặt, cô ngỡ ngàng nhận ra đó chỉ là một giấc mơ, niềm vui chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi liền biến mất, cô cảm thấy nhàm chán và lười biếng trở lại giường.

An Dung Trinh nhanh chóng phóng tầm mắt tới và ngăn cô lại: "Anh trai con gọi điện thoại nói rằng để quên một tài liệu quan trọng ở nhà, nhờ con mang đến quán cà phê giúp nó."

“Con không muốn.” Bởi vì bên ngoài quá nóng.

"Mẹ vừa mới hỏi con không phải con nói con nguyện ý sao?"

Miểu Miểu: "..."

"Để ba tiện đường đi làm thì mang dùm anh ấy đi mẹ, con buồn ngủ quá, muốn ngủ thêm một lát nữa."

An Dung Trinh nhìn mặt trời đã lên đến đỉnh đầu ngoài cửa sổ ngao ngán nói: "Ba con hôm nay được nghỉ, hơn nữa trời rất nóng, mẹ không thể để cho chồng mẹ ra ngoài tắm nắng."

Hiểu rồi, chồng là báu vật còn con gái là con nhà người khác.

Miểu Miểu cam chịu đứng dậy, đi dép lê vào phòng tắm và bước ra sau khi tắm rửa sạch sẽ. Cô cởi chiếc váy ngủ mát mẻ thay bằng một chiếc yếm body màu trắng và tùy ý búi mái tóc dài của mình như một quả bóng nhỏ.

Phòng khách ở dưới tầng.

An Dung Trinh nghe thấy tiếng bước chân quay đầu lại liền thấy con gái đi tới, ngáp một cái, mặt mũi sạch sẽ không bôi phấn, bà hỏi: "Con không bôi kem chống nắng à?"

"Không cần đâu mẹ." Miểu Miểu quyết định thật nhanh, cầm hồ sơ niêm phong trên bàn lên, chọn một chùm chìa khóa xe, uể oải vẫy tay: "Con đi đây!"

Ngay khi Miểu Miểu bước qua cửa, Tạ Thích Minh cha cô liền bước ra khỏi phòng làm việc và lo lắng nhìn theo bóng dáng mảnh mai của cô: "Miểu Miểu không sao chứ?"

An Dung Trinh cũng cau mày nhìn ra bên ngoài, chiếc xe màu trắng được lái ra khỏi ga ra dưới tầng hầm sau đó biến mất, bà khẽ thu hồi tầm mắt nói: "Để con bé ra ngoài hít thở không khí một chút cũng tốt."

Tạ Thích Minh khẽ thở dài: "Từ khi tham dự đám tang của bạn học cấp ba cách đây không lâu, con bé trở về liền trầm ngâm suốt nửa tháng, cả ngày trốn trong phòng không đi đâu."

An Dung Trinh cũng thở dài xúc động: "Miểu Miểu từ nhỏ đã là đứa trọng tình nghĩa. Hồi nhỏ con mèo con bé nuôi mất mà nó phải mất mấy tháng mới có thể cân bằng cảm xúc. Tội nghiệp!”

Miểu Miểu đương nhiên biết mẹ là lo lắng cho mình nhưng đây là buổi trưa giữa mùa hè, nắng như thiêu như đốt, nóng đến mức mất bình tĩnh, may mắn thay cô đã đi một cách suôn sẻ. Ba mươi phút sau cô đã đến quán cà phê Hoa Ngữ nơi mẹ và anh cô nói.

Cạnh quán cà phê có một bãi đậu xe nhỏ, nhìn từ xa đã thấy các loại ô tô đỗ đầy, cô lái xe vào tìm chỗ đậu, tuy tốc độ xe rất chậm nhưng vẫn xảy ra một vụ va chạm nhỏ.

Một chiếc xe mất cảnh giác lao ra từ góc cua bên trái, Miểu Miểu phản ứng cực nhanh đạp phanh, bên kia cũng đột ngột dừng lại, lốp xe cọ xát dữ dội với nền đất nóng phát ra âm thanh chói tai.

Chiếc Audi màu trắng trầm thấp và chiếc BMW màu đỏ kiêu kỳ chỉ cách nhau vài cm.

Miểu Miểu và chủ nhân của chiếc BMW đã lăn cửa kính xuống gần như cùng một lúc, hai nữ tài xế trẻ đối mặt với nhau, cả hai có chút sửng sốt. Người tóc ngắn xe sau thò đầu ra nói: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi vừa lấy bằng lái xe."

Đó là một khuôn mặt nhỏ nhắn tuy không trang điểm nhưng lại rất thanh tú, cô ấy mỉm cười một cách chân thành, Miểu Miểu cũng không phải loại tiểu nhân so đo bất quá vẫn nhắc nhở cô ấy một câu: "Cô đi như thế này rất nguy hiểm, sau này nên tìm người đưa tới, quen xe rồi hẵng tự đi một mình." App TYT tytnovel.com

“Tôi biết rồi, cám ơn cô!” Tóc ngắn biết mình sai liền lập tức nhận lỗi và nói: “Bên trong còn có một chỗ trống.”

Cô gái nói xong từ từ lái xe đi.

Miểu Miểu theo chỉ dẫn của cô ấy liền thuận lợi tìm được một chỗ trống để đậu xe, cởi bỏ dây an toàn rồi bước xuống. Bãi đậu xe này cách quán cà phê khoảng 100m, đường đi cũng không quá khó...

Miểu Miểu bối rối đi đến quán cà phê, may thay bầu trời dường như nghe thấy tiếng lòng của cô, mây đen bắt đầu chất tầng tầng lớp lớp trên bầu trời ở phía nam, từ từ, mặt trời bị nuốt chửng bởi đám mây đen ấy và trái đất như tối đi một chút.

Qủa nhiên trời sắp mưa thường oi hơn lúc bình thường, hơi nóng bốc lên khiến Miểu Miểu như tan chảy.

Có một ranh giới rõ ràng trên bầu trời, những đám mây đen đè nặng thành phố ở phía nam ngược lại bầu trời lại quang đãng ở phía bắc.

Nửa nắng nửa mưa.

Khi Miểu Miểu bước đến lối vào của quán cà phê, gió thổi mạnh, một chùm hoa hồng mỏng manh bên cạnh cánh cửa hé nở giữa đám lá đông đúc, rực rỡ như những đốm lửa đang đung đưa theo gió.

Cô vội vàng đẩy cửa bước vào, cái nóng của không khí bên ngoài và cái lạnh của căn phòng khiến cô rùng mình.

Không có nhiều người trong quán cà phê và tiếng nhạc piano du dương.

Miểu Miểu nhìn xung quanh và nhanh chóng tìm thấy một bóng dáng quen thuộc ở gần cửa sổ. Người đàn ông đang ngồi thẳng lưng. Thân trên là chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu xanh nhạt được thiết kế riêng và phẳng phiu. Phần thân dưới được phối với bộ vest đen và quần tây. Rõ ràng là tối qua say rượu sau đó ngủ lại nhà cô vợi bộ quần áo xộc xệch mà bây giờ lại trông thấy Tạ Nam Trưng trong bộ dạng như này....

Phải nói là khá đẹp trai.

Ở bàn đối diện có hai cô gái đang lén lút quan sát anh, thỉnh thoảng cười nói thì thầm nhưng anh không nhận ra và đang trầm ngâm thưởng thức ly cà phê trong tay.

Bởi vậy mới nói, dù có nhân duyên tốt thì cũng không có gì ngạc nhiên khi một số người đã độc thân từ khi lọt lòng mẹ. Qủa đúng là ế nhờ thực lực.

Miểu Miểu muốn đến và trêu anh vài câu nhưng được nửa chừng cô liền đổi ý, lặng lẽ tiến lại gần và nhẹ nhàng che mắt anh từ đằng sau——

"Đoán xem em là ai."

Bởi vì ngụy trang, giọng nói vốn đã mềm mại lại được cố ý kéo dài, nghe ngọt ngào và ngượng nghịu giống như đang làm nũng vậy.

Bản thân Miểu Miểu nghe thấy khó xử lạ thường, thậm trí phản ứng của người đàn ông trước mặt có chút khoa trương, cô có thể cảm nhận rõ ràng đường cong cơ thể của anh đang siết chặt lại như thể đang đề phòng. App TYT tytnovel.com

Phải không?

Từ góc độ này, Miểu Miểu chỉ có thể nhìn thấy sống mũi cao và đôi môi hơi mím của anh, đột nhiên, cô cảm thấy như bị ai gõ vào đầu và nhận ra có điều gì đó không ổn.

Lúc này, một giọng nam quen thuộc vang lên từ phía sau cô, cô gần như nghiến răng: "Tạ An Miểu Miểu!"

Miểu Miểu kinh ngạc quay đầu lại và thấy Tạ Nam Trưng, người đang đứng ở cửa ra vào cũng mặc một chiếc áo sơ mi sọc xanh nhạt và quần tây đen.

"Bùm!"

Một tia chớp vọt ra khỏi đám mây đen, sấm sét vang dội bầu trời, liên tiếp vang lên như tiếng chuông báo động của ô tô.

Miểu Miểu cũng chấn kinh, bất giác lùi lại phía sau chậm rãi quay đầu nói: “Chân thành xin lỗi anh, thật ngại quá, là tôi nhận nhầm người”.

Người đàn ông không đáp lại, dường như anh ta đang dò xét điều gì đó.

Tạ An Miểu Miểu?

Tay cô gái vẫn đang che mắt anh, mềm mại và ấm áp, anh chớp mắt theo phản xạ, Miểu Miểu cũng cảm nhận được sự chuyển động của lông mi giữa các ngón tay anh, liền nhanh chóng buông ra.

"Tôi rất xin lỗi."

“Không sao đâu.” Người đàn ông nhẹ nhàng nói.

Miểu Miểu thở phào nhẹ nhõm, lại xin lỗi rồi quay người đi về phía Tạ Nam Trưng, người đàn ông hơi nghiêng đầu lại nhìn cô rồi nhanh chóng quay lại.

Tạ Nam Trưng ngồi trên ghế, lẳng lặng nhìn cô đến gần.

Miểu Miểu gọi "Anh" với chút lương tâm cắn rứt, ngồi đối diện anh ho nhẹ một tiếng: "Có người đụng hàng với chiếc áo của anh."

Điều đó đã khiến việc hiểu nhầm không đáng có này.

Tạ Nam Trưng cười như không cười: "Ồ."

Ánh mắt anh lướt qua cô, anh nhìn người có chiếc áo đụng hàng với mình, động tác gõ mặt bàn bỗng nhiên dừng lại. Như thể nhận thức được ánh mắt của anh, người đàn ông cũng nhìn sang.

Tạ Nam Trưng đột nhiên đứng lên.

"Anh?" Miểu Miểu không biết anh ấy muốn làm gì. Theo tầm mắt nhìn về hướng mà Tạ Nam Trưng đi tới, trái tim không nhịn được mà bất giác đập nhanh.

Một nhánh sét khác đánh cái “oàng” bên ngoài cửa sổ, sấm sét làm tấm kính rung nhẹ. Mọi thứ xung quanh dường như không còn, trong mắt Miểu Miểu chỉ còn lại một người đàn ông.

Trong giấc mơ, mọi đường nét trên khuôn mặt chú rể có chút rõ ràng.

Hoắc Tư Diễn.

Người vốn dĩ cô tưởng rằng sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại thế nhưng vừa rồi... cô còn nghịch ngợm che mắt anh.

“Hoắc Tư Diễn, cậu cũng về rồi!” Tạ Nam Trưng lên tiếng chào hỏi.

Họ thậm chí còn biết nhau?

Miểu Miểu nhìn Hoắc Tư Diễn đang đi về phía bên này, cô lo lắng ngồi dậy, nhìn gương mặt mình phản chiếu trên mặt bàn cô nghĩ thầm nếu khi nãy ra đường không lười trang điểm thì tốt rồi.

Bất quá cô lo lắng như vậy để làm gì, cũng đã nhiều năm trôi qua, anh ấy hẳn là không còn nhớ tới cô đi?

Trong lúc Miểu Miểu đang ngẩn ngơ với dòng suy nghĩ của mình, Hoắc Tư Diễn đã đi tới sau lưng cô: "Vâng, em trở về được hơn nửa năm rồi."

Không giống như giọng nói của anh ấy lúc còn học ở trường trung học, giọng nói của anh lúc này nghe rất trầm.

Miểu Miểu nhịn không được nhìn lại, một giây, hai giây, ba giây trôi qua ... Dài như thế kỷ, rốt cuộc không nhịn được vội vàng liếc mắt nhìn.

Cả hai người đàn ông đều có ngoại hình nổi bật, mặc dù họ mặc quần áo giống nhau nhưng lại có khí chất rất khác nhau. Một bên ấm áp ôn hòa, một bên lạnh nhạt, ngay cả cô gái phục vụ cách đó không xa cũng không chớp mắt.

Khi Miểu Miểu cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình trở thành một người tàng hình thì cô nghe Tạ Nam Trưng nói: "Đây là em họ của tôi, Tạ An Miểu Miểu."

Miểu Miểu giật mình đến mức tim đập gần như lỡ nhịp, đầu óc trống rỗng, sau đó hàng nghìn ý nghĩ nối tiếp nhau hiện ra, cuối cùng dồn lại thành một ý nghĩ, tự hỏi không biết anh có còn nhớ tới cô không?

Rồi cô vẫn quyết định quay lại chào anh, cũng đã lâu không gặp rồi.

Hoắc Tư Diễn lễ phép gật đầu với cô.

Trái tim Miểu Miểu như nổi trận cuồng phong sau khi mặt trời như thiêu đốt, mọi tâm trạng thầm kín, mong chờ và vui vẻ đều bị cuốn trôi, khoang ngực trống rỗng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập vang vọng.

Chắc chắn rồi, anh ấy không nhớ.

Tại sao cô vẫn còn hy vọng?

Tạ Nam Trưng không để ý tâm trạng kỳ cục của Miểu Miểu, tiếp tục giới thiệu: "Miểu Miểu, đây là Tư Diễn..."

Điện thoại trong túi vang lên, Tạ Nam Trưng cầm lên kết nối, mấy giây sau liền cúp máy: "Bệnh nhân đang cấp cứu, tôi phải trở lại bệnh viện gấp."

Miểu Miểu vội đưa hồ sơ, Tạ Nam Trưng nhận lấy rồi bảo cô trở về an toàn, sau đó chào Hoắc Tư Diễn và vội vàng rời đi.

Sau khi Tạ Nam Trưng rời đi, Miểu Miểu và Hoắc Tư Diễn không hẹn mà có chút trầm mặc.

Miểu Miểu hơi buồn vì lý do nào đó.

Có lẽ điều đáng buồn là ngay cả khi gặp lại người đàn ông này, cô cũng không có thân phận gì ngồi xuống trò chuyện với anh để hồi tưởng chuyện xưa, dù chỉ như một người bạn.

Tiếp tục sẽ chỉ thêm bối rối. Dựa vào những gì cô biết về Hoắc Tư Diễn, anh hẳn cũng nghĩ như vậy?

Cô miễn cưỡng nở nụ cười: "Ừm, tôi nhớ mình còn chút chuyện, xin phép đi trước. Tạm biệt”.

Miểu Miểu vừa mở cửa, cơn gió nóng hừng hực dưới mưa tràn vào thổi váy của cô, cô vừa bước một bước nhưng không ngờ trận mưa như trút nước theo cơn gió "ập" xuống, ngay lập tức làm ướt váy của cô.

Miểu Miểu tức giận phải lui về phía sau, cửa kính phản chiếu bóng dáng người đàn ông đang từ từ tiến lại, cô cười gượng giải thích: "Mưa to quá."

Hoắc Tư Diễn không ra bên ngoài nhìn mà cố tình nhìn cô: "Chà, mưa rất lớn."

Cô vẫn giống như hồi cấp ba, thích quần áo trắng và búi tóc như một quả bóng nhỏ trên đầu, ngoại hình không thay đổi nhiều, đặc biệt là đôi mắt, dù sau bao nhiêu năm vẫn trong veo và thuần khiết như trước.

Miểu Miểu không biết rằng Hoắc Tư Diễn đang nhìn mình. Cô bỗng nhớ về giấc mộng lúc ngủ trưa, rõ chỉ là người trong ảo mộng phù du sớm nở tối tàn, căn bản cách hàng vạn người ấy vậy mà lúc này lại chân thật đứng bên cạnh cô.

Sẽ tốt hơn nếu ... trời mưa lâu hơn một chút.

Những cơn mưa tháng sáu đến nhanh và đi nhanh.

Vài phút sau, mưa có dấu hiệu dịu bớt.

Hoắc Tư Diễn nghe thấy tiếng thở dài như có như không, anh nghĩ cô đang vội nên quay người bước đến quầy.

Thấy anh nói gì với người phục vụ, đối phương lấy ra một chiếc ô cán dài đưa cho anh, anh cầm lấy và nói cảm ơn.

Cô bồi bàn nhỏ nhẹ vẫy tay lần nữa, cười tươi như hoa.

Sau đó, Miểu Miểu nhìn thấy Hoắc Tư Diễn cầm ô đi về phía cô. Ánh đèn màu cam dịu dàng, dáng người cao thẳng, bước đi chậm rãi. Tôi không biết có phải do ánh đèn không mà cô cảm nhận được vẻ mặt của anh cũng ấm áp vài phần.

Bản nhạc piano được thay thế bằng "Long Time No See" của IKON và giọng hát khàn khàn cô đơn cất lên: "On the orther side of my memory, you were waiting. I now stand before you ..."

Quá thích hợp.

Miểu Miểu sống mũi hơi cay khi cô nghe thấy điều đó, cô nhìn xuống sàn nhà.

Người đàn ông đã đến và đứng trước mặt cô. Khi bài hát cất lời "Long time no see", cô nghe thấy anh nói:

"Tạ Miểu Miểu, để tôi đưa em ra ngoài."

Miểu Miểu đột nhiên nhướng mắt.

Huh ?

Anh gọi cô là gì?


App TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play