Chu Phùng Ngọc cuối cùng cũng tìm được một chút dấu vết mơ hồ trong ký ức, hưng phấn chỉ vào cô: "Này! Cô không phải mối tình đầu của Hoắc Tư Diễn sao…?”
Hoắc Tư Diễn?
Thứ đợi Miểu Miểu không phải Tạ Nam Trưng đang ở tầng bốn mà chính là tầm mắt phía sau đăng tập trung trên người cô. Nhìn thấy hai vị lão gia phía trước đột nhiên quay đầu lại, lão gia có sắc mặt khó coi với đôi mắt sắc bén giống như một con dao nhìn chằm chằm vào cô từ đầu đến cuối.
Người có râu cũng nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc.
Miểu Miểu lập tức đứng thẳng, một cử động nhỏ cũng không dám, trong lòng không ngừng đánh trống.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy. Cô nhìn người khởi xướng một ccáchkhos hiểu.
Khi nhìn thấy mối tình đầu của Hoắc Tư Diễn, trái tim của Chu Phùng Ngọc lúc này cũng đập nhanh một nhịp nhưng tình cảnh lúc này đã đánh thức anh. Vị lão gia họ Hoắc này đã khiến không biết bao nhiêu cặp đôi uyên ương chia tay rồi, cha mẹ của Hoắc Tư Diễn là một ví dụ. Điều này nhắc nhở anh không thể để người anh em của mình lặp lại những sai lầm tương tự.
Lời vừa nói liền được chỉnh sửa lại, Chu Phùng Ngọc chọn một câu an toàn hơn: “Cô không phải là bạn học cấp ba của Hoắc Tư Diễn sao?"
Miểu Miểu trầm mặc ba giây trước khi gật đầu: "Đúng vậy."
Thật kỳ lạ, anh chàng đẹp trai này chủ động bắt chuyện với cô rồi lại nháy mắt cười đầy ám muội?
Điều kỳ quái hơn nữa là hai chữ này của cô không biết có ma lực gì, vừa dứt lời thì cảm giác áp bức đã biến mất, ngẩng đầu lên liền thấy hai vị lão gia đã thu hồi tia X-quang nãy giờ vẫn dán lên thân mình, đi về phía phòng bệnh.
"Anh là bạn của anh Tư Diễn sao?"
“Ừ.” Chu Phùng Ngọc tươi cười nhiệt tình đưa danh thiếp cho Miểu Miểu rồi nói: “Xin chào, tôi tên là Chu Phùng Ngọc”.
Miểu Miểu nhận lấy. Đó là thẻ phòng VIP của khách sạn: "..."
“Xin lỗi, xin lỗi.” Chu Phùng Ngọc đổi lại danh thiếp và hỏi cô có danh thiếp không, Miểu Miểu nói không. Chu Phùng Ngọc liếc nhìn quản gia Trương đang gọi anh ở phòng bệnh phía trước rồi nói: “Nếu có thời gian thì liên hệ với tôi.” Anh lại hạ giọng: “Đúng rồi, người đàn ông trước mặt vừa rồi chính là ông nội của Hoắc Tư Diễn.”
Nói rồi anh ba chân bốn cẳng chạy về phía phòng bệnh.
Miểu Miểu cầm danh thiếptreen tay rồi tự hỏi một chút, người đàn ông có vẻ không đáng tin này thực sự là bạn của Hoắc Tư Diễn sao? Hơn nữa tại sao anh ấy lại đề cập đến ông nội của Hoắc Tư Diễn với cô và tại sao phản ứng của họ lại kỳ lạ như vậy?
Không thể hiểu nổi.
Có lẽ Chu Phùng Ngọc sẽ không ngờ một người đẹp trai, giàu có, biết cách ăn nói hay nói cách khác là hoàn hảo như anh lại để lại ấn tượng ban đầu không mấy tốt đẹp cho Miểu Miểu. Anh nói chuyện với ông Hoắc rất lâu, sau đó y tá đến thông báo đến giờ kiểm tra mạch máu, anh nhân cơ hội chuồn mất. Anh vào cầu thang cứu hỏa, vội vàng bấm điện thoại cho Hoắc Tư Diễn, anh nghĩ câu mở đầu của anh sẽ là: Hôm nay tôi tình cờ gặp mối tình đầu của cậu trong bệnh viện! Để lại một quả bom với sức công phá lớn, Chu Phùng Ngọc nóng lòng muốn biết phản ứng của Hoắc Tư Diễn thế nhưng người tính không bằng trời tính. Anh đã gọi rất lâu mà không có ai trả lời, như thể một nắm đấm nặng nề lại đánh trúng bông gòn, trong lòng uất ức, khó chịu không nói nên lời.
Trong không gian không quá rộng lớn phảng phất mùi bụi đã lâu không quét dọn, Chu Phùng Ngọc nóng lòngbcầm điện thoại di động đi qua đi lại hết vòng này đến vòng khác, anh đột nhiên nhớ tới một chuyện, mối tình đầu của Hoắc Tư Diễn dường như luôn ẩn chứa những bí mật sâu thẳm, thậm chí có người còn nghi ngờ rằng hoàn toàn không có người đó. Nếu anh không vô tình phát hiện ra ...
Đó là một cuộc tụ tập của các sinh viên Trung Quốc ở nước ngoài. . Anh mặc một chiếc áo len màu xám với chiếc áo khoác dài màu đen dính đầy tuyết trên cánh tay. Tuy cách ăn mặc rất giản dị nhưng sự hiện diện của anh đã thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người ngay khi ngồi vào chỗ, ánh mắt của các cô gái đều dán vào anh.
Anh dường như không nhận ra sự hiện diện của mình có sức thu hút ánh nhìn của mọi người lớn như vậy. Anh chỉ hơi cúi đầu và mỉm cười lịch sự. Người chủ trì bữa tiệc rõ ràng là không ngờ anh sẽ đến, đứng ngây ngốc mười giây sau đó mới ấp úng rồi nhiệt tình nói vì đi muộn nên bị phạt ba ly.
Hoắc Tư Diễn nể tình mà uống ngon lành ba ly rượu, tuy rằng sau khi uống mặt không chút biến sắc nhưng tai từ từ đỏ lên, khiến các cô gái hét lên một tiếng.
Ai cũng là du học sinh xa quê sang California học tập, tuy trước đây chưa từng quen biết nhưng cùng quốc tịch, ngôn ngữ và màu da nên khoảng cách tâm lý được rút ngắn đi rất nhiều. Họ trò chuyện và uống rượu vui vẻ, không khí trở nên vô cùng ấm áp. Điều đó đã khiến một người trong số họ gợi ý chơi Truth or Dare.
Chai rượu đỏ rỗng sau vài vòng quay ngược chiều kim đồng hồ, cuối cùng dừng lại chỉ về phía Hoắc Tư Diễn.
Xung quanh im lặng.
Khi tất cả mọi người đều cho rằng Hoắc Tư Diễn sẽ không tham gia trò chơi nhàm chán và trẻ con này liền chuẩn bị quay chai thì thấy những ngón tay mảnh khảnh của anh gõ hai lần vào mép ly, sau tiếng kêu lanh lảnh, anh ngước mắt, có lẽ có chút say nên ánh mắt đầy mê hoặc: "Tôi chọn nói thật."
Lời nói của anh như một chùm tia lửa ném vào bột than, tia lửa bắn tứ phía khiến bầu không khí được đẩy lên cao trào.
Anh luôn khiến mọi người bất ngờ như vậy, từ sự xuất hiện tối nay, ba chén tự phạt và sau đó đến "sự thật" thú vị này.
Mọi người trong giới trước nay đều truyền tai nhau là Hoắc Tư Diễn vốn là người cô độc, tính cách, sở thích và xuất thân đều rất hấp dẫn. Anh là người kín tiếng, chưa từng thân thiết với bất kì cô gái nào khiến mọi người đôi khi có chút hoài nghi về giới tính của anh. Những gì mọi người biết về anh là anh có tài năng y học tuyệt vời, anh yêu thích những con dao mổ và lần lượt thực hiện những ca phẫu thuật thành công khiến các giáo sư vô cùng yêu quý.
Giờ đây, chính anh đã trao cơ hội được tìm hiểu bản thân cho mọi người.
Các cô gái háo hức muốn thử. Ai lại không muốn trở thành người đặt câu hỏi? Vì vậy chỉ có thể bốc thăm cuối cùng Mạc Lỵ Lỵ đã trở thành người may mắn.
Mạc Lỵ Lỵ và Hoắc Tư Diễn ở cùng một phòng thí nghiệm. Người ta nói rằng họ là bạn học hồi cấp ba. Dù cô ấy không nói gì nhưng bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra cô ấy thích Hoắc Tư Diễn và đã thích trong một thời gian dài.
Đáp ứng sự mong đợi của mọi người, câu hỏi của Mạc Lỵ Lỵ rất đơn giản một chữ hai nghĩa: "Mối tình đầu của anh là khi nào?"
Quy định là nếu Hoắc Tư Diễn không muốn trả lời câu hỏi liên quan đến chuyện riêng tư cá nhân anh có thể bị phạt một ly rượu, mọi người dường như đã đoán được kết quả nên không khỏi thở dài thất vọng.
Hoắc Tư Diễn nhìn chằm chằm vào bức tường với những nét vẽ bậy khó hiểu trước mặt. Không ai biết anh đang nghĩ gì hay đang nghĩ đến ai. Khóe môi anh hơi nhếch lên, đôi mắt thường không cảm xúc bỗng dao động nhẹ, nhìn về phía bức tường một cách trìu mến như nhìn người yêu trước mặt.
Chỉ có Chu Phùng Ngọc bên cạnh mới để ý thấy tia cô đơn không dễ nhận ra trong mắt anh, giống như một đám mây đen che kín bầu trời khiến ánh mặt trời dần mất đi vẻ sáng ngời.
Hoắc Tư Diễn cúi đầu nhấp một ngụm rượu đỏ, yết hầu chìm xuống, giọng nói hơi khàn khàn: "Trung học."
Nói xong, anh nâng ly uống cạn một hơi.
Các cô gái xôn xao lại cảm thấy không thể tin được, họ tiếp tục bàn tán.
Chỉ có Mạc Ly Ly hai mắt đỏ hoe, cố chấp tiếp tục hỏi anh: "Là cùng ai?"
Điều này nằm ngoài phạm vi của trò chơi và tất nhiên Hoắc Tư Diễn không trả lời. Phần còn lại của bữa tiệc, anh ấy uống hết ly này đến ly khác, không từ chối lời mới của bất kì ai.
Chu Phùng Ngọc suýt chút nữa đã nghi ngờ tối nay anh cố ý đến để say, cũng may lúc tỉnh táo hứa sẽ thanh toán hóa đơn nếu không nhóm sinh viên ngoại quốc vốn không xuất thân từ gia đình bề thế này những ngày sau có lẽ sẽ phải sống khốn khổ, chật vật lo quần áo và thực phẩm.
Chu Phùng Ngọc lấy thẻ từ trong ví ra để trả phòng và vô tình nhìn thấy một tấm hình trong góc ví có hình một cô bé để tóc mái, mắt to đen, môi đỏ và răng trắng đang cười rạng rỡ trước ống kính.
Hóa ra anh thực sự có mối tình đầu.
Hình của cô và chứng minh thư của Hoắc Tư Diễn được đặt cùng một chỗ. Điều đó có nghĩa là gì?
Ngay cả Chu Phùng Ngọc, một người si tình cũng không đoán được ý nghĩa sâu xa đằng sau đó.
Tiếng bước chân bên ngoài cầu thang làm gián đoạn mạch hồi tưởng của Chu Phùng Ngọc, anh đá hai ba tàn thuốc dưới chân ném vào góc tường, dựng thẳng cổ áo rồi thản nhiên bước ra ngoài.
Chỉ có hai cô y tá trẻ đi qua, thiên thần áo trắng cũng thích nói chuyện phiếm, một người nói bác sĩ Tạ đẹp trai thật, người kia gật đầu đồng ý: "Quả thực bệnh viện chúng ta có một nhành hoa! Không biết anh ấy đã có bạn gái chưa? Aiya tôi thật ghen tị với cô vì cuộc phẫu thuật này được làm việc với anh ấy ... "
Hai nữ y tá này vừa nhìn thân ảnh, nghe thanh âm đều không phải gu của mình, Chu Phùng Ngọc lắc đầu rời đi.
Bác sĩ Tạ trong miệng y tá là Tạ Nam Trưng, ca mổ gấp này tạm thời sắp xếp, Miểu Miểu đến phòng khám ung thư cũng không thấy anh, cũng may tất cả tư liệu cần cho luận văn đều đã chuẩn bị trên bàn, cô chỉ cần ngồi xuống và gõ vào bàn phím máy tính để xem thông tin.
Trong thời gian đó, một y tá bước vào, nghe nói cô là em gái của Tạ Nam Trưng liền nhiệt tình giao một đĩa trái cây và cà phê. Miểu Miểu ngọt ngào nói lời cảm ơn rồi khen cô ấy hết lời. Nếu không có người vào gọi chắc hai người đã nói chuyện đến tận đêm khuya.
Sau khi y tá rời đi, Miểu Miểu tiếp tục đắm mình trong tập tài liều mà Tạ Nam Trưng đã chuẩn bị cho mình. Điện thoại trong túi rung lên, cô lấy ra đọc liền thấy Mai Linh gửi liên tiếp vài tin nhắn WeChat.
"Lần trước khi cậu hỏi Hoắc Tư Diễn có bạn gái hồi còn học trung học không, tớ đã phát hiện ra."
"Cậu có nhớ Mạc Ly Ly, người học cùng lớp anh ấy vào thời điểm đó không?"
"Tớ nghe nói cô ấy cũng học đại học ở California. Cô ấy thích Hoắc Tư Diễn hồi trung học thậm trí còn theo đuổi anh ấy đến tận Hoa Kỳ."
"Suy nghĩ kĩ, nếu Hoắc Tư Diễn thực sự nói là có bạn gái thời trung học mà không phải là cậu, thì chỉ có thể là cô ấy thôi. Rốt cuộc lửa gần rơm lâu ngày cũng gì gì đó..."
Miểu Miểu cúp điện thoại, chỉ cười, đầu tiên là cười giống như cỏ xanh lác đác trên đồng hoang đầu xuân, sau đó cười phá lên, giống như hoa nở trên núi và đồng bằng vào mùa xuân, đôi mắt cô híp lại khi cười, tầm nhìn dần dần trở nên mơ hồ hiện ra một lớp màng chứa nước và ánh sáng.
Cô nhớ năm ba trung học, thầy hiệu trưởng đứng trên bục giảng, nắm chặt tay, vui mừng nói: "Cải thiện dù chỉ một điểm cũng là triệt hạ nghìn người!"
Trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm đó, cô đã cố gắng hết sức để triệt hạ "nghìn người", nhưng cuối cùng lại hối hận vì đã trượt nguyện vọng đầu tiên của mình.
Hơn một nghìn người cách nhau có một điểm? Đó là khoảng thời gian sẽ không bao giờ trở lại trong suốt ba năm học cấp ba, khoảng cách giữa hai lục địa và một đại dương đã xa càng thêm xa.
Điều đó lẽ ra nên được hiểu từ lâu rồi phải không? Bỏ lỡ chẳng khác nào mất đi mãi mãi.
Lúc hoàng hôn, Tạ Nam Trưng mệt mỏi bước ra khỏi phòng mổ, thay quần áo rồi trở về phòng làm việc, thấy Miểu Miểu đang ngơ ngác nhìn chằm chằm vào máy tính ở chế độ chờ, ngay cả khi anh đến gần cũng không để ý, anh vỗ nhẹ lên trán cô: "Hồn ơi quay lại!."
Miểu Miểu trước đó không có biểu hiện gì bỗng giật mình vỗ vỗ trái tim của mình, vừa thấy anh liền lập tức nở nụ cười: "Tạ ơn trời đất, cuối cùng anh đã trở lại! Em đói quá, đi ăn cơm đi."
Cảm xúc của cô thay đổi quá nhanh, Tạ Nam Trưng còn chưa bắt kịp đã bị cô kéo ra khỏi cửa.
Họ ăn bữa tối tại một nhà hàng phương Tây gần bệnh viện, Miểu Miểu lơ đễnh cắt miếng bít tết thành từng miếng và ăn kèm với một đĩa mì Ý, ngược lại, Tạ Nam Trưng, người vừa kết thúc ca phẫu thuật đối mặt với miếng bít tết chưa chín hẳn thực sự không thể ăn đành phải gọi một đĩa cơm rang phue phô mai khác.
Sau bữa cơm, họ đi dạo trên phố, xung quanh là dòng người vội vã, màn đêm rực rỡ ánh đèn đường, bóng người in trên mặt đất.
Gió vẫn chưa thổi bay mùi thịt nướng béo ngậy nên không khí vẫn còn sảng khoái, từ xa có thể ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của hạt dẻ rán đường. Miểu Miểu nuốt nước miếng trong vô thức, trong khi Tạ Nam Trưng bên cạnh dừng lại. Cô phóng tầm mắt về hướng anh đang nhìn liền thấy bóng lưng của một cô gái ăn mặc mát mẻ với quần đùi đen, áo croptop màu đỏ. App TYT tytnovel.com
Cùi chỏ không thiện chí đánh vào cánh tay của anh họ: "Anh đang nhìn gì vậy?."
Tạ Nam Trưng không nói gì và ra hiệu cho cô xem hai tên tóc vàng đang lẻn đi theo sau lưng cô gái, Miểu Miểu không lấy làm lạ khi dạo gần đây trên TV thường xuất hiện dòng tin mấy tên côn đồ âm thầm theo dõi các cô gái trẻ rồi giở trò làm bậy. Xem ra hôm nay bọn họ được mở mắt.
Miểu Miểu gạt giọng điệu đùa cợt của mình đi và dùng điện thoại di động gọi cho cảnh sát. Tạ Nam Trưng đã chạy về phía cô gái, cô cũng vội vàng chạy theo.
Cô gái dường như không biết mình đang bị theo dõi, cô chậm rãi đi đến một nơi hẻo lánh ít người, Miểu Miểu đổ mồ hôi dùm cô, nếu bọn họ không theo sau thì hậu quả thật thảm khốc.
Nhưng cảnh tiếp theo khiến Miểu Miểu gần như choáng váng, mặc dù phản ứng của Tạ Nam Trưng không dữ dội như cô nhưng anh cũng khá bất ngờ.
Một tiếng nổ lớn phát ra, cô gái trông rất yếu ớt quay qua dùng lực ném người tóc vàng lên tường như một chiếc bánh kẹp, đè người còn lại thành một chiếc kẹp giấy, khiến họ rên rỉ đau đớn xin tha mạng.
Cô gái đặt đầu gối lên ngực tên tóc vàng đang nằm bẹp dưới đất và dùng ngón tay ve vẩy chóp mũi. Giọng cô ấy được điều chỉnh giống như giọng của người không nên chọc : “Quán quân cuộc thi karate cấp quốc gia, đôi khi hiểu biết một chút cũng tốt!?"
Bọn côn đồ đồng thanh: "Hiểu rồi hiểu rồi, bà trẻ tha mạng!"
"Vậy mới được chứ"
Cô gái liền cho họ hai cái bạt tay, Tạ Nam Trưng đứng sau quan sát từ đầu đến cuối cũng vỗ tay.
Cô gái chắc cũng không ngờ rằng mình vẫn còn khán giả, cô kinh ngạc nghiêng đầu liền nhìn thấy người đàn ông đã giúp mình lần trước đứng cách đó không xa, ở cùng một con phố, cùng cảnh ngộ, quả thật là trùng hợp. ..
“Chào!” Cô xua tay: “Thật là trùng hợp, lại gặp được anh.
Gần như cùng lúc, Miểu Miểu cũng nhận ra cô: "Là cô!"
Đây không phải là cô gái BMW đụng phải xe của cô ở quán cafe Hoa Ngữ ngày hôm đó sao?
“Là tôi.” Cô gái đứng dậy “vô tình” giẫm phải lòng bàn tay của một tên tóc vàng, hắn hét lên đau đớn. Chỉ một thủ thuật nhỏ đã hoàn thành quá trình chuyển đổi từ nhà vô địch karate quốc gia tàn bạo thành một người phụ nữ dịu dàng, "Xem ra thành phố A thực sự rất nhỏ."
Cô hào phóng giới thiệu bản thân: "Xin tự giới thiệu tôi là Mạnh Lâm Tinh ."
“Tôi là Tạ An Miểu Miểu."
“Meo Meo?” Mạnh Lâm Tinh cố tình thay đổi giọng điệu: “Thật là một cái tên dễ thương.”
Cô ném cho Tạ Nam Trưng một cái nhìn vui đùa: "Anh đẹp trai, anh không ... thật sự anh không phải gọi là Lôi Phong đi?"
Ồ, có một câu chuyện.
Tai của Miểu Miểu đột nhiên trở nên nhọn.
Tạ Nam Trưng một tay đút túi đứng dưới ngọn đèn đường mờ nhìn cô cười khó hiểu, "Tạ Nam Trưng”
Manh Lâm Tinh chỉ biết anh ấy họ Tạ, không biết anh là Nam Trưng gì gì đó, khẽ đón nhật ánh mắt của anh, cười rồi đánh giá: “Tên cũng như người!”.
Một lúc sau, cảnh sát khu vực nhận được cuộc gọi đã đến và đưa hai tên côn đồ đi, Miểu Miểu và Tạ Nam Trưng với tư cách là nhân chứng đi kí biên bản thẩm vấn.
Đối với cô gái ngoan ngoãn Miểu Miểu, buổi tối hôm nay có thể coi là khoảng thời gian tuyệt vời.
Thời gian còn lại trong ngày rất yên bình, ngoại trừ nhận được chuyển phát nhanh từ Quảng Ninh, Miểu Miểu xem qua thì thấy bên trong có một ít hoa hồng xinh đẹp, cười đắc ý, sau đó đi làm giấy tờ cùng dự án mới, thời gian rảnh cứ thế trôi qua.
Vô tình, hơn nửa tháng trôi qua, công việc của Miểu Miểu kết thúc, cô quyết định trở về để trải nghiệm hơi ấm gia đình đã mất từ lâu, trước khi trở về nhà, cô định trả lại những cuốn sách đã mượn ở thư viện.
Cô giáo ở phòng trả sách thông báo sách nghiệp vụ của cô đã quá hạn sử dụng ba ngày. Thư viện lớn có một quy định là so với các đầu sách khác, thời gian cho mượn sách nghiệp vụ chỉ hai mươi ngày.
Miểu Miểu nhường chỗ cho các bạn cùng lớp đang đợi trả sách, đi bộ ra hành lang, sau vài phút liền bấm số của Hoắc Tư Diễn.
Tiếng chuông máy vang vọng bên tai cô. Miểu Miểuccảm thấy có một đôi bàn tay vô hình trong cơ thể cô đang nắm lấy trái tim cô. Cô thở gấp gáp. Cô không biết phải dùng biểu cảm hay giọng điệu nào để đối phó với cuộc trò chuyện tiếp theo nhưng may mắn thay, điện thoại đã tự động cúp máy khi đang đến gần. Không có tiếng trả lời khiến cô thở phào nhẹ nhõm nhưng nghe thấy một làn sóng điện nhẹ.
Đã trả lời, đã kết nối?
Một giọng nói rất buồn ngủ truyền đến từ đầu dây bên kia, không thực, mơ hồ, giống như đang lầm bầm trong giấc mơ: "Miểu Miểu?"
Miểu Miểu chết lặng, ngu ngốc và hóa đá.
App TYT & Wisteria team