Buổi trưa ngày hôm sau, Chu Phùng Ngọc tỉnh lại rồi nôn thốc nôn tháo, vừa mở mắt đã cảm thấy cả người không ổn, không chỉ thắt lưng và lưng đau như bị xe tăng chạy qua mà còn đầu còn đau nhức như có người cầm búa gõ vào đầu anh, day day thái dương vài cái, tầm nhìn dần trở nên rõ ràng với mặt bàn lộn xộn và những chai rượu ngổn ngang trên sàn.
“Fuck!” Chu Phùng Ngọc đỡ eo, không ngờ là đau như vậy. Hóa ra đêm qua anh ngủ dưới sàn thậm trí trên người còn không có chăn đắp, hiếu khách gì thế này. Chu Phùng Ngọc không nhịn được mà nói mấy lời chửi tục nhưng chợt nhớ mình đang ở đâu nên đành nuốt từng chữ xuống bụng.
Dù gì Chu Phùng Ngọc cũng là thiếu gia duy nhất của nhà họ Chu, sinh ra đã được định đoạt khối tài sản hàng chục tỷ. Bình thường người khác luôn phải nghĩ cách nịnh nọt lấy lòng anh vậy mà giờ lại bị đối xử lạnh nhạt như vậy? Cũng may là Hoắc Tư Diễn, đổi lại người khác anh nhất định sẽ trở mặt, thậm trí còn phải đánh cho hả giận.
Cũng thật kỳ lạ, huynh đệ một lòng vì huynh đệ, đêm qua anh bỏ mặc mỹ nhân xinh đẹp đến uống rượu cùng Tư Diễn vậy mà chỉ giúp đắp cái chăn cho đỡ lạnh cũng không làm được có phải là quá đáng không? Chu Phùng Ngọc quay đầu đi hắt xì hơi một tiếng.
Cứ như vậy anh liền nhìn thấy Hoắc Tư Diễn đang ngủ ở sô pha đối diện, người đàn ông vạm vỡ với đôi chân dài, nửa người nằm vắt ngang sô pha, bộ đồ ngủ màu xám đầy nếp gấp, xem ra anh ngủ cũng không thoải mái gì. Chu Phùng Ngọc nhíu mày, anh đột nhiên cảm thấy trong lòng nguôi giận một chút.
Chu Phùng Ngọc đỡ bàn dậy, trong đống chai rượu phát hiện một chiếc dép lê nhưng chiếc còn lại không biết đã để ở đâu đành lảo đảo đi chân trần vào toilet rửa mặt.
Sau khi mùi rượu được rửa sạch, cả người nhẹ đi rất nhiều nhưng bụng vẫn còn khó chịu. Chu Phùng Ngọc vào bếp mở tủ lạnh ra, bên trong trống trơn sạch sẽ như lúc mới mua, đành bất lực đóng lại.
Trong lòng thầm thở dài, Hoắc Tư Diễn bây giờ còn không chăm sóc được bản thân, sao có thể trông cậy anh chăm sóc người khác?
Chu Phùng Ngọc không khỏi nghĩ đến những ngày ở Mỹ, Hoắc Tư Diễn tuy không thường xuyên nấu ăn ở nhà nhưng anh có tài nấu nướng rất giỏi, món ăn nào anh nấu cũng bao trọn hương vị của núi, biển nghĩ đến mà chảy nước miệng.
Nhưng kể từ khi chuyện đó xảy ra ... có vẻ như anh đã không còn để tâm đến nhiều thứ, cuộc sống cứ thế trôi qua một cách tẻ nhạt. Khi nào anh mới có thể quay về cuộc sống ban đầu?
Chu Phùng Ngọc lại thở dài, khuôn mặt trẻ trung tươi sáng nhưng buồn bã như một ông già.
Anh còn không tìm được một hạt gạo trong bếp nên phải lôi chiếc ấm mới tinh ra khỏi tủ, đổ đầy nước vào thì nhận ra chiếc ấm chưa được rửa sạch bèn đổ nước ra rửa sạch bên trong. Đổ đầy nước lọc, nhấn công tắc, trong vài phút là nước đã sôi. Anh chia một nửa lượng nước nóng vào một cốc, lượng nước còn lại vừa đủ rót thêm một cốc nữa.
Chu Phùng Ngọc cầm cốc đi ra ngoài, Hoắc Tư Diễn vừa mới tỉnh dậy, ngồi trên ghế sô pha chống tay vào đầu cũng là bộ dạng đau khổ sau cơn say.
"Anh được lắm," Chu Phùng Ngọc đặt một chén nước nóng lên bàn, đắc ý nâng cằm nói: "Lần đầu tiên tôi phục vụ người khác như thế này đấy. Có phải anh nên cảm thấy vinh dự không?"
Hoắc Tư Diễn nhàn nhạt liếc anh một cái, không nói chuyện, giọng nói cũng trở nên đờ đẫn.
Chu Phùng Ngọc đang hưởng thụ thành quả lao động, thoải mái nheo mắt lại, vỗ vỗ chân của mình, nghĩ đến điều gì đó liền nói: "Tối hôm qua trong lúc nửa tỉnh nửa mê dường như nghe được anh nói..."
Giọng điệu có chút không chắc chắn: "Miểu Miểu?"
Ban đêm cơn khát nước khiến Chu Phùng Ngọc tỉnh dậy một lần, trong lúc mơ hồ anh đã nghe thấy Hoắc Tư Diễn như đang nói mớ, thì thầm "Miểu Miểu" hơn một lần.
“Chẳng lẽ cậu đang muốn “phát xuân”?” Chu Phùng Ngọc cười toe toét, đưa ra một cái nhìn cậu biết tôi cũng biết: “Ở độ tuổi của cậu quả thực đã đến lúc rồi.”
Về phương diện này, Chu Phùng Ngọc hoàn toàn tự tin. Năm mười tám tuổi làm thiếu niên đã biết “yêu”, sau này ở giữa ngàn hoa, mỹ nữ khắp năm châu mười quốc đều được trải nghiệm, có thể nói là tình trải khắp nơi. Anh sẵn sàng cống hiến thời gian, tiền bạc và sức lực nhưng thứ anh thiếu là một trái tim chân thành.
Hoắc Tư Diễn và anh là hai người hoàn toàn khác nhau đặc biệt là trong tình cảm. Tư Diễn rất chung tình, bảo thủ không giống như một người đàn ông sống ở thế kỷ hai mốt. Anh đoán chắc đêm đầu tiên của Hoắc Tư Diễn có lẽ chưa xuất ra đi.
Chu Phùng Ngọc cười có chút nghiêm nghị: "Phát xuân cũng không phải chuyện đáng xấu hổ, tôi nhắc nhở cậu đừng giữ lại, ngộ nhỡ sau này muốn dùng cũng không được thì sao?"
Hoắc Tư Diễn sắc mặt trầm xuống, trực tiếp cầm tấm đệm sau lưng ném qua.
Chu Phùng Ngọc bắt lấy tấm đệm đặt sang một bên, giơ hai tay lên đập làm một động tác dễ thương: "Mình bắt trước loài mèo kêu nha kêu cùng em meo meo meo meo ..."
Mắt thấy vẻ mặt của Hoắc Tư Diễn dường như đóng băng, Chu Phùng Ngọc càng hát to hơn: "Meo meo ~"
Ở bên kia, Miểu Miểu- người vừa trở về ký túc xá sau khi ăn xong từ nhà ăn đã hắt hơi ngay khi vừa bước vào cửa, cô tự hỏi, "Có ai đang nhắc đến mình à?"
“Hẳn là vậy!” Tiểu Kiều chơi trò chơi mà không thèm nhìn lên, trên tay cầm một hộp đồ ăn đã ăn dở, cô thản nhiên nói: “Có thể là giáo viên hướng dẫn luận văn của cậu.”
Trò đùa này không vui chút nào.
Nhìn thấy Miểu Miểu nhăn mặt như ăn phải trái đắng, Tiểu Kiều thả lỏng tay phải chìa chiếc điện thoại ra: "Tiểu thư, xin hỏi cô có muốn thư giãn không? Chúng ta làm vài ván đi!"
"Không muốn."
"Tại sao? Tớ sẽ không để ý trình chơi gà mờ của cậu đâu." App TYT tytnovel.com
Miểu Miểu: "..." Còn có thể vui vẻ làm bạn cùng phòng sao?
Cô trở về chỗ ngồi, đứng cạnh tủ quần áo một lúc rồi cầm điện thoại di động gửi tin nhắn WeChat cho bố: "Bố yêu, Miểu Miểu bé nhỏ tội nghiệp của bố rất mong muốn được về để trải nghiệm sự ấm áp của gia đình vào cuối tuần."
Mẹ cô, An Dung Trinh là một người phụ nữ mạnh mẽ, quyết đoán. Mọi sự trong nhà đều là mẹ cô quyết định nên cô chỉ có thể thủ thỉ với bố mà thôi.
Tuy nhiên, hai phút sau Tạ Thích Minh nói với cô một cách tiếc nuối: “E rằng là không được vì bố và mẹ đang đi du lịch ở thành phố T cho đến thứ sáu tới mới trở về”.
Miểu Miểu trong lòng ngậm đắng nuốt cay, đôi vợ chồng bên nhau đã nhiều năm, năm nào cũng có một chuyến du lịch trăng mật lãng mạn. Khi còn nhỏ, cô không hiểu chuyện liền muốn xin đi cùng, rõ là buổi tối nói được mà khi tỉnh dậy kết quả cô ở nhà của ông bà ...
Tạ Thích Minh sợ cô chưa đủ giận nên đã gửi một bức ảnh khác. App TYT tytnovel.com
Trong khung cảnh rộng lớn của bãi biển dưới ánh mặt trời lặn, An Dung Trinh ăn mặc như một nàng tiên, chiếc mũ bucket che nửa khuôn mặt chỉ để lại một đôi mắt trìu mến, vạt váy thướt tha tung bay trong gió trông vô cùng đằm thắm.
Phải nói Tạ Thích Minh cha cô có tài chụp ảnh rất đẹp, dù chỉ một đồ dùng nhỏ bé qua lăng kính của ông đều trở nên thi vị hơn bao giờ hết.
Nhìn bức ảnh, Miểu Miểu tự luyến nghĩ chẳng trách mình đẹp thế này, hóa ra là do di truyền từ mẹ.
Ho.
Miểu Miểu thoát khỏi hộp trò chuyện riêng tư và đánh bom nhóm gia đình bằng một vài tin nhắn:
"Hừm hừm!"
"Không ngờ là bố không cho con đi chơi cùng."
"Chắc chắn rồi, con rõ ràng là con rơi mà."
"Miểu Miểu đang cảm thấy bị bỏ rơi!"
...
Cuối cùng cô đã gửi một bức ảnh động về việc chạy trốn khỏi nhà và ăn xin với một chiếc bát bị vỡ.
Bố: "Miểu Miểu ngoan đi hehe, sau khi quay lại bố mẹ sẽ mua quà cho con."
Miểu Miểu cay đắng đáp: "Miểu Miểu không còn là cô bé có thể dỗ chỉ bằng một gói kẹo cầu vồng hồi đó nữa".
Bố: "..."
Bố: "Chúng ta hãy nói chuyện đó sau. Mẹ của con đã gọi cho tôi. Bà ấy đã đi bộ cả buổi sáng và chân của bà ấy bị đau. Bố phải đi bóp chân cho bà ấy đây."
Miểu Miểu đặt điện thoại xuống trong tuyệt vọng. Cô chống cằm như một bà lão sau sự tra tấn sâu sắc của tấn cơm chó vừa rồi.
Sầu muộn và u sầu.
Miểu Miểu nhanh chóng vui vẻ trở lại, cô gọi điện cho Tạ Nam Trưng rồi hẹn anh buổi chiều gặp mặt, nhân tiện ăn tối luôn.
Bốn giờ chiều, Miểu Miểu mang theo máy tính xách tay đến bệnh viện Nhân Xuyên, phòng làm việc của Tạ Nam Trưng ở tầng 4. Cô định đi thẳng lên thì bất ngờ bị một y tá đẩy bệnh nhân đi ngang qua nhìn thấy cửa thang máy chuẩn bị đi lên vội vàng giữ của thang: "Chờ một chút!"
Cửa thang máy lại mở ra.
Miểu Miểu thuận tiện bước vào nói lời cảm ơn và thấy hai người già đang đứng bên trong.
Một người cao, mặc áo choàng bệnh viện và trông hơi khó chịu, người còn lại thì cao và gầy, có râu ở cằm, trông có vẻ nhân hậu hơn rất nhiều. Miểu Miểu mỉm cười với họ và người có râu đáp lại.
“Hừ!” Người mặc áo bệnh viện đột nhiên phất tay, vẻ mặt già nua căng thẳng tựa hồ đang rất tức giận.
Bị giật mình, Miểu Miểu có chút e sợ lẳng lặng di chuyển vào góc.
Chắc là ... không phải là lỗi của cô đúng không? Cô chỉ đi nhừo thang máy.
"Lão gia” người có râu nói với thái độ cung kính: "Ngài hãy bình tĩnh lại."
Lão gia?
Miểu Miểu vểnh tai nghe, ở thời đại này vẫn gọi cái tên như vậy, khá là lạ.
Ông lão được gọi là lão gia không những không bình tĩnh mà còn nổi cơn thịnh nộ: "Ta sợ nó coi như ta đi rồi. Nhiều ngày như vậy vẫn chưa đến thăm một lần!"
“Lão gia”. Người có râu vẫn thuận miệng nói: “Thiếu gia sợ là có chuyện gấp nên không kịp đến chào hỏi ngài, đến ngày phẫu thuật của ngày cậu ấy đã vội vàng chạy tới, Ngay cả áo sơ mi, quần tây và giày cũng bị ướt nhẹp, cậu ấy đã đợi mãi sau đó mới rời đi trước khi ca mổ kết thúc thành công ... "
Uh, có thực sự nên khi nói về những chuyện riêng tư như thế này khi có một khán giả sống trong góc?
Miểu Miểu cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình nhưng mải lắng nghe cuộc nói chuyện của họ cô vô tình đi lên tầng 6. Khi cửa thang máy mở ra, cô ngốc nghếch đi theo họ ra ngoài.
Một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai đi tới gần, mỉm cười: "Ông nội."
“Phùng Ngọc.” Lão gia Hoắc kinh ngạc nói: “Con tại sao lại ở chỗ này?
Chu Phùng Ngọc nói: "Con nghe cha con nói ông đang ở đây để phục hồi sức khỏe vì vậy con đến thăm ông."
Anh trả lời trước sau đó gật đầu với quản gia Trương bên cạnh lão gia, ánh mắt quay đi liền nhìn thấy cô gái xinh đẹp đang đứng sau lưng bọn họ, hình như có chút quen mắt? Phùng Ngọc nheo mắt lại nghĩ, hình như anh đã từng nhìn thấy cô ở đâu rồi thì phải?
Miểu Miểu cũng đang nghĩ lại, hình như sau khi vào thang máy cô không bấm nút dừng ở tầng bốn?
Ngay khi cô đang xoa trán không nói nên lời, chuẩn bị quay đầu lại, Chu Phùng Ngọc cuối cùng cũng tìm được một vệt bóng mờ lơ lửng trong trí nhớ về cô, hưng phấn chỉ vào cô: "Này! Cô không phải là mối tình đầu của Hoắc Tư Diễn... ?
App TYT & Wisteria team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT