Chẳng lẽ lại nhìn nhầm ư?

Miểu Miểu nghĩ một chút, trước đây Hoắc Tư Diễn mặc dù tính cách lãnh đạm nhưng anh là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, không nói nhiều nhưng độ nổi tiếng của anh rất lớn, các bạn trong lớp đều thích anh ấy nhưng anh trước sau như một chỉ chuyên tâm vào việc học ngoài ra không yêu đương với bất kì cô gái nào.

Vì vậy, mặc dù cô cố gắng hết sức để đâm vào tường nam rồi tường bắc nhưng cuối cùng cô cũng không thành công trong việc đâm vào lồng ngực anh.

Đại Quế Phân, bây giờ là Đại Kiều Oanh có nói một câu khá đúng, đừng nghĩ đến việc sở hữu một hoa cao lãnh như Hoắc Tư Diễn, chỉ có thể nhìn từ xa mà cảm kích. Suốt một thời gian dài, Tư Diễn là phương hướng của Miểu Miểu tựa như mặt trời cho cô ánh sáng, cho cô động lực để bước tiếp.

Tuy nhiên, chỉ trong nháy mắt, Miểu Miểu liền cảm thấy ánh sáng chói lọi biến mất, cả người từ trong ra ngoài đều lộ ra vẽ lạnh đạm như thể ánh nắng từ giữa trưa đột ngột chuyển thánh bóng tối trong đêm tàn.

Nhất định là ảo tưởng.

Anh ấy là Hoắc Tư Diễn, một thiên tài khoa học, người thậm chí có thể đạt điểm cao nhất trong các cuộc thi vậy còn điều gì có thể làm khó anh ấy?

Nghĩ như vậy, Miểu Miểu không thể không nhìn người đàn ông trước mặt một lần nữa. Anh đứng nhìn về phía trước. Trước mắt anh là dòng xe cộ tấp nập không ngừng, sau lưng anh là ngọn đèn đường yên tĩnh, ngọn đèn đường bị cành lá che khẽ lay động theo gió, ánh sáng nhu hòa lại thưa thớt màu cam bao trùm lấy anh.

Cô sững sờ nhìn sau đó mới bàng hoàng nhớ lại câu hỏi của anh, liền gật đầu: "Vâng!"

Cô nói thêm: "Em luôn thấy bất kể chuyện gì anh làm đều rất lợi hại”.

Đây là sự thật, không phải buột miệng nói ra hay cố tình nịnh anh!

Nghe vậy, Hoắc Tư Diễn sửng sốt một chút, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy phản chiếu ánh đèn đường, trong trẻo mà sáng ngời, chân thành mà kiên định, anh hơi nhướng mày, giọng nói trầm thấp cùng một sự mê hoặc nguy hiểm nào đó: "Vì vậy, em tin vào tôi?

Cái này khiến Miểu Miểu khó có thể trả lời , câu hỏi mà anh đưa ra có vẻ hơi vượt quá giới hạn quan hệ hiện tại của họ.

Nếu anh là bạn trai của cô, cô sẽ lao vào vòng tay anh, ôm eo anh và nói "Tất nhiên rồi" bằng giọng ôn nhu nhất, sau đó khen ngợi anh nhiều đến mức có thể tận dụng cơ hội để hôn anh.

Miểu Miểu bị ý nghĩ này làm cho hoảng sợ, có chút không tự nhiên mà nhéo mấy sợi tóc lòa xòa trên má trở lại mang tai. Vừa lúc đó, xe hẹn đã đến, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm: "Xe tới rồi."

Vốn dĩ định quay lại trường một mình nhưng Hoắc Tư Diễn nhất quyết muốn đưa cô về, Miểu Miểu viện nhiều lý do từ chối nhưng không thể.

Nếu là bạn bình thường, đưa về một chút cũng không sao phải không?

Sau khi cả hai lên xe, người tài xế trung tuổi khởi động xe và liếc nhìn họ qua gương chiếu hậu, theo kinh nghiệm của anh thì bộ dạng này giống như một cặp vợ chồng son đang giận nhau hay hiểu lầm nhau điều gì đó. Hai người không nói chuyện. Khoảng cách xa quá, từ khi lên xe đến giờ cô gái chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, thậm chí còn không nhìn về bạn trai, điều này khá là khó xử.

“Anh bạn trẻ”, người tài xế hắng giọng và bắt đầu thuyết phục anh làm hòa “Tôi nghĩ cậu nên nhận lỗi với vợ mình, cho dù là ai sai nhưng cô ấy làm vợ đã chịu thiệt không ít, hãy nghĩ vậy mà nhận lỗi cho cô ấy vui... " App TYT tytnovel.com

Miểu Miểu nghe vậy liền biết người lái xe đã hiểu lầm, cô vội vàng giải thích: "Chú ơi, chúng cháu không ..."

Người tài xế nhìn chằm chằm và ngắt lời cô: "Ôi! Bạn gái cậu còn không muốn thừa nhận mối quan hệ này nữa. Xem ra đang rất giận cậu!" Anh ta sốt sắng nói: "Người trẻ tuổi như cô cậu cũng thật là, cha mẹ đã chẳng dễ dàng nuôi nấng một cô gái xinh đẹp như vậy phải chọn người biết đối xử tốt với cô ấy... "

Trời càng ngày càng tối.

Người lái xe vẫn huyên thuyên về kinh nghiệm của những người từng trải. Miểu Miểu đau đầu và cảm thấy xấu hổ, sau khi liếc nhìn lén Hoắc Tư Diễn thấy anh trông rất bình tĩnh, ánh đèn từ ngoài cửa thỉnh thoảng hắt mà anh trầm mặc như đang ở trong thế giới riêng của mình khiến người khác khó hiểu.

Miểu Miểu quyết định học tập sự bình tĩnh của anh và tự động bỏ ngoài tai giọng nói của người lái xe. Người lái xe nói nhiều đến nỗi nước miếng của anh sắp khô lại nhưng anh cũng không thấy bất kỳ phản ứng nào từ hai người phía sau. Anh chợt nhận ra rằng mâu thuẫn của họ còn lớn hơn mức bình thường, có thể ngay sau khi bước xuống xe họ sẽ chia tay trong hòa bình. Sau khi lái xe qua ngã tư, anh chợt im lặng một cách tỉnh táo.

Đáng tiếc cho cặp đôi trai tài gái sắc hợp nhau như vậy mà lại chia tay.

Ba mươi phút sau, đã đến kí túc xá của trường A, cả hai người xuống xe, tài xế lắc đầu thở dài đạp ga. Trong nháy mắt chiếc xe màu đen đã biến mất. Cả Miểu Miểu và Hoắc Tư Diễn đều ngầm không đề cập đến hiểu nhầm trong xe, khi kết thúc buổi học tối, mọi người từ phòng họ trở về, họ thỉnh thoảng nhìn về phía hai người họ. Miểu Miểu lo lắng điều đó có thể gây ra những hiểu lầm không đáng có liền nói: "Em vào trước , cảm ơn anh tối nay đã mời em ăn tối, nếu có cơ hội lần sau em sẽ mời anh”.

“Ừ.” Hoắc Tư Diễn gật đầu: “Nghỉ ngơi sớm đi.”

Sau khi chào tạm biệt nhau, Miểu Miểu quay người bước vào.

Trăng sáng treo lơ lửng trên bầu trời, mùi cây cỏ bay thoang thoảng trong gió thật thoải mái, cô hít một hơi sâu, một cảm xúc khó giải trong lồng ngực bị cuốn trôi theo bước chân của cô.

Đi ra ngoài chừng trăm mét, Miểu Miểu vẫn không nhịn được quay đầu lại, có một người đang đứng dưới cây long não ở cổng, cô không cần nhìn kỹ cũng biết đó là Hoắc Tư Diễn, cô bước chậm lại mặc kệ những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu--

Nếu cô là bạn gái của anh, nhìn anh đối xử dịu dàng với những cô gái khác như vậy, cho dù dịu dàng xuất thần khẳng định cũng sẽ ghen đi?

Một người đàn ông tốt như vậy nhưng lại không thuộc về mình?

Miểu Miểu nghĩ trong nỗi sầu vô hạn, từ từ bước đi.

Khi chỉ có bóng đêm và nam nữ thanh niên đi qua, Hoắc Tư Diễn mới nhìn lại, anh gọi xe ở ven đường, ngồi vào ghế sau, xoa lông mày: “Dinh thự Thành An."

Tài xế đã nghe nói đến nơi này nhưng chưa từng chạy, sau khi xác định địa điểm chính xác, anh ta xoa hai lần tay vào ống quần thô sau đó run rẩy mở điện thoại di động lên định hướng.

Mang theo sự yên tĩnh, chiếc taxi chạy qua tuyến phố náo nhiệt về đêm, chạy vào khu dân cư tư nhân đắt đỏ nhất thành phố A, dừng trước một biệt thự ba tầng kiểu phương Tây. App TYT tytnovel.com

"Thưa anh, đã đến nơi rồi."

Hoắc Đinh Phong đang nhắm mắt nghỉ ngơi liền mở mắt ra, thanh toán tiền vé rồi đẩy cửa xe bước xuống, mở cửa bước vào phòng, trong phòng vắng tanh.

Anh không bật đèn, ngồi trong một góc tối nhìn ánh trăng yên lặng trên cửa sổ đối diện, anh khẽ cười, không có một tiếng động, trong mắt cũng không có một tia vui vẻ.

Dần dần, mọi biểu hiện dần biến mất, anh ngồi giống như một pho tượng hoàn hảo.

Đồng hồ điểm chín giờ, Hoắc Tư Diễn bưng chai rượu ra khỏi phòng làm việc, cơn đau đầu như thể có vô số sợi tơ bị quấn vào nhau, mỗi bước đi của anh đều trở nên nặng nề. Tối hôm qua anh đã uống hết thuốc ngủ rồi. Không kịp lấy thuốc mới, có lẽ đêm nay anh chỉ có thể ngủ với rượu.

Nhưng rượu dù ngon đến mấy ngồi uống một mình cũng chẳng có ý nghĩa gì, uống vài ngụm không mùi không vị, vì vậy anh liền nhấc điện thoại trên bàn, bấm vào danh bạ gọi một số.

Điện thoại của Chu Phùng Ngọc vang lên, những người khác đều ở trong quán bar, đèn sáng trưng, nam nhân cùng nữ nhân càng làm cho không khí trong phòng ngưng trệ.

Thiếu gia của gia đình Chu Phùng Ngọc- người vừa thất tình đã hét lên trong micro "Tình yêu là cái khỉ gì chứ". Trong góc tối, phó chủ tịch Ngô tràn đầy hạnh phúc bên người phụ nữ bên cạnh, vòng tay ôm cô nói chuyện thi thoảng lại hôn môi.

Bên cạnh Chu Phùng Ngọc còn có hai người phụ nữ, bên trái là người mẫu dịu dàng nhiệt tình, bên phải là một người ngây thơ, thuần khiết như công chúa. Anh cầm điện thoại đẩy người mẫu không ngừng cuốn quýt bên người, đứng dậy, nghĩ đến cái gì lại xoay người lại, cúi đầu nhẹ nhàng nâng cằm công chúa rượu, ngón trỏ đặt trên môi hồng: "Bé con."

Công chúa rượu ôn nhu cười, ánh mắt quyến rũ đến mức có thể giết người: "Chà chà, thiếu gia Chu?"

Chu Phùng Ngọc không nói tiếng nào, kéo cổ áo nàng kẹp vào một chiếc phong bì giữa đỉnh núi cao chót vót, công chúa cười khẽ liếc nhìn cô người mẫu bên cạnh với khuôn mặt đen như đáy nồi, nũng nịu nói: "Đêm nay em chờ anh tới."

Chu Phùng Ngọc buông lỏng cằm, khi quay người rời đi, nụ cười trên mặt anh dần biến mất, anh đóng cửa phòng lại như thể hoàn toàn thoát khỏi thế giới lố bịch và dâm đãng bên trong.

Anh thản nhiên dựa vào tường, uể oải mà trả lời điện thoại: "Làm sao vậy?"

"Đến đây uống một chút."

Chu Phùng Ngọc sẵn sàng đồng ý: "Hai mươi phút nữa tôi sẽ đến."

Giữa nhà họ Chu và Hoắc Tư Diễn có chút quan hệ thân thích, có thể coi là người quen trong gia đình nhưng Chu Phùng Ngọc và Hoắc Tư Diễn biết nhau khi họ ở Mỹ.

Ban đầu họ không hề quen biết nhau, sau một trận đánh, thiếu gia đời thứ ba ăn chơi trác táng, kiêu ngạo của nhà họ Chu, lần đầu tiên trong đời gặp Hoắc Tư Diễn khiến IQ và EQ hoàn toàn bị bóp chết, thậm chí còn bị đưa đến đồn cảnh sát. Thật đáng xấu hổ!

Anh lên kế hoạch trả thù cả đêm không ngờ mới ra khỏi cửa đã bị cha tát một bạt tai, ai có thể ngờ rằng Hoắc Tư Diễn lại có thân phận trong nhà họ Hoắc nổi tiếng như vậy?

Không dám xúc phạm, ngay cả oán hận đến tận trời xanh cũng chỉ có thể kìm nén trong bụng.

Tất nhiên, ngoài cảm giác khó chịu của lần đầu tiên làm quen, Chu Phùng Ngọc còn phải tự hỏi mình, trong thế giới phức tạp của anh với những lần tranh giành lợi ích giữa con người với nhau, người duy nhất mà anh ngưỡng mộ và thuyết phục từ tận đáy lòng chính là Hoắc Tư Diễn. Điều này cũng không đúng, dù sao thì Hoắc Tư Diễn chưa từng ở trong thế giới của anh.

Khi Chu Phùng Ngọc đến nhà Hoắc Tư Diễn, nhìn thấy trên bàn phòng khách có mấy chục chai rượu đỏ, vàng, trắng… trong lòng anh có chút sững sờ, đây chính là khái niệm không say không thôi trong truyền thuyết ư? Vẻ mặt của Hoắc Tư Diễn thờ ơ xem ra là đã quá quen với điều này.

Có câu nói, anh em như thể tay chân còn phụ nữ giống như quần áo. Anh mở khuy áo sơ mi, quyết định đêm nay bỏ qua chuyện phụ nữ và hy sinh mạng sống của mình để đồng hành cùng Tư Diễn.

Hoắc Tư Diễn mở hai chai rượu, ngại dùng ly rượu không đủ hứng, nghiêng chai chạm vào chai rượu của Chu Phùng Ngọc, trực tiếp ngẩng tu một ngụm, rượu tiến vào cổ họng, cổ họng không ngừng run rẩy, rượu trong nháy mắt hụt mất một phần ba, da đầu Chu Phùng Ngọc tê dại, nghiến răng nghiến lợi uống vài ngụm.

Trên sàn nhà cứ như vậy có thêm mấy chai rượu cạn, tửu lượng của Chu Phùng Ngọc cũng không tệ nhưng lúc này đã rất say, chóng mặt ngồi trên sô pha, trượt xuống ngồi dậy, lại trượt xuống, cuối cùng trực tiếp nằm trên mặt đất.

Hoắc Tư Diễn vẫn đang uống rượu còn Chu Phùng Ngọc hai mắt choáng váng, mất tập trung, đột nhiên lắc đầu, cau mày lo lắng hỏi: "Tay của cậu..."

Một lúc sau, một giọng nói trầm thấp trả lời anh: "Không sao."

Chu Phùng Ngọc mi mắt đang đánh nhau muốn mở lại muốn nhắm, cũng không biết có nghe thấy hay không, bất giác ngủ say liền ngáy.

Hoắc Tư Diễn càng uống rượu càng trở nên tỉnh táo hơn nhưng vẻ mặt vẫn say sưa, đặc biệt là đôi mắt, từ mí mắt đến khóe mắt đều ửng đỏ, giống như một chùm hoa đào bị thiêu đốt.

Những chuyện trong quá khứ cố tình muốn quên bỗng hiện về trong anh.

Năm trước, đêm đó tại bệnh viện California, tiếng bước chân lộn xộn, tiếng la hét chói tai và những lưỡi dao sắc nhọn đâm vào chính mình ...

Ngoài ra, vào một buổi sáng tháng 9 năm thứ ba trung học, một cô gái lạ đang ngồi trên ghế của anh, cô ấy quay đầu lại và mỉm cười với anh.

"Miểu Miểu..."

Có lẽ anh say thật rồi, nếu không làm sao có thể gọi ra cái tên ẩn sâu trong tim mình giữa đêm khuya thanh vắng?

Giọng nói nhẹ nhàng vang vọng bên tai.

"Tư Diễn, vừa rồi anh thật tuyệt!"

"Em luôn thấy bất kể anh làm chuyện gì đều vô cùng lợi hại."

Giọng nói bỗng biến thành bức tranh, cô vội vàng tháo chiếc đồng hồ hình trăng nhét vào cặp, cảnh vật vụt sáng ...

Hoắc Tư Diễn đưa tay lên che mắt.

Có phải cô ấy rất nóng lòng muốn phủi nhận mọi chuyện với anh vì sợ bạn trai hiểu nhầm?



App TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play