Thế nhưng, chỉ có khoảng trời của những năm thanh xuân tươi đẹp là sẽ khắc thật sâu vào tâm khảm của mỗi người chẳng thể nhạt phai. Năm ấy, có tiếng giảng bài êm ả, có vạt nắng trong lành chiếu vào đáy mắt ai bừng sáng, có tiếng guitar dịu ngọt, có tiếng ai hát ngân nga, có tiếng reo hò trên sân vận động trong một chiều huyên náo, có tiếng nước mắt rơi lặng lẽ trên trang sách khi đêm buông.
Chúng ta rồi sẽ biến mất, chỉ có trời xanh là còn mãi, ôm vào lòng những kỷ niệm của mỗi người. Để rồi, một mai, khi quay trở lại, trời xanh sẽ thả xuống những cuốn băng ký ức, để chúng ta vừa xem, vừa khóc, vừa cười, bảo sao năm ấy bản thân lại nhiệt huyết đến thế, lại hồn nhiên đến thế, lại ngu ngốc đến thế.
Ai cũng có thanh xuân của riêng mình, và có những kỷ niệm.