Dịch: Vân Đạm Phong Khinh
Ninh Thư siết chặt nắm đấm, không thể xúc động giống như lần trước được.
Ba người Ẩu Hạo Hiên, Mục Dạ Diệu và Mẫn Hạo Sơ có gia thế rất vững chắc, nếu lại đồng quy vu tận giống như lần trước, vậy thì nhiệm vụ này coi như thất bại rồi.
Điều này liên quan đến việc cô có thể tiến vào không gian pháp tắc hay không.
Vì sao vẫn là cái nhiệm vụ này chứ.
Một cô gái không quyền không thế, không cha không mẹ, còn có một đứa em trai ngốc nghếch, muốn chống lại Ẩu Hạo Hiên, Thái Tử của tập đoàn Ẩu thị, Mục Dạ Diệu sinh ra trong một gia đình quân nhân, còn có con trai của gia đình vua thực phẩm Mẫn Hạo Sơ.
Ba người này chỉ cần động đầu ngón tay một chút thôi cũng có thể bóp chết cô rồi, không, chỉ cần một chữ đã có thể bóp chết cô rồi.
"Còn ở đấy thất thần cái gì, mau liếm giày cho tao nhanh lên, nếu không thì mày cứ nghĩ tới thùng phân đi." Ẩu Hạo Hiên nâng cằm nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư đi về phía Ẩu Hạo Hiên, trên mặt Ẩu Hạo Hiên mang theo nụ cười chế giễu.
Đây là một thế giới không có lòng thương cảm.
Dịch Hiểu Đông sụt sịt mũi, tóc của thằng bé bị người ta nắm lấy, đầu bị giật ngược ra đằng sau, cái miệng trẻ con gọi chị.
Nhìn Dịch Hiểu Đông một lần nữa, trong lòng Ninh Thư vô cùng phức tạp, đau lòng đến mức có chút muốn khóc.
Ninh Thư nhìn Ẩu Hạo Hiên, cô chạy nhanh đến vươn tay nắm lấy cổ áo hắn: "Để tao tiễn mày đi gặp mười tám đời tổ tông nhà mày nha."
Ẩu Hạo Hiên hơi sửng sốt, người xung quanh đều ngây ngẩn cả người.
"Mày…" Ẩu Hạo Hiên giận tím mặt, nhưng vẫn còn chưa nói xong, đã bị Ninh Thư trực tiếp quăng ra ngoài.
Vì Ninh Thư dùng quá sức nên cơ bắp bị căng đến phát đau.
Ẩu Hạo Hiên bị quăng ra ngoài, thân thể bay tới chỗ Mẫn Hạo Sơ và Mục Dạ Diệu.
Mục Dạ Diệu được sinh ra trong gia đình quân nhân, công phu cũng không yếu, hắn bắt được Ẩu Hạo Hiên mới không làm Ẩu Hạo Hiên mất mặt trước bao nhiêu người.
Mà Ninh Thư lúc này lôi kéo Dịch Hiểu Đông lập tức chạy.
"Ngăn nó lại cho tao." Ẩu Hạo Hiên giống như là nghiến răng nghiến lợi quát.
Người vây xem xung quanh đều nhao nhao ngăn cản Ninh Thư, Ninh Thư nắm chặt nắm tay, ai dám ngăn cô sẽ cho kẻ đó một đấm.
Đã trải qua nhiều thế giới như vậy, cô thừa sức đối phó với đám tiểu thư thiếu gia này.
Ninh Thư lôi kéo Dịch Hiểu Đông xông ra khỏi vòng vây của đám học sinh, cuối cùng bị Mục Dạ Diệu cản lại.
Ninh Thư bảo vệ Dịch Hiểu Đông cao hơn mình một cái đầu ở sau lưng, cảnh giác nhìn Mục Dạ Diệu.
Mục Dạ Diệu cử động cổ, cổ phát ra tiếng răng rắc, thẳng tắp nhìn Ninh Thư: "Thật không nghĩ tới mày còn có thân thủ này, thế nào, bây giờ còn dám phản kháng sao."
"Đánh nó gần chết cho tao." Ẩu Hạo Hiên nghiến răng nghiến lợi nói, hắn lại bị một đứa con gái chẳng khác gì chuột cống rác rưởi ném đi.
Điều này khiến hắn làm sao có thể hoà nhập ở cái trường này đây.
"Thú vị, thú vị…" Mẫn Hạo Sơ vỗ vỗ tay, động tác vỗ tay của hắn rất phong lưu tiêu sái.
"Mẫn Hạo Sơ, cậu còn dám vui sướng khi người gặp hoạ sao?" Ẩu Hạo Hiên xanh mặt nói.
Mẫn Hạo Sơ cười tủm tỉm nói: "Đừng có nóng giận, thú cưng không nghe lời, dạy dỗ lại là được, cậu không cảm thấy bây giờ càng thú vị hơn sao, còn dám phản kháng, lá gan rất lớn nha."
"Thú cưng chỉ biết vâng vâng dạ dạ ngoan ngoãn phục tùng thì có gì vui." Mẫn Hạo Sơ hơi nheo đôi mắt đào hoa lại, ánh mắt hắn lướt qua từng tấc từng tấc trên mặt Ninh Thư.
Mục Dạ Diệu cười cười với Ninh Thư: "Có chút bản lĩnh đấy, tới đây so chiêu với tôi nào."
Công phu của Mục Dạ Diệu là đấu vật, những nơi hắn ra tay đều là chỗ hiểm của người khác như đầu, cổ, bụng.
Hoặc là vặn gãy tay gãy đùi gì đó.
Mục Dạ Diệu thậm chí còn tàn bạo hơn hai người kia.
Trên tay của Mục Dạ Diệu đã có mạng người rồi.
Ninh Thư giằng co với Mục Dạ Diệu, thế giới này linh khí quá ít, Ninh Thư cũng chỉ có thể hấp thu sức mạnh của mặt trời.
Trước mặt bao nhiêu người, Ninh Thư cũng không dám làm càn mà tu luyện.
"Chị." Dịch Hiểu Đông lôi kéo quần áo Ninh Thư, sắc mặt vô cùng sợ hãi, còn có chút mờ mịt, thằng bé hiển nhiên là không biết vì sao những người này lại đối xử với mình như vậy.
Ninh Thư quay đầu lại an ủi nói: "Em đừng sợ."
Ninh Thư cử động cổ tay: "Được thôi, có làm sao thì mày cũng đừng trách tao."
Ninh Thư kéo tay Dịch Hiểu Đông, lao về phía Mục Dạ Diệu.
Mục Dạ Diệu cười lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên tia tàn nhẫn, hai tay hắn nắm chặt nắm đấm, vận sức chờ phát động.
Ninh Thư buông tay Dịch Hiểu Đông ra, sau đó đặt tay mình lên trên cánh tay của Dịch Hiểu Đông, cả người cô bay lên không trung, giơ một chân nặng nề đá về phía Mục Dạ Diệu.
Mục Dạ Diệu lấy cánh tay chắn chân Ninh Thư, nhưng vẫn bị sức lực của Ninh Thư đạp ngã trên mặt đất, hai cánh tay bị Ninh Thư đá đã tê cứng.
Sắc mặt Mục Dạ Diệu khó coi đến cực điểm, hắn rất tin tưởng vào thân thủ của mình.
Nhưng mà không nghĩ tới hắn lại bị một đứa con gái rác rưởi cứ như vậy mà đá bay.
Ninh Thư không tiếp tục dây dưa nữa, lập tức lôi kéo Dịch Hiểu Đông chạy thục mạng.
Chạy ra khỏi trường học, Ninh Thư chạy thẳng về nhà.
Người ủy thác Dịch Hiểu Đồng cùng em trai của mình ở trong một khu ổ chuột, hơn nữa còn là khu ổ chuột bên cạnh bãi rác nữa chứ.
Căn nhà rất cũ nát, trên nóc nhà còn thiếu ngói.
Thật khó có thể tưởng tượng được ở một thành phố phồn hoa này còn có một nơi như vậy.
Có người giàu ắt sẽ có người nghèo.
Ninh Thư kéo Dịch Hiểu Đông đi vào trong nhà, trong nhà có chút bừa bộn, có rất nhiều rác rưởi, những rác rưởi này đều là thứ có thể bán lấy tiền.
Cả căn nhà có mỗi chiếc giường để hai người Dịch Hiểu Đông và Dịch Hiểu Đồng ngủ.
Tình huống của hai chị em này còn thảm hơn so với tưởng tượng của Ninh Thư.
"Oa, chị…" Dịch Hiểu Đông ngồi dưới đất khóc to, nước mắt nước mũi tèm lem.
Ninh Thư ngồi xuống nhẹ nhàng vỗ lưng Dịch Hiểu Đông: "Đừng sợ, chị sẽ bảo vệ Hiểu Đông."
"Chị còn phải mở cho Hiểu Đông một cái triển lãm tranh thật lớn nữa mà."
Ninh Thư tìm giấy bỏ đi lau nước mắt nước mũi trên mặt Dịch Hiểu Đông.
"Thật sao?" Dịch Hiểu Đông nhìn Ninh Thư, Ninh Thư gật đầu nói: "Là thật, cho nên, có chị ở bên cạnh, em không cần phải sợ."
Ninh Thư chuẩn bị làm cơm ăn, bên ngoài căn nhà có một cái bếp lộ thiên, cái bếp này chính là dùng gạch xếp thành, ở trên có một cái nồi.
Ninh Thư tìm được một ít gạo trong nhà, còn có một ít lá cải sắp bị hư thối.
Ninh Thư bỏ lá cải và gạo vào nồi nấu, cho thêm chút dầu mè và muối ăn, hương vị cũng coi như không tệ.
Ninh Thư múc cho Dịch Hiểu Đông một bát lớn, còn mình thì ăn ít đi một chút.
Trí tuệ của Dịch Hiểu Đông chỉ dừng lại ở một đứa trẻ năm sáu tuổi, cách tư duy cũng giống như một đứa trẻ.
Không có cái nhìn về cuộc sống, không có cái nhìn về thế giới.
Nhưng bạo lực học đường và lời chửi rủa của những người xung quanh cũng đủ để Dịch Hiểu Đông sinh ra bóng ma tâm lý trong lòng, cũng gây ảnh hưởng và tổn thương đối với tâm lý của thằng bé.
Cứ như vậy rời khỏi cái học viện quý tộc kia cũng tốt, đó vốn dĩ không phải là nơi Dịch Hiểu Đông ngốc nghếch và Dịch Hiểu Đồng có thể đến.
Bọn họ chênh lệch quá lớn.
Lại nói, dựa vào những hành động lúc trước đó của cô, Ẩu Hạo Hiên, Mẫn Hạo Sơ và Mục Dạ Diệu bỏ qua cho cô mới là lạ đấy.
Buổi tối hôm đó, Dịch Hiểu Đông bị hoảng sợ quá mức mà dẫn tới sốt cao.
Ninh Thư ngồi tu luyện ở bên cạnh, nghe thấy Dịch Hiểu Đông khó chịu rên hừ hừ, cô sờ mặt của Dịch Hiểu Đông, nóng như nồi canh đang sôi sùng sục.
Sau đó thằng bé bị nóng đến mức mê sảng, luôn miệng gọi chị, chị…
Ninh Thư nhanh chóng lấy thuốc đã đổi từ trước ra, cũng may trước đó cô đã chuẩn bị thuốc.
Cô nghiền nát thuốc, đổ vào nước khuấy đều rồi đưa cho Dịch Hiểu Đông uống.
Sau đó, Ninh Thư lại tìm một nhánh gừng, giã nát rồi mát xa lên huyệt vị của Dịch Hiểu Đông.
Dịch Hiểu Đông sợ tới mức kinh hồn lạc phách, Ninh Thư ở một bên dỗ dành thằng bé.
Đừng nhìn Dịch Hiểu Đông lớn lên cao hơn cô mà lầm tưởng, thằng bé chính là một đứa trẻ chưa lớn đấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT