Dịch: Vân Đạm Phong Khinh

Người trong tửu lâu này đều là nhiệm vụ giả, có nam có nữ, có già có trẻ.

Thậm chí Ninh Thư còn phát hiện một đứa bé tầm bảy tám tuổi.

Đứa bé nhỏ như vậy cũng là nhiệm vụ giả sao?

Đứa nhỏ này nhìn như ông cụ non, trên người mặc trang phục cổ đại.

Quần áo và ống tay có vẻ rộng, khiến người ta cảm thấy thật là dễ thương.

Đứa nhỏ phát hiện Ninh Thư đang nhìn mình liền đặt đũa xuống, đi về phía Ninh Thư, hành lễ một cái theo kiểu cổ đại với Ninh Thư, sau đó hỏi: "Ngươi nhìn ta làm gì?"

Ninh Thư thấy đứa nhỏ này là người cổ đại, cũng đứng lên hành lễ đáp lại: "Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi liền cảm thấy ấn tượng, nên nhìn nhiều hơn một chút."

Đứa nhỏ này có vẻ nho nhã lễ độ, nói: "Là bởi vì thấy ta còn nhỏ tuổi sao?"

"Đúng vậy." Ninh Thư gật gật đầu.

"Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, trở thành nhiệm vụ giả đã bao lâu rồi." Ninh Thư bảo đứa nhỏ ngồi xuống, sau đó gọi một đĩa bánh cho nó.

Đứa nhỏ này chắp tay với Ninh Thư rồi gắp một miếng bánh.

"Chín tuổi ta trở thành nhiệm vụ giả, ta cũng không biết mình đã sống bao lâu nữa, chắc là khá lâu rồi."

Ninh Thư: …

Có vẻ như nó trở thành nhiệm vụ giả trong thời gian rất lâu rồi, giống như Ninh Thư, mỗi một thế giới đều dừng lại một đoạn thời gian, cô cũng không biết mình đã sống bao lâu.

Tuy rằng trên giao diện thuộc tính viết là 27 tuổi, nhưng Ninh Thư cảm thấy mình ít nhất cũng hơn một trăm tuổi.

Mỗi thế giới cô ở lại trong thời gian hai ba năm, đã trải qua nhiều thế giới như vậy, không phải một trăm tuổi thì cũng là hai trăm tuổi. 

Người cổ đại trí tuệ đã sớm phát triển, chín tuổi cũng không tính là cái gì hiếm lạ.

Có điều mới chín tuổi đã chết, bị chết rất sớm, chết yểu.

"Cảm ơn điểm tâm của ngươi." Đứa nhỏ lại chắp tay với Ninh Thư.

Đều là nhiệm vụ giả nhưng vẫn hành động như người cổ đại, lễ nghi quy củ đã xâm nhập vào trong xương cốt của nó rồi.

Đứa nhỏ cũng không nói cho Ninh Thư tên nó là gì, hàn huyên hai câu liền rời đi.

Đứa nhỏ vừa đi, Ninh Thư mua một ít đồ ăn vặt, vừa ăn vừa đi dạo phố, đi bộ một hồi cô mới chậm rãi trở về không gian hệ thống.

Hệ thống nói chuyện phiếm đinh một tiếng, có người gửi tin nhắn cho cô, là Mai Tử Khanh gửi tin nhắn tới.

Ninh Thư ăn đồ ăn, clink mở hệ thống nói chuyện phiếm.

Mai Tử Khanh: Chúc mừng cô đã trở thành nhiệm vụ giả siêu cấp…

Ninh Thư: Tôi muốn hỏi cô chút chuyện về không gian pháp tắc.

Mai Tử Khanh: Không gian pháp tắc à, không gian pháp tắc do người bên trên sáng lập ra, là nơi giúp nhiệm vụ giả hiểu được pháp tắc, chỉ có nhiệm vụ giả siêu cấp mới có thể đi vào.

Mai Tử Khanh: Cho nên cô nhất định phải thông qua nhiệm vụ thí luyện, cắn răng nghiến lợi cũng phải thông qua, nếu không sẽ không thể tiến vào không gian pháp tắc, khoảng cách chênh lệch với nhiệm vụ giả siêu cấp sẽ càng lúc càng lớn.

Ninh Thư thở dài một hơi, xem ra nhiệm vụ thí luyện này là chuyện sống còn rồi.

Ninh Thư dùng giọng điệu sống không còn gì luyến tiếc nói với Mai Tử Khanh: Tôi có ba cái nhiệm vụ liên hoàn…

Mai Tử Khanh: …

Mai Tử Khanh: Đừng sợ, có không ít nhiệm vụ giả siêu cấp cũng giống như cô, làm nhiệm vụ liên hoàn, tôi đã gặp qua một người tích đến 90 cái nhiệm vụ.

Ninh Thư: Phốc, 90 cái nhiệm vụ liên hoàn…

Ninh Thư: Cái không gian pháp tắc này có phải rất khó tiến vào không.

Mai Tử Khanh: Rất khó, hơn nữa pháp tắc không phải dễ dàng nắm bắt như vậy, tôi đã tiến vào không gian pháp tắc lâu như vậy, cũng không hiểu được cái pháp tắc nào.

Mai Tử Khanh: Hơn nữa ngày thường tôi đều thêm điểm thuộc tính vào trí tuệ, cũng không lĩnh ngộ được cái pháp tắc nào, đen đến thế là cùng.

Ninh Thư nhịn không được cười một tiếng, quả nhiên muốn trở nên cường đại không phải là chuyện một sớm một chiều có thể đạt được.

Ninh Thư: Rất khó hiểu sao?

Mai Tử Khanh: … không phải là rất khó, mà là cực kỳ khó, pháp tắc cường đại ví dụ như pháp tắc thời gian và pháp tắc không gian thì chúng ta không nói đến, mà ngay cả những pháp tắc tương đối đơn giản.

Ví dụ như gió này, nước này, pháp tắc đơn giản một chút, tôi cũng không hiểu được, bế tắc thật sự~~~

Ninh Thư thở dài một hơi, những pháp tắc trong không gian đều không thể hiểu được cái nào, cô không tiến vào được không gian pháp tắc, như vậy thì càng không thể hiểu được pháp tắc.

Cho nên cho dù là ba cái, sáu cái hay là chín cái nhiệm vụ liên hoàn, cô cũng phải hoàn thành cho bằng được.

Nói chuyện với Mai Tử Khanh một lúc, Ninh Thư mới tắt hệ thống nói chuyện phiếm đi.

Mai Tử Khanh tặng quà cho Ninh Thư, chúc mừng Ninh Thư trở thành nhiệm vụ giả siêu cấp.

Là một cái lắc tay giống như thủy tinh, rất xinh đẹp.

Cô rất thích.

Để chuẩn bị làm ba cái nhiệm vụ liên hoàn nên Ninh Thư thả lỏng tâm tình, bổ sung thể lực.

Cô click mở màn hình, nhìn tình huống khi người ủy thác Đinh Tuyết Tình trở về.

Còn có tình huống của Đinh Ngưng Điệp nữa.

Ninh Thư không có làm gì Đinh Ngưng Điệp, nhưng nếu không có người chống lưng thì cuộc sống của Đinh Ngưng Điệp chắc chắn sẽ rất khó khăn.
    
Ninh Thư nằm trên sô pha nhìn màn hình.

Tuy Bạch Hàn Mặc có rất nhiều tiền, nhưng ăn chơi nhậu nhẹt gái gú cờ bạc, cho dù có nhiều tiền đến đâu thì cũng không đủ cho hắn tiêu.

Lại còn nghiện ma túy, thứ này đốt rất nhiều tiền nha.

Hơn nữa mấy thứ này phá hủy cả cơ thể và tinh thần của con người, thậm chí là tôn nghiêm, vì muốn có được loại đồ vật này, con người có thể làm ra bất cứ chuyện gì.

Thậm chí là trở thành tội phạm.

Hơn nữa Bạch Hàn Mặc trầm mê trong cuộc sống như vậy.

Nhưng mà tiền tiêu đến một ngày rồi cũng hết, ma túy… một khi đã lên cơn nghiện thì sẽ rất khổ sở.

Khổ sở liền cần thuốc để giảm bớt khổ sở… nhưng thứ đồ ma túy này cần có rất nhiều tiền.

Bạch Hàn Mặc đã dùng hết tiền, chỉ có thể về nước tìm Đinh Ngưng Điệp.

Đinh Ngưng Điệp vẫn còn tình cảm với Bạch Hàn Mặc, nhìn thấy Bạch Hàn Mặc khổ sở như vậy thì chỉ có thể lấy tiền của mình ra mua ma túy cho Bạch Hàn Mặc.

Đinh Ngưng Điệp khóc lóc khuyên Bạch Hàn Mặc đi cai nghiện, Bạch Hàn Mặc thấy Đinh Ngưng Điệp khóc đến đáng thương như vậy, liền biết mình không thể cứ tiếp tục như vậy nữa.

Nhưng cái loại đồ vật này sao nói bỏ là bỏ được, hắn không kiên trì được bao lâu, một tuần không có thuốc, Bạch Hàn Mặc liền không kiên trì được nữa.

Khi lên cơn hắn vô cùng thống khổ, cầu xin Đinh Ngưng Điệp cho hắn hút.

Đinh Ngưng Điệp mềm lòng, chỉ có thể cho hắn.

Cai nghiện lại hút trở lại, càng đả kích tuyệt đối đối với nghị lực của hắn, sau khi cai nghiện không thành thì rất khó bỏ.
    
Bạch Hàn Mặc cứ như vậy từ bỏ việc cai nghiện.

Loại đồ vật này chính là ma quỷ, cho dù là vì tìm kiếm kích thích hay là vì tò mò, chỉ cần dính phải loại đồ vật này lập tức liền bị cuốn vào như có ma quỷ xui khiến.

Sau khi Đinh Ngưng Điệp về nước, ở Đinh gia cô ta vẫn luôn cẩn thận chặt chẽ, Đinh Duyên cũng không còn thích Đinh Ngưng Điệp nữa.

Rất nhanh tiền trên người Đinh Ngưng Điệp đã bị tiêu hết.

Bạch Hàn Mặc khó chịu, Đinh Ngưng Điệp chỉ có thể đưa tiền cho Bạch Hàn Mặc.

Cô ta trộm tiền trong nhà, hoặc là trộm một ít trang sức khá quý giá.

Tất cả đều là vì Bạch Hàn Mặc, cô ta ném tiền vào cái động không đáy.

Đinh Duyên phát hiện trong nhà mất đồ, lại vô tình phát hiện chính là Đinh Ngưng Điệp lấy đồ trong nhà, tức khắc liền nổi trận lôi đình, trực tiếp đuổi Đinh Ngưng Điệp ra khỏi nhà.

Cho dù Đinh Ngưng Điệp có cầu xin kiểu gì, Đinh Duyên cũng vô cùng cường ngạnh mà cự tuyệt.

Đinh Ngưng Điệp chỉ có thể ở cùng một chỗ với Bạch Hàn Mặc, ở trong một căn phòng nhỏ, mỗi ngày Bạch Hàn Mặc đều tiêu phí rất nhiều tiền.

Nếu là Bạch Hàn Mặc của trước đây, chừng đó tiền quả thật không đáng để nhắc tới.

Nhưng đối với hai người không có việc làm như bây giờ mà nói, từng đấy tiền là không thể chịu nổi.

Sau khi Đinh Tuyết Tình trở về, cô ấy tiếp tục kinh doanh cao mỹ phẩm.

Hơn nữa Đinh Ngưng Điệp còn thường xuyên đến tìm cô ấy, muốn vay tiền Đinh Tuyết Tình, chỉ để Bạch Hàn Mặc có đồ ăn.

Miễn cho Bạch Hạn Mặc phạm vào nghiện ma túy, vô cùng thống khổ.

Đinh Tuyết Tình: …

Đinh Tuyết Tình đã nhìn thấy Bạch Hàn Mặc lên cơn nghiện ma túy, rất chật vật, không thể chịu đựng được.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play