Editor: Vân Đạm Phong Khinh

Ninh Thư đưa một ít linh khí vào cơ thể Dịch Hiểu Đông.

Là linh khí ôn hoà, chứ không phải hoả năng cuồng bạo.

Linh khí có thể nuôi dưỡng cơ thể.

Đây là một tia linh khí cô tu luyện đến hơn nửa đêm mới có được.

Bận rộn đến khi trời sắp sáng, Dịch Hiểu Đông cuối cùng cũng hạ sốt.

Ninh Thư cử động cái cổ đã cứng đờ, nhìn Dịch Hiểu Đông đang ngủ rất yên ổn, mới hỏi 2333 ở trong lòng: "Tại sao thế giới này còn phải phản công?"

"Thì như cô đã thấy đấy, lúc trước cô thất bại, nên cô phải phản công lại một lần nữa." 2333 nói.

"Đây là thế giới thật hay thế giới giả tưởng?" Ninh Thư hỏi, vì sao đã qua lâu như vậy rồi mà thế giới này vẫn còn phải phản công?

Chẳng lẽ là không có người nào phản công thành công sao?

"Có lẽ khoảng thời gian này đối với cô là khá dài, nhưng đối với người ủy thác này lại không dài như vậy, tạm thời không có người nào nhận cái nhiệm vụ này, cho nên nhiệm vụ này vẫn là để cô tới làm đi." 2333 giải thích nói.

Ninh Thư thở dài một hơi, thì ra là thế giới thật.

Nghi ngờ trong lòng được giải quyết, Ninh Thư ngồi xếp bằng trên mặt đất bắt đầu tu luyện.

Không khí xung quanh đây cũng thật là thú vị, trong nhà đều là vỏ lon, vỏ chai nước khoáng, còn có một ít kim loại như sắt đồng, đây đều là những thứ người ủy thác thu gom về có thể bán lấy tiền.

Ninh Thư tính ngày mai lấy những thứ này ra mang đi bán, để những thứ này trong nhà rất chiếm diện tích làm căn nhà lung tung bừa bộn, vốn dĩ nhà đã không lớn, bây giờ còn để mấy thứ này ở đây, nhìn thấy khiến trong lòng cô rất không thoải mái.

Nhà ở sáng sủa sạch sẽ là rất quan trong, không cần phải rộng rãi sang trọng, nhưng ngay cả chỗ đặt chân cũng không có thì cũng hơi áp lực đấy.

Trời đã sáng, Ninh Thư nấu cháo cho Dịch Hiểu Đông, Dịch Hiểu Đông sốt cả đêm, trên người ra rất nhiều mồ hôi làm cả người thằng bé có mùi tanh tanh rất khó chịu.

Dịch Hiểu Đông tự mình ăn hết bát cháo, Ninh Thư lấy khăn lau mồ hôi trên người thằng bé.

Đúng chỉ là một đứa trẻ, về sau những việc này để tự thằng bé làm đi.

Tuy rằng vẫn còn nhỏ, nhưng từ từ dạy dỗ là được.

Thai long phượng, kết quả em trai trời sinh đầu óc đã chậm chạp, ba của hai người làm tài xế cho hiệu trưởng học viện quý tộc, kết quả là đã chết trong một vụ tai nạn xe cộ.

Mẹ gánh vác hai đứa nhỏ trong sự bất lực, lại còn có một đứa bị ngốc, gánh nặng này quá lớn, bà ấy không chịu được liền trực tiếp bỏ đi.

Cho đến bây giờ vẫn không có tin tức gì, nên người ủy thác Dịch Hiểu Đồng chỉ có thể nhặt rác để nuôi sống bản thân mình và em trai.

"Em ở nhà ngoan nhé, chị đem mấy thứ này đi bán." Ninh Thư nói với Dịch Hiểu Đông.

Dịch Hiểu Đông ngoan ngoãn gật đầu, ăn cháo xong lại nằm xuống.

Ninh Thư nhét những chai lọ linh tinh trong nhà vào trong cái túi da rắn, sau đó mang đến trạm thu mua phế liệu để bán đi.

Bán cũng không được bao nhiêu tiền, nhưng có thể giúp cô và Dịch Hiểu Đông chống đỡ được một đoạn thời gian.

Ninh Thư đến siêu thị mua ít thịt và rau củ giảm giá.

Lại mua gạo, tiền trong tay đã ít đi một nửa.

Ngay cả cuộc sống cũng khó khăn như vậy, còn phải mở triển lãm tranh cho Dịch Hiểu Đông nữa.

Là một chuyện rất khó khăn.

Ninh Thư mang một số vật dụng hằng ngày về nhà thì nhìn thấy có hai người đàn ông mặc tây trang đi giày da đứng ở trước cửa căn nhà nhỏ.

Dịch Hiểu Đông mặc một bộ quần áo mỏng đi ra, vẻ mặt mờ mịt nghe hai người này nói chuyện.

Ninh Thư chạy nhanh qua đó, buông đồ xuống hô to với người đàn ông cầm đầu: "Hiệu trưởng, bác tới nơi này là có chuyện gì?"

Hiệu trưởng Lý là một người đã ngoài 60 tuổi, hai chị em Dịch Hiểu Đồng có thể tiến vào học viện quý tộc đọc sách, đều là vì ông ta.

Ba của người ủy thác từng cứu hiệu trưởng Lý, cho nên hiệu trưởng Lý mới không chết trong vụ tai nạn xe cộ đó.

Vì vậy hiệu trưởng Lý mới để hai chị em này đến học viện quý tộc.

Có lẽ trong lòng hiệu trưởng Lý muốn bồi thường cho hai chị em, nhưng tiến vào học viện quý tộc càng khiến cho cuộc sống của hai chị em khó khăn hơn.

 Bọn họ không phải người cùng một đẳng cấp.

"Tại sao cháu không đi học?" Hiệu trưởng Lý hỏi Ninh Thư.

Ninh Thư bảo Dịch Hiểu Đông vào nhà trước, Dịch Hiểu Đông ôm hết đống đồ bên chân Ninh Thư vào trong nhà.

"Tại sao lại không đi học?" Hiệu trưởng Lý vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi Ninh Thư.

Ninh Thư không tin hiệu trưởng của một trường học quý tộc lại chạy đến nơi dơ bẩn này chỉ để hỏi cô có đi học hay không.

Dù sao Ninh Thư cũng không muốn đi học, cho dù có đi thì cũng bị ba người kia đùa giỡn mà thôi.

Ninh Thư nói: "Cháu không muốn đi học nữa, chỗ đó không thích hợp với cháu."

"Không được, cháu nhất định phải đi học." Hiệu trưởng Lý có chút kích động nói.

Ninh Thư: …

Còn có vụ này nữa hả.

"Cháu không muốn đi học nữa." Ninh Thư lắc đầu, mỗi ngày đều bị ba cái thằng bệnh thần kinh kia xoay vòng vòng.

Thủ đoạn tàn nhẫn, thật là ghê tởm.

Bọn họ không chơi chết mi, mà giống như mèo vờn chuột tùy ý đùa giỡn mi, dẫm đạp tôn nghiêm của mi, đả kích tâm chí của mi.

Hơn nữa đó chính là nơi cá lớn nuốt cá bé, hai chị em Dịch Hiểu Đồng giống như ốc sên không có lực công kích, từng bước từng bước xâm nhập vào thế giới của khủng long.

"Vì sao cháu nhất định phải đi học?" Ninh Thư hỏi ngược lại, lại còn ép buộc người ta đi học, có ý gì đây.

Hiệu trưởng Lý nói: "Có thể vào học tại trường học quý tộc không phải là dễ dàng, cháu nên bắt lấy cơ hội này, ở trường học tự thiết lập mạng lưới của riêng mình, chẳng lẽ cháu muốn nhặt rác cả đời à."

"Cháu không thiết lập được mạng lưới của mình, mọi người căn bản là không để ý đến cháu." Ninh Thư nói trắng ra, mở rộng quan hệ vốn là việc làm dành cho những người có địa vị ngang bằng nhau.

Chỉ cần cô không bị bắt nạt đã là tốt lắm rồi, còn muốn thiết lập mạng lưới quan hệ, đúng là buồn cười không chịu được.

Nói quá lên một chút thì ở trong lòng những tiểu thư thiếu gia đó, có lẽ cô chỉ là một con chó xấu xí dơ bẩn mà thôi… thật là thối.

Cho dù cô có phấn đấu vươn lên thì cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì.

Trong lòng Ninh Thư có chút nghi ngờ, vì sao hiệu trưởng Lý cứ khăng khăng muốn mình đi học chứ.

"Cháu nhất định phải đi." Hiệu trưởng Lý chém đinh chặt sắt nói, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Ninh Thư: "Lần này cháu động thủ với ba người kia, bọn họ nói, cháu nhất định phải đi học trở lại."

Ninh Thư: …

Ép buộc người khác đi cho bọn họ bắt nạt.

"Cháu không đấu lại bọn họ đâu, mọi chuyện đều phải nhẫn nhịn, cho dù có bị bắt nạt cháu cũng phải chịu đựng, chờ đến lúc bọn họ chán rồi, tự nhiên sẽ không tìm các cháu gây sự nữa." Hiệu trưởng Lý bất đắc dĩ nói.

Tuy là hiệu trưởng nhưng cái vị trí này cũng rất khó xử, có rất nhiều học sinh không để ông ta vào mắt.

Học viện quý tộc là *trường liên doanh, tuy nói là hiệu trưởng nhưng thật ra chỉ là một cái danh xưng, không có quyền quyết định gì.

*Trường liên doanh là trường học do hai hay nhiều người góp vốn xây dựng lên. 
            
Ninh Thư: Ta quỳ…
 
Hoá ra là ba người kia không muốn bỏ qua cho cô, ngày hôm qua cô ném mặt mũi của bọn nó vào bãi rác, nên hẳn là muốn nhặt về đây mà.

Mà cái đám con giời cao quý như bọn họ sẽ không chạy tới loại nơi như này, cho nên cũng chỉ có thể gây áp lực lên hiệu trưởng, bảo cô đi học, quang minh chính đại bắt nạt cô.

"Cháu không đi." Ninh Thư cự tuyệt nói.

Bọn nó đã bắt nạt đến tận cửa rồi, sao lại đê hèn như vậy chứ trời.

"Nếu cháu không đi thì cái chức hiệu trưởng này của bác cũng không làm được nữa, hơn nữa, cháu cho rằng cháu không đến trường học thì sẽ thật sự không có chuyện gì sao?" Hiệu trưởng Lý có chút nôn nóng nói.

Ẩu Hạo Hiên chính là hạ mệnh lệnh tử cho ông ta, cần phải đưa Ninh Thư trở về, nếu không cái chức hiệu trưởng này ông ta cũng không cần làm nữa.

Cho nên hiệu trưởng Lý mới phải tự mình đến nơi như thế này, tới mời Ninh Thư đi học trở lại.

"Trong nhà Mục Dạ Diệu có quân nhân, trong nhà Mẫn Hạo Sơ và Ẩu Hạo Hiên cũng có rất nhiều vệ sĩ, cháu cho rằng trốn ở chỗ này là xong sao."

"Nếu kẻ có tiền muốn tra tấn người, bọn họ sẽ khiến ngươi tuyệt vọng, không có đường sống chết, cháu cứ nghe bác chắc chắn không sai đâu." Hiệu trưởng Lý nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play