Dịch: Vân Đạm Phong Khinh

Bạch Hàn Mặc gầy đến mức mất đi dáng người, xung quanh mắt có quầng thâm to như gấu trúc, khuôn mặt xanh xao vàng vọt.

Quả thật là làm cho người ta mở rộng tầm mắt.

Đinh Tuyết Tình chắc chắn sẽ không cho Đinh Ngưng Điệp vay tiền, vay một lần thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, sau đó giống như con đỉa mà bám vào.

Đinh Ngưng Điệp tìm người mẹ minh tinh của mình, Quý Lộ lại tìm được một kim chủ mới, nhưng cuộc sống cũng không phải là quá tốt.

Dù sao thì Đinh Ngưng Điệp cũng là con gái do mình sinh ra nên mỗi lần cô ta tới tìm Quý Lộ cũng cho một ít tiền, nhưng Đinh Ngưng Điệp lại ngày càng thường xuyên đến tìm bà ta hơn.

Khiến Quý Lộ có chút gánh nặng không chịu nổi, chỉ có thể nhẫn tâm cự tuyệt.

Đinh Ngưng Điệp liền khóc lóc rất thương tâm, nhưng Quý Lộ không hề dao động, khuyên cô ta rời khỏi Bạch Hàn Mặc đi, lại tìm một người đàn ông khác.

Ở bên cạnh Bạch Hàn Mặc quả thật chính là lãng phí thanh xuân của mình.

Trong lòng Đinh Ngưng Điệp cũng rất mệt mỏi, nhưng cô ta yêu Bạch Hàn Mặc, bảo cô ta rời khỏi Bạch Hàn Mặc, cô ta không nỡ.

Quý Lộ cũng mặc kệ Đinh Ngưng Điệp, dù sao thì bà ta cũng muốn kiếm chút tiền để sau này dưỡng lão.

Đinh Ngưng Điệp chỉ có thể tự mình đi tìm việc, nhưng mà Đinh Ngưng Điệp không biết làm cái gì cả.

Cô ta làm chuyện gì cũng rối tinh rối mù.

Thuê nhà cần tiền, ăn cơm cũng cần tiền, tiền Bạch Hàn Mặc phung phí lại càng lớn hơn nữa.

Đinh Ngưng Điệp có chút không thể chịu đựng được cuộc sống như vậy.

Nhưng mà cô ta cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi, hơn nữa kể từ sau khi ngã từ trên lầu xuống, chân cô ta vẫn luôn âm ỉ đau trong xương.

Đặc biệt là vào những ngày mưa gió âm u lại càng khó chịu hơn.

Ninh Thư tắt màn hình đi, nằm trên sô pha tính ngủ một giấc.

Ba cái nhiệm vụ liên hoàn, sau khi kết thúc một cái nhiệm vụ, lập tức phải làm cái nhiệm vụ thứ hai, không có thời gian nghỉ ngơi.

Ninh Thư cảm thấy mình đúng là số chó mà.

Lúc tỉnh lại, Ninh Thư đổi Tích Cốc Đan và nước, gọi 2333 hỏi: "Ta đổi mấy thứ này, có phải cả ba thế giới đều có thể sử dụng được không?"

"Không được, chỉ có thể dùng ở một thế giới thôi." 2333 lạnh lùng đánh vỡ ảo tưởng trong lòng Ninh Thư.

Ninh Thư: …

Còn tưởng rằng là nhiệm vụ liên hoàn thì mấy thứ này đều sử dụng được trong cả ba thế giới chứ.

Thật là mệt mỏi.

Ninh Thư sờ sờ ngực, cảm giác được trái tim đập rất nhanh, rõ ràng bình thường trái tim cô có đập nhanh thế này đâu, tại sao lại căng thẳng như vậy nhỉ.

Ninh Thư thở dài một hơi, vỗ vỗ ngực, cong khoé miệng cười nói: "Chúng ta đi làm nhiệm vụ thôi, tranh thủ chỉ có ba cái nhiệm vụ làm cho xong luôn đi."

"Vậy thì chúc cô may mắn." 2333 nói.

"Tiến vào nhiệm vụ đi." Ninh Thư nhắm mắt lại, rơi vào trạng thái hôn mê.

Vẫn còn chưa mở mắt, Ninh Thư đã nghe được âm thanh cười đùa bên tai.

"Mau liếm giày cho tao đi, liếm cho sạch vào."

"Vẫn là ăn phân tốt hơn, ăn phân vui hơn."

"..."

Ninh Thư mở mắt, nhìn thấy một màn vô cùng quen thuộc, đây là cảnh tượng Ninh Thư không hề muốn nhìn lại chút nào.

Cái nhiệm vụ thí luyện thất bại của nhiệm vụ giả cao cấp kia, độ khó lên cấp SSS.

Chính là hiện tượng bạo lực học đường phát sinh trong một ngôi trường quý tộc.

Ba vị vương tử Ẩu Hạo Hiên, Mục Dạ Diệu và Mẫn Hạo Sơ là người chuyên bắt nạt, còn Dịch Hiểu Đồng là nạn nhân của bạo lực học đường.

Người ủy thác Dịch Hiểu Đồng muốn sống, tồn tại một cách có tôn nghiêm, mở một triển lãm tranh cho em trai của mình.

Một màn quen thuộc cỡ này, Ninh Thư sờ nhánh cây trong túi của mình, cô lúc ấy chính là dùng nhánh cây này đồng quy vu tận với Ẩu Hạo Hiên.

Đương nhiên nhiệm vụ cũng thất bại.

Trên sân thể dục có rất nhiều người tụ tập, ba người Ẩu Hạo Hiên, Mục Dạ Diệu và Mẫn Hạo Sơ vẻ mặt vui đùa nhìn Ninh Thư.

Ẩu Hạo Hiên bá đạo lãnh khốc, Mục Dạ Diệu bạo lực tàn nhẫn, Mẫn Hạo Sơ tà mị phong lưu.

Dịch Hiểu Đông bị người ta đánh, trên mặt đều là miệng vết thương, khóe miệng bị rách, lúc nhìn thấy Ninh Thư, bất lực mà kêu chị.

Dịch Hiểu Đông có khuôn mặt thanh tú, nhưng ở giữa hai đầu lông mày lại có nét đần độn và sợ hãi, lúc không nói lời nào, nhìn thằng bé giống như một người bình thường, nhưng vừa mở miệng liền lộ ra là người thiểu năng trí tuệ.

Trên người thằng bé mặc quần áo đã cũ, trên quần áo đều là dấu chân, hiển nhiên là bị người ta đá.

"Cậu đến muộn rồi." Mục Dạ Diệu vặn cổ, nâng đồng hồ lên nhìn một cái: "Đến muộn hẳn một phút."

Toàn thân Mục Dạ Diệu mang theo một cỗ khí tức mãnh liệt, lúc hắn cử động cổ, cổ kêu lên tiếng răng rắc.

Ba của Mục Dạ Diệu là *thượng tướng, là người nổ súng bắn chết cô lúc ấy.

*Thượng tướng: là cấp bậc cao nhất trong hệ thống quân hàm của lực lượng Quân Cách mạng Quân dân Trung Quốc.

"Cậu đến trễ sẽ bị trừng phạt." Mục Dạ Diệu nâng một chân lên đặt ở trên bụng Dịch Hiểu Đông.

Dịch Hiểu Đông lập tức đau đến phát khóc, thân thể co lại, phun ra hết những thứ trong dạ dày.

Thứ Dịch Hiểu Đông nôn ra có mùi rất khó ngửi.

Người xung quanh nhao nhao che mũi lại lui ra phía sau, học sinh đánh Dịch Hiểu Đông trực tiếp ném Dịch Hiểu Đông xuống đất.

Dịch Hiểu Đông ngã trên mặt đất khổ sở kêu rên, vô cùng đáng thương nhìn chằm chằm Ninh Thư, trong miệng nức nở gọi chị.

Ninh Thư hít một hơi thật sâu, vì sao thế giới này vẫn còn cần phản công, là thế giới giả tưởng hay là thế giới thật vậy.

Dịch Hiểu Đông lại phải nhận sự nhục nhã và thống khổ như vậy một lần nữa.

"Mục Dạ Diệu, có phải cậu cố ý ghê tởm người khác hay không." Ẩu Hạo Hiên bịt mũi bất mãn nói, trên khuôn mặt là biểu cảm bị ghê tởm đến không chịu được.

Mục Dạ Diệu nhún vai, không hề có thành ý nói: "Xin lỗi, lần sau tôi nhất định sẽ chú ý."

Ẩu Hạo Hiên quay đầu lại, cử động chân của mình: "Lại đây, lau khô giày cho tao đi, nếu không thì người gặp xui xẻo chính là em trai của mày đấy."

"Không muốn sao?" Ẩu Hạo Hiên thờ ơ nhìn Ninh Thư: "Đánh tên ngốc này gần chết mới thôi cho tao, sau đó cho tên ngốc này ăn một thùng phân."

Ẩu Hạo Hiên vừa nói xong, liền có một nhân viên công tác ở trường học bê theo một thùng phân đi tới, người xung quanh lập tức trốn ra rất xa.

Mùi của phân đón gió bay xa, trong phạm vi *10 dặm đều có thể ngửi được.

*10 dặm = 16,09km.

"Đút cho nó ăn." Ẩu Hạo Hiên phất tay: "Đây là hình phạt cho sự chậm trễ của mày, em trai của mày ăn xong rồi sẽ đến lượt mày, nếu đã là chị em, thì phải đồng cam cộng khổ chứ không phải sao, tao cũng sẽ không bên nặng bên nhẹ đâu."

"Êu…"

"Thật ghê tởm…"

Những người xung quanh đều phát ra âm thanh kỳ quái, vẻ mặt ghét bỏ cộng thêm xem kịch vui, cũng có rất nhiều người ngậm miệng không nói lời nào, miễn cho lại rước họa vào thân.

Nhân viên công tác bê thùng phân đặt ở trước mặt Dịch Hiểu Đông.

Diễn biến cốt truyện vẫn giống nhau như đúc, bây giờ muốn cô liếm giày, còn muốn cô ăn phân.

Thùng phân đặt ở trước mặt Dịch Hiểu Đông, tuy rằng Dịch Hiểu Đông đầu óc có chút ngốc, nhưng cũng biết đây là đồ bẩn.

Thằng bé khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem.

Ẩu Hạo Hiên đút tay vào túi quần, vẻ mặt tà mị nhìn Ninh Thư: "Nhìn thấy chính em trai của mình bị đổ phân với nước lên người, người làm chị như mày sao có thể thờ ơ mà nhìn như vậy được."

"Nếu đã là chị em thì nên có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, lại bê một thùng nữa tới đây." Ẩu Hạo Hiên che mũi lại nói.

"Đổ cho tao." Ẩu Hạo Hiên lạnh giọng nói.

Ninh Thư lập tức nói: "Chờ một chút."

Trước không nói đến nước phân tanh tưởi tràn ngập vi khuẩn, nhưng dùng phân để vũ nhục người khác thật là khiến người ta không chịu nổi mà.

Đầu óc Dịch Hiểu Đông không tốt là do trời sinh, nhưng cũng không có nghĩa là thằng bé phải chịu đựng sự vũ nhục như vậy.

Vì vậy nên lúc trước Ninh Thư mới lựa chọn cách đồng quy vu tận.

Là một kẻ sĩ có thể bị giết nhưng không bao giờ chịu nhục.

Ẩu Hạo Hiên cười nhạo một tiếng, nâng chân mình lên: "Mày có phải đã nghĩ thông suốt muốn liếm giày cho tao rồi phải không, đây liếm đi."

Ninh Thư: Cái đức hạnh chó má gì đây...
   

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play