Shino nhìn theo hướng ngón tay của DiCarlo, thấy trên tường thực sự đã được khoan ra một lỗ nhỏ, xung quanh xuất hiện những vết nứt như mạng nhện. Nhưng bức tường không hề bị xuyên thủng, dù sao thì chiếc sừng của Ấu Long chỉ mới dài bằng nửa ngón tay út nên không thể chọc thủng bức tường.
Nhưng DiCarlo lại tràn đầy tự tin: "Chỉ cần nó nứt thì dễ xử lý. Có tro bụi rơi ra rồi, tường cứng bên trong chắc chỉ có một lớp mỏng, còn bên ngoài là tường xây thông thường".
"Ang!". Ấu Long trong vòng tay của Shino ôm đầu bằng cái tay nhỏ mập mạp của nó. Do cánh tay quá ngắn, nó không thể chạm vào sừng của mình, khuôn mặt bầu bĩnh hiện rõ vẻ hoảng sợ. Nó không biết chuyện gì đã xảy ra, cảm giác đầu mình cứ ong ong.
"Ang ú?". Ấu Long bối rối ngẩng đầu lên, nó muốn được xoa.
"Không sao, không sao". Shino lập tức nghe theo an ủi Ấu Long, đưa tay lên chạm nhẹ vào sừng của nó. Cúi đầu nhìn, phát hiện phần đỉnh sừng của Ấu Long cực kỳ sắc nhọn, trông hoàn toàn khác với sừng của những loài khác, ánh lên một thứ ánh sáng lạnh lẽo như Hắc diệu thạch*, hơi giống màu vảy của tộc Long trưởng thành. Quan sát gần như vậy, lại vô tình làm người ta cảm thấy run rẩy. Shino rút tay trong vô thức, suýt nữa ném Ấu Long đang trong vòng tay của mình cho DiCarlo.
(*Hắc diệu thạch: Obsidian, còn gọi là đá thủy tinh núi lửa hay đá vỏ chai)
Ấu Long được sờ, đôi mắt lập tức sáng lên, nó cúi đầu xuống trước mặt Shino, cặp sừng nhọn chỉ hướng cằm của y. Shino nhìn cặp sừng hàn quang bắn ra bốn phía mà hoảng sợ, nghĩ rằng Ấu Long sắp tấn công mình nên vô thức nghiêng đầu về phía sau né tránh. Nhưng Ấu Long vẫn duy trì cúi đầu, bất động.
Vật nhỏ này dường như muốn Shino tiếp tục vuốt ve đôi sừng rồng nhỏ ngắn ngủi của nó. Có phải vừa nãy khoan tường làm sừng nó đau? Shino thả lỏng người, đưa tay lên sờ sừng nó, xoa xoa.
"Đừng chạm vào sừng của nó". DiCarlo đột ngột đứng lên ngăn cản.
Shino vội vàng rút tay lại, nghi ngờ nhìn cậu ta: "Sao vậy?".
DiCarlo trịnh trọng giải thích: "Sừng của tộc Long có xúc giác, sừng của tộc Long trưởng thành thậm chí có thể theo dõi con mồi thông qua hơi thở và nhiệt độ còn sót lại trong không khí. Nếu ngươi chạm trực tiếp vào nó, nó sẽ nhớ kỹ ngươi".
Shino hơi ngạc nhiên, y biết Long tộc có thể thông qua hướng gió phân rõ hơi thở của kẻ địch. Thầy Trick đã dạy kiến thức này từ lâu, nhưng thầy không nói với y rằng người tộc Long dùng sừng rồng để cảm nhận hơi thở của con mồi.
"Nhưng... nếu nó nhớ kỹ ta thì có sao đâu?". Shino không hiểu lý do gì khiến cho ánh mắt DiCarlo đột ngột hiện lên vẻ sợ hãi như vậy. Shino biết Ấu Long tưởng như vô hại trong tay y thực ra là Ma thần Ilsa, nên y không lo lắng. Tại sao DiCarlo lại lo lắng như vậy?
Câu hỏi này khiến DiCarlo ngẩn người. Ký ức mùa đông năm sáu tuổi vụt qua trong tâm trí cậu.
Cả gia đình ba người họ trốn trong một hang động trên núi tuyết, mẹ cậu bịt miệng và mũi, để lại một kẽ hở giữa các ngón tay để cậu thở. Cậu bé DiCarlo chỉ có thể nghe thấy nhịp tim đập, của mình và cha mẹ. Mặc dù là vậy, thời khắc kia tiếng thở cũng trở nên ồn ào.
Lúc đó, DiCarlo không biết khả năng truy tìm con mồi của tộc Long đáng sợ đến mức nào, cậu ảo tưởng rằng chỉ cần mình nín thở là sẽ không bị phát hiện. Suy nghĩ lúc đó thật nực cười làm sao. Trong hoàn cảnh đầy tuyết, hơi thở và nhiệt độ cơ thể của ba Tinh Linh đủ để tộc Long dù đang ngoài chục cây số vẫn cảm giác được chính xác.
Di Carlo còn nhớ rằng cửa hang nơi họ ẩn náu chỉ cao bằng nửa người, nó đã bị cha mẹ chặn lại bằng tuyết, mọi thứ dường như rất an toàn. Tuy nhiên, khi nhìn thấy đôi giày da đen cào vào mặt tuyết, từ từ mở ra của hang, DiCarlo nghe thấy tiếng mẹ mình, người vẫn luôn nín thở, phát ra một tiếng nghẹn ngào tuyệt vọng. Ngay sau đó, mẹ buông tay che miệng và mũi của DiCarlo, nhẹ nhàng nói với cậu: "Bemer, nếu con có thể quay lại Hắc Lâm, hãy đến gặp dì Hida, dì ấy sẽ chăm sóc con". Lúc đó, DiCarlo không hiểu lời giao phó này có ý nghĩa gì, nên ngoan ngoãn gật đầu.
Ngay sau đó, một người đàn ông cao lớn khom lưng chui vào trong hang. DiCarlo vẫn còn nhớ hình ảnh đó, đôi chân của người đàn ông dưới ánh sáng bên ngoài chiếu ra một cái bóng đen, thon dài và thẳng tắp; thân trên mặc một bộ lễ phục mỏng màu đỏ sẫm, vai rộng, eo hẹp, áo sơ mi cổ đứng bên trong lộ ra màu nhạt, thêu hoa văn kỳ quái màu đen.
Nhiều người nói rằng người tộc Long là thứ vũ khí vô cảm và máu lạnh như dã thú, nhưng ký ức mà người đó để lại cho DiCarlo lại không phải như vậy. Dã thú không có phong thái tao nhã đó.
"Chào buổi sáng, ông bà Horsen, tôi hy vọng không quấy rầy giấc ngủ của hai vị". Người đàn ông tộc Long giống như một vị khách quý đến thăm nhà, cúi người chào.
Nhưng cha của DiCarlo không giống người kia đáp lễ, chỉ lạnh lùng đáp lại: "Mục tiêu của ngươi là chúng ta, xin ngươi đừng làm chuyện này trước mặt Bemer, được không?".
DiCarlo nhìn thấy người đàn ông cao lớn đang nhìn xuống mình.
"Vậy thì hãy bắt đầu trò chơi trốn tìm". Người đàn ông giơ hai tay về phía DiCarlo làm động tác che mắt, ra hiệu cho DiCarlo cũng làm như vậy.
DiCarlo mê mang nhìn lên bố mẹ mình. Mẹ nở một nụ cười đầy nước mắt, nghẹn ngào nói: "Che mắt lại, Bemer".
DiCarlo ngoan ngoãn đưa tay lên che mắt. Cậu nghe thấy tiếng bố mẹ đang ngồi xổm bên cạnh đứng dậy. Ngay sau đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, trong động trở nên vô cùng yên tĩnh và trống rỗng.
"Có thể đi ra rồi, tiểu Horsen tiên sinh"
Nghe vậy, DiCarlo buông tay ra, nhìn trái nhìn phải hang động trống rỗng, rồi ngơ ngác đứng dậy đi ra khỏi hang. Đôi mắt không thể ngay lập tức thích ứng với ánh nắng chói chang chiếu lên nền tuyết trắng bên ngoài hang động, DiCarlo đưa đôi tay nhỏ lên trên đầu để chặn ánh sáng mặt trời, nheo mắt nhìn người đàn ông tộc Long đang quay lưng về phía mình. Người đàn ông đưa một tay ra sau, xoay ngón chân, quay người lại, cúi đầu nhìn về phía cậu. DiCarlo vĩnh viễn ghi nhớ đôi mắt đỏ sẫm và cặp sừng rồng vàng rực trên đầu hắn.
"Mong rằng ngươi không cần gặp lại ta nữa". Người đàn ông nghiêng đầu cười lịch sự với cậu.
Ngay sau đó, bóng dáng của người đàn ông đột nhiên thấp thoáng rồi biến mất, chỉ còn lại những ngọn núi tuyết phủ trắng xóa xung quanh DiCarlo. DiCarlo không bao giờ gặp lại người đàn ông đó nữa, cũng không hoàn thành trò chơi trốn tìm, bởi vì cậu không bao giờ gặp lại cha và mẹ của mình nữa.
Cậu nghe theo lời mẹ, trở về Hắc Lâm và sống với dì Hida kể từ đó, tên cũng được dì Hida đổi thành DiCarlo, có nghĩa là "bắt đầu lại" trong tiếng Tinh Linh. Dì Hida mong rằng cậu sẽ quên đi mọi chuyện trong quá khứ và sống một cuộc sống bình yên, hạnh phúc. Nhưng DiCarlo đã không làm được.
Cha mẹ cậu là những Tinh Linh tốt bụng như vậy, tại sao Thần Linh lại không phù hộ cho họ? Không công bằng. Trên đời này có lẽ không có vị Thần nào cả. Cậu không muốn thấy bất kỳ sự bất công, tội ác nào xảy ra. Cậu có thể hóa thân thành một vị Thần, biến thế giới trở nên tốt đẹp lần nữa.
Điều duy nhất mà các Tinh Linh có thể làm là thủ hộ sao? Nếu không ngăn chặn cái ác, cái ác sẽ lớn mạnh, cắn trả cái thiện. Không có Thần, quy tắc bảo hộ của Tinh Linh đều là dối trá! DiCarlo chỉ muốn bảo vệ những sinh linh trên thế giới theo cách của mình. Cậu không cảm thấy hối hận khi làm ra việc kia, ngay cả khi cậu bị trục xuất khỏi Hắc Lâm là vì nó. Kể từ đây, cậu đã hoàn toàn được tự do.
Cậu dự định đến Lục địa Dris để tham gia cuộc thi bắn cung và trở thành một cung thủ Hoàng gia để có được quyền lực xét xử. Nếu có thể vượt qua cuộc thi, DiCarlo sẽ đổi tên lại thành Bemer Horsen, cậu muốn thừa hưởng lòng tốt của cha mẹ mình theo một cách khác. Cậu muốn chứng minh cho những người tộc Tinh Linh rằng, phương thức bảo hộ, không chỉ có một loại.
"DiCarlo?". Đây là lần đầu tiên Shino nhìn thấy vẻ mặt bất lực của tên này, vội vàng nhỏ giọng dò hỏi: "Ngươi có chuyện gì vậy?".
DiCarlo từ trong hồi ức tỉnh lại, vội vàng cúi đầu, hít sâu một hơi, trong đầu xóa đi đôi mắt đỏ sẫm đáng sợ kia: "Không có chuyện gì, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi ... Sừng Long tộc rất nhạy cảm, nếu là ngươi thường xuyên chạm vào chúng, ngươi sẽ bị nó nhớ kỹ".
Cậu ta thế mà lặp lại câu này một lần nữa, Shino cũng hỏi lại: "Cho nên?".
"Cho nên cái gì?". DiCarlo thất thần nhìn Shino, chợt nhận ra Shino không hề có cảm giác sợ hãi tộc Long, nên vội vàng đáp: "Ngươi muốn được một người tộc Long nhớ kỹ sao? Nếu sau này trở thành con mồi của nó, chỉ cần ở gần nó trong vòng vài chục dặm*, ngươi sẽ bị nó tìm thấy, vĩnh viễn đừng hòng trốn thoát!".
(*một dặm bằng khoảng 1,6 km, vài chục dặm vậy tính khoảng 100km)
Lời nói của DiCarlo nháy mắt kéo Shino trở lại khoảnh khắc trong Cung điện, cảnh tượng kinh hoàng của ngày tận thế...
Những ô cửa sổ màu sắc* vỡ tung, luồng không khí màu tím u ám tràn vào sảnh chính, tiếng chiến ủng thản nhiên giẫm lên gạch lát nền...
(*Cửa sổ màu sắc, đã xuất hiện từ chương 1: nó như thế này)
Đại Tư tế Lam Dạ nói rằng Ilsa sẽ cần ít nhất một ngày một đêm để phá vỡ kết giới ở cảnh giới Vera cao nhất của hắn, nhưng thực tế, Ilsa đã dùng thủ đoạn để khiến Lam Dạ, dưới tình thế cấp bách phát động một cuộc truy đuổi, chủ động mở kết giới; cơ hồ là gặp nhau, sau một tiếng chào hỏi, liền giết chết Lam Dạ. Ilsa dễ dàng như vậy mà giết chết Đại Tư tế tộc Vu vĩ đại nhất trong ngàn năm qua.
Cảm giác sợ hãi khủng khiếp khiến Shino tê dại, y cúi xuống nhìn Ấu Long trong lồng ngực của mình... Lúc này Ấu Long đã ngước đầu lên, nhìn y một cách tò mò và chờ mong. Ngay khi bắt gặp ánh mắt của Shino, Ấu Long lại háo hức cúi đầu, chờ đợi y vuốt sừng rồng của mình. Xúc giác của sừng rồng rất nhạy, có thể cảm nhận được sự chạm nhẹ của đối phương chân thực nhất. Chạm vào sừng của Ấu Long dễ xoa dịu cảm xúc của nó hơn là chạm vào trán hoặc bụng.
Ấu long dưới bảy tuổi phải ỷ lại vào người chăm sóc vì tộc Long có chu kỳ sinh trưởng dài, trước bảy tuổi, cánh rồng vẫn chưa bắt đầu hình thành, thiếu khả năng săn mồi trong một khu vực rộng lớn, hơn nữa ý thức chưa hình thành, hầu như không có tính công kích, chỉ tồn tại bản năng tự vệ. Do đó, phải sử dụng sừng để ghi nhớ hơi thở của người cho ăn, nó có thể tìm người cho ăn khi đói, điều này có thể làm cho ấu long cảm thấy an toàn. Chạm vào sừng sẽ không làm cho Ấu Long cảm thấy thoải mái, nhưng nó sẽ tạo cho Ấu Long ảo tưởng rằng nó sẽ không chết đói. Đây chính xác là sự trấn an rất cần thiết cho đầu ấu long vừa bị bỏ rơi ở nơi hoang dã và bỏ đói hơn mười ngày này.
Không chờ đợi được an ủi, Ấu Long ngẩng đầu lên nhìn Shino: "Ang!". Shino nhìn chằm chằm vào cặp đồng tử màu tử đằng tím của nó, đôi tay bắt đầu run lên trong vô thức. Giả dối, cảm xúc mềm mại cùng mùi sữa thoang thoảng đều là giả, Ấu Long mà y đang ôm trong tay chính là ác quỷ trong tương lai.
"Chủng tộc đáng sợ này khi còn nhỏ trông thật... vô hại". DiCarlo nhìn xuống Ấu Long trong vòng tay Shino, lắc đầu cười gượng.
DiCarlo không thích tộc Long, nhưng cũng không gieo rắc lòng thù hận với Ấu Long vô tội này, mà chỉ nhắc nhở Shino: "Đừng dành quá nhiều tình cảm cho nó. Cách suy nghĩ của người tộc Long rất khác với chúng ta, ngươi có thể sẽ bị tổn thương".
Tác giả có điều muốn nói:
Tiểu Phì Long cúi đầu, rồi lại cúi đầu!
Ang ú?
Tại sao còn chưa sờ sờ?
Ấu Long tội nghiệp không thể tự mình sờ sờ 囧囧