"Đây đúng là một con ấu long thuần chủng hàng thật giá thật!". Charlet đứng bên án thư nhìn Hobson đang lặng lẽ lật trang sách: "Sư phụ, đừng bỏ lỡ cơ hội này, đây là vũ khí ông trời ban cho chúng ta".

Hobson lật một trang sách khác, ngón trỏ lướt nhanh, từ trên xuống dưới, qua từng hàng câu thần chú, nhưng vẫn không tìm ra được loại cảnh giới Vera xuất hiện trên người Tinh Linh kia, quả thực rất kỳ quái.

Ngày thường, Charlet không bao giờ dám quấy rầy việc đọc sách của Hobson, nhưng lúc này đây, hắn như kiến bò trên chảo nóng, toàn bộ tâm trí đều dồn vào Ấu Long vô chủ kia. Không ngoa khi nói rằng, thời cơ như vậy ngàn năm mới có một lần, hắn không hiểu tại sao Hobson lại bình tĩnh như vậy, nhịn không được, lần nữa mở miệng: "Người có phải là không muốn tay mình dính máu Tinh Linh? Nếu vậy, đệ tử có thể ra tay trong đêm nay, giúp người dọn sạch hai chướng ngại vật đó, nếu người nghĩ như vậy, xin hãy đóng sách lại".

Một khoảnh khắc im lặng.

Hobson lại lật sang trang sau, tiếp tục tìm kiếm chú ấn vu thuật cấp độ tiếp theo, không hề đóng cuốn sách lại. Charlet thấy sư phụ không muốn thảo luận về vấn đề này, chứ không phải không tiện nói, vì vậy hắn lùi lại một bước, kìm nén nôn nóng, đợi Hobson giải quyết việc kia trước.

Thời gian chờ đợi là một tiếng rưỡi, Charlet lại cảm thấy rằng nửa thế kỷ đã trôi qua. Hắn ta thậm chí còn cố tình nuốt nước bọt ra tiếng để khiến Hobson cảm nhận được sự nôn nóng trong lòng. Cuối cùng, hắn thấy Hobson hít một hơi thật sâu, cau mày thật chặt, từ từ ngả người ra sau ghế. Charlet tiến lại gần một bước, chắp tay và hồi hộp chờ đợi mệnh lệnh.

"Đừng xen vào chuyện này". Hobson trầm giọng nói: "Lão phu tự có biện pháp của chính mình".

Charlet gấp gáp nói: "Đệ tử biết người từ trước đến nay đều hành sự cẩn thận, nhưng lần này tình thế đã khác. Đó chính là một Ấu Long đó, sư phụ!".

Hobson quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngươi đang lo lắng cái gì? Hiện tại Ấu Long kia không phải đang ở trang viên của ta sao?".

"Nó nằm trong tay của hai thằng nhóc mười mấy tuổi tộc Tinh Linh". Charlet nhấn mạnh: "Tại sao người lại dung túng cho hai tên Tinh Linh không hề có tính uy hiếp như vậy?"

Hobson khẽ cười một tiếng: "Nếu đã không hề có tính uy hiếp, tại sao ngươi lại khẩn trương?".

Charlet vẻ mặt hung dữ lên án: "Hai tên Tinh Linh canh giữ Ấu Long, ngay cả người hầu cũng không được phép động vào! Ngài còn hao hết miệng lưỡi muốn bọn chúng giao ra Ấu Long rồi ngoan ngoãn rời đi, thế này không phải quá dung túng sao?".

"Vậy thì ngươi muốn làm thế nào?". Hobson dùng đôi mắt trũng sâu như chim ưng nhìn Charlet: "Trực tiếp giết chết hai tên Tinh Linh đó?".

Vẻ mặt Charlet đanh lại: "Có mấy thứ đáng phải đánh đổi, sư phụ, thứ chúng đang cầm trong tay chính là thứ vũ khí sắc bén nhất trên đời!".

Hobson nhìn hắn: "Có bao giờ ngươi tự hỏi, hai Tinh Linh 'không hề có tính uy hiếp' kia từ đâu lấy được Ấu Long chưa? Có bao giờ ngươi tự hỏi liệu thế lực đằng sau chúng, chúng ta có thể ứng phó hay không?".

Charlet sửng sốt một hồi, sau đó trợn tròn mắt: "Vậy ý của người là...".

Hobson hừ lạnh một tiếng: "Lão phu định để bọn chúng trốn đi rồi bí mật theo dõi, xem bọn chúng đến nơi nào. Nếu là Hắc Lâm thì không có gì đáng ngại, đợi đến khi chúng rời khỏi Jorvia rồi ra tay, chết trên địa bàn người khác liền hết chuyện, chỉ sợ bọn chúng là thuộc hạ của Tuyết Lộc".

Nghe xong, Charlet bình tĩnh lại, suy nghĩ hồi lâu, trầm giọng nói: "Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?".

Hobson thở phào một hơi, nhẹ nhàng mở miệng: "Lão phu định cho tên Tinh Linh lớn tuổi hơn trốn di, xem hắn đến đâu cầu viện. Ta phải giữ lại thằng nhóc tóc vàng, xem ruốt cuộc trên người hắn có bí mật gì".

Vẻ mặt Charlet lúc này không còn nôn nóng nữa, hắn nhẹ giọng tâng bốc: "Vẫn là người suy nghĩ chu toàn".

Hobson liếc hắn ta một cái rồi bất mãn khiển trách: "Cơ hội thường đi kèm với rủi ro, càng có nhiều chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, ngươi càng phải kiên nhẫn tìm ra kẻ ném chiếc bánh. Ngươi phải nhìn thấy những đối thủ xung quanh mình, rồi mới suy nghĩ đến thời cơ ra tay".

Charlet cúi đầu xấu hổ, đáp: "Sư phụ dạy phải".

---

DiCarlo làm việc chăm chỉ đến hơn nửa đêm, cuối cùng đã khoét ra được một lỗ nhỏ trên tường, nhưng bức tường quá dày để có thể nhìn ra thế giới bên ngoài, còn phải mất ít thời gian nữa để làm cho cái lỗ lớn hơn.

Shino ngẩn người nằm trên giường một lúc, quay đầu nhìn Ấu Long cuộn thành một quả bóng quay vào tường ngủ say, nhịn không được khẽ cười một tiếng.

Hôm qua, trước khi đi ngủ, y đã cho nó ăn thêm một bát sữa, ăn uống no nê xong, còn xoa bụng nó rất lâu, không bị phun ra sữa. Khi đã ngái ngủ, Ấu Long đá đôi chân mập mạp rời khỏi vòng tay của Shino, nó lần mò khắp phòng một hồi, còn cố chui vào tủ rồi gầm giường, một lúc sau nó mới dừng lại. Shino rón rén đến mép giường, nhìn xuống gầm giường thì thấy Ấu Long đang ôm bụng, ngửa mặt ngủ say.

Nó thật sự không có cảm giác an toàn. Có lẽ vì Shino không chạm vào sừng rồng của nó nên nó không vui. DiCarlo nói đúng, không thể phát sinh cảm tình với người tộc Long. Shino chỉ muốn đưa Ấu Long ra khỏi đây, thuê một người có thể xuống tay thay mình, sau đó kết thúc mọi chuyện. Y không muốn chạm vào cặp sừng nhòn nhọn của Ấu Long, không phải vì y sợ bị Ấu Long theo dõi hay săn giết, mà vì y không muốn Ấu Long coi y là người có thể tin tưởng và ỷ lại. Mối quan hệ ám sát đơn giản đã đủ lạnh lùng, y không muốn có một mối quan hệ lừa dối khác với nó.

Nửa đêm, Shino đột nhiên cảm thấy tức ngực đến khó thở. Khẽ nhăn mặt tỉnh dậy, liền thấy Ấu Long đang nằm ngửa trên ngực mình, tay ôm thanh phô mai, hai bàn chân nhỏ chụm lại, đầu ngón chân đan vào nhau, đung đưa, nó ngậm thanh phô mai một cách du nhiên tự đắc*.

(*Du nhiên tự đắc: Thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là nhàn nhã, thoải mái)

Ấu Long đã quen nằm trong ngực y khi ăn, nên lúc đói bụng liền đặc biệt chui ra từ gầm giường, dùng vòng tay của Shino làm ghế ăn. Với chiều cao của Ấu Long, có thể làm Shino đang ngủ ngon đè tỉnh, thực tại bằng đủ 'tải thực'*, nhưng y không đẩy Ấu Long sang một bên mà chỉ nằm đó yên lặng.

(*Tải thực: có thể hiểu là bao chứa thức ăn. Câu gốc là: 着实是够"实在"的. Chỗ này Tác giả đang chơi chữ: 实在, có nghĩa là chân thực, quả thực, đồng nghĩa với từ "着实" đứng đằng trước. Hán Việt là "thực tại", phát âm là: shízài, giống với phát âm từ: 食载 (shí zài), có nghĩa là chứa/chở đồ ăn. Từ 实在 vừa đồng nghĩa với từ "着实", vừa phát âm giống với từ "食载".

Ý của Tác giả là: Chiều cao thằng bé có thấp tè thôi, nhưng cân nặng khỏi bàn, nặng đến nỗi đè tỉnh người luôn. Vậy đó!)

Không lâu sau Ấu Long lại mệt mỏi, lăn ra khỏi vòng tay của Shino, giấu thanh pho mai mềm đã được liếm dưới lớp chăn bông của Shino, nhảy xuống và chui vào gầm giường. Shino tưởng nó lại ngủ, nhưng ngay sau đó, vật nhỏ lại leo lên giường, ở bên cạnh Shino nhảy tới nhảy lui, rồi cuối cùng chạy đến góc giường phía sau, quay mặt vào tường, lăn tròn thành hình quả trứng, tiến bước vào cõi mơ. Ấu Long có vẻ muốn ngủ gần y nhưng lại sợ hãi điều gì đó nên đã chọn cách ngụy trang bắt mắt như vậy rồi trốn vào góc nhà để ngủ, cũng coi như là một Ấu Long rất biết trân trọng cuộc sống.

Ấu Long bất ngờ tin tưởng Shino, có lẽ vì Shino là người đầu tiên, sau khi đã nhịn đói hơn mười ngày, cho nó ăn bánh quy, cũng là người đầu tiên ấn đầu nó vào chậu sữa. Phần tín nhiệm này trộn lẫn mê mang. Cái đầu nhỏ bé của Ấu Long không đủ để hiểu tại sao Shino lại cho nó một tia ánh sáng có thể làm hỏng cái cây.

Nó rất sợ Shino, nhưng nó muốn uống sữa, muốn được xoa bụng, muốn được trở lại cuộc sống no đủ, được khen ngoan, và muốn được nhìn thấy ánh mắt âu yếm nhìn nó đầy yêu thương. Shino không có đôi mắt dịu dàng như vậy, đôi mắt của y là thứ mà Ấu Long chưa thể hiểu được. Dù là tộc loại nào lúc còn nhỏ, trước khi học nói, chúng đều có linh tính phán đoán nguy hiểm qua đôi mắt, đây là biệt tài của chúng. Shino có một đôi mắt khiến Ấu Long muốn trốn xuống gầm giường, nhưng y sẽ cho nó uống sữa cùng xoa xoa bụng nó. Vì vậy, Ấu Long coi đôi mắt và bàn tay của Shino không cùng thuộc một người, nó chỉ muốn ở gần bàn tay của Shino.

Shino nhìn vào "quả trứng" trong góc, một lúc sau, y đứng dậy, lấy Thần Thạch ra khỏi lồng ngực, tập trung vào việc cảm nhận mối liên hệ tinh thần với nó. Thật kỳ lạ, Shino thực sự có thể cảm thấy năng lượng của Thần Thạch tăng lên. Sau khi kích hoạt vòng quay hồi tưởng thời gian, năng lượng của Thần Thạch trở nên rất yếu, Shino thậm chí còn nghi ngờ rằng nó thất bại vì năng lượng đã cạn kiệt, nhưng lúc này, cậu cảm thấy năng lượng của Thần Thạch đã tăng lên một chút.

Làm thế nào để phục hồi năng lượng của Thần Thạch? Shino cẩn thận nhớ lại những lời của Đại Tư tế Lam Dạ...

"Thần Thạch đã chọn ngươi, nghĩa là ngươi có ý chí phù hợp với Thần Thạch. Shino, khi ngươi phóng thích con người hoàn mỹ của bản thân, Thần Thạch sẽ hợp nhất một thể với ngươi, ngươi có thể kiểm soát hoàn toàn sức mạnh của Thần Thạch, đây cũng là sức mạnh thực sự của ngươi".

Con người hoàn mỹ của bản thân...

Câu này khiến Shino khó hiểu cùng hoang mang.

Không ai biết rằng Shino không phải một Tinh Linh thiện lương, y chỉ là đã cải trang thành một Tinh Linh bình thường đủ tiêu chuẩn. Con người thật của y, vô lương tâm hơn cả DiCarlo, đáng bị Hắc Lâm trục xuất cả trăm lần. Làm sao y có thể khiến Thần Thạch cho rằng y hoàn mỹ?

Tiếng gõ của đột ngột vang lên, là người hầu bưng bữa sáng đến. DiCarlo mải miết đào hố đến nửa đêm bị đánh thức, mơ màng bật dậy bước đến bàn ăn.

Sau khi Shino thức dậy, Ấu Long nép mình trong góc vẫn đang ngủ say, y định vươn tay ôm Ấu Long đi ăn sáng nhưng chợt nhớ ra, vật nhỏ này nếu lúc ngủ thiếu cảm giác an toàn, không thể chạm vào. Đành phải bưng bữa sáng sữa bò tới, dùng mùi hương đánh thức nó.

"Quả bóng" Ấu Long ngửi thấy mùi thơm, vươn mình dài ra, mặc dù nó vẫn có hình tròn, nhưng đã xuất hiện tay chân và một cái đuôi. Chắc là chưa tỉnh ngủ, Ấu Long vẫn nhắm mắt nhưng tay chân đã chấm đất, theo mùi thơm sữa khó khăn bò đến chậu sữa, tê liệt gục xuống giường, quay mặt về hướng chậu sữa, cái miệng nhỏ từng ngụm từng ngụm, cách không uống sữa. Thế này có phải là tỉnh rồi không? Shino tay cầm thìa chọc vào má Ấu Long, thìa không bị làm sao, lúc này, y mới có đủ dũng khí, ôm một cục Ấu Long, ngồi vào bàn ăn.

DiCarlo một tay chống xuống bàn ăn, một tay chống cằm, nhìn Shino cẩn thận buộc chiếc yếm cho Ấu Long, mỉm cười: "Sao ngươi lại tốt với nó như vậy?".

Không thể tìm thấy cổ của vật nhỏ béo mập này, Shino chỉ có thể buộc chiếc yếm chặt hơn, bình tĩnh trả lời: "Ta không thể để nó tự ăn sáng được? Chiều dài cánh tay của nó không thể chạm tới bàn ăn".

Trên thực tế, đối với Ấu Long mà nói, sự chăm sóc của Shino giống như là chăm sóc cuối đời*.

(*Chăm sóc cuối đời: Hospice care, là một dịch vụ/quyền lợi dành cho những người trong giai đoạn cuối cùng của cuộc đời, thường là khoảng 6 tháng trở lại, giúp họ cảm thấy bớt đau đớn và thoải mái hơn trước khi ra đi)

Tuy nhiên, DiCarlo cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản, cậu nheo mắt nói: "Ta nghĩ ngươi cũng giống như những Tinh Linh khác, sùng bái tộc Long. Tộc Tinh Linh chúng ta nên giám sát hành vi của tộc Long chứ không nên tôn thờ sức mạnh của bọn họ một cách mù quáng".

"Ta còn lâu mới sùng bái tộc Long". Shino lẩm bẩm: "Ta từ nhỏ chỉ sùng bái duy nhất một vị anh hùng. Hắn là một trong ba Tinh Linh có thể thức tỉnh Quang Tiễn, cũng là Cung thủ mạnh nhất lịch sử tộc Tinh Linh. Hắn còn lợi hại hơn cả tộc Long".

Khi nghe xong, DiCarlo tỏ ra không phục: "Cung thủ mạnh nhất không phải ta sao?".

Shino liếc nhìn cậu ta với vẻ mặt ghét bỏ. Chỉ có một Cung thủ mạnh nhất trong lịch sử tộc Tinh Linh, đó chính là người anh hùng trong tâm trí Shino - Bemer Horsen.


Lời Tác giả:

DiCarlo không phục: Gọi thằng cháu đó ra cùng ta đấu một trận!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play