Shino không có kinh nghiệm giao tiếp với tộc Long. Tất cả những kiến thức về tính cách và thói quen của tộc Long chỉ dựa theo tin đồn. Nhưng lúc này, y rất chắc chắn ánh mắt của Ấu Long trong tay đang nhìn y, chính là ánh mắt "không cho sữa sẽ hủy diệt thế giới"!
"Trong hành lý của ngươi còn sữa dê không?". Shino vội vàng hỏi DiCarlo.
DiCarlo lắc đầu: "Thứ đó nặng quá, ta không mang theo. Ngươi không phải có hai bình sao? Còn một bình nữa đâu?".
"Vừa nãy đánh nhau bị rơi nát rồi". Lưng của Shino đến giờ vẫn còn ướt.
Hai Tinh Linh đau đớn nhìn nhau một lúc, rồi lo lắng quay sang nhìn Ấu Long đang chuẩn bị nổi cơn thịnh nộ.
"Chi chi, chi chi, ...", hai chiếc sừng trên đầu Ấu Long bắt đầu tỏa ra ánh điện màu tím ...
DiCarlo vội vàng đi đến bên cạnh lão Mục sư: "Có sữa bò hoặc sữa dê không! Ấu Long kia... à không ... Công tước của chúng ta đang đói!".
"Đương nhiên". Hobson quay đầu dặn dò thuộc hạ, bảo người hầu lập tức chuẩn bị sữa tươi.
Làm gì còn thời gian chờ chuyển lời? Shino trực tiếp nhấc bổng Ấu Long, theo chân đám chiến sĩ Cự Ma lao vào nhà bếp của lâu đài. Vào thời điểm cặp sừng vàng đen của Ấu Long chuẩn bị phát ra tia chớp, Shino đã ấn khuôn mặt bầu bĩnh của nó vào chậu sữa!
Thế mà Tinh Linh tóc vàng to gan này lại dám làm bẽ mặt chiến binh tộc Long? Hai chiến sĩ Cự Ma bên cạnh kinh hãi nhanh như gió rút lui vào góc tường.
"Ta ~ ta ~ ta ~ ta ...". Ấu Long, đầu bị ấn trong chậu sữa, bắt đầu liều mạng hút sữa. Đám chiến sĩ Cự Ma thay Shino đổ một thân mồ hôi hột, may mắn thay, chiến sĩ tộc Long bí ẩn lại cực kỳ hào phóng. Trên thực tế, do đã quá đói, Ấu Long không còn quan tâm đến dáng ăn nữa rồi.
Hobson đến sau, nhìn Ấu Long trong tay Shino, mỉm cười dò hỏi: "Nếu hai vị không có kinh nghiệm chăm sóc Ấu Long, lão phu có thể phân công người hầu ...".
"Không cần!". Shino lo lắng Hobson sắp người theo dõi bọn họ, dứt khoát từ chối: "Chúng ta biết chăm nó như thế nào".
DiCarlo ngay lập tức đến đứng cạnh Shino, thêm vào: "Chúng ta là chuyên gia chăm sóc Ấu Long, đã được huấn luyện đặc biệt, không cần người ngoài giúp".
Hobson nhướng mày dò hỏi: "Huấn luyện đặc biệt?".
"Đúng, là Tư tế Hoàng gia đích thân hướng dẫn!". DiCarlo khoe khoang không chút đỏ mặt, chỉ huy người hầu giả bộ rất thành thục: "Các ngươi hãy đi lấy một ít mật ong rồi pha với sữa dê, mùi vị càng ngon hơn".
Hobson sửng sốt, sau đó thấp giọng nhắc nhở: "Theo ta biết, Ấu Long ăn mật ong sẽ ảnh hưởng đến tốc độ hình thành vảy, trước khi trưởng thành đã bị cấm".
DiCarlo: "...". Một hồi im lặng khó xử.
Shino lặng lẽ trừng mắt nhìn DiCarlo giấu đầu lòi đuôi. DiCarlo lo lắng liếm môi, rồi đột nhiên lớn tiếng nói: "Là ta muốn lấy, cho ta một ít mật ong pha trà không được sao?".
Hobson cong môi cười: "Đương nhiên là được, các vị cứ tự nhiên".
Shino cứ tưởng Ấu Long có thể uống một lúc ba chậu sữa, nhưng không ngờ vật nhỏ này sấm to mưa thì nhỏ, một chậu sữa uống nửa giờ mới xong. Uống xong rồi còn không cho người khác đem chậu đi, khuôn mặt bầu bĩnh vùi vào chậu sữa, lưu luyến liếm láp, Shino chỉ có thể từ mép chậu sữa đổ thêm một bát nữa.
Ấu Long không biết đã đói bao nhiêu ngày rồi, dùng hết sức hớp hết nửa bát sữa, đột nhiên ợ lên, phun ra sữa, bụng nhỏ đã căng tròn, vươn bàn tay ngắn ngủn, không cho phép người hầu lấy chậu sữa của nó đi.
"Chờ đói bụng lại uống". Shino đưa chậu sữa cho người hầu, giúp Ấu Long xoa xoa bụng, tránh bị phun ra lần nữa.
Động tác quen thuộc sau khi ăn no, gợi lên ký ức của Ấu Long đối với mẹ. Đôi mắt màu hoa tử đằng tím nhìn chằm chằm Shino đầy mê mang.
Tộc Long không bao giờ quên những kẻ thù đã đánh dấu qua, đây là thiên phú khắc sâu trong bản năng chiến đấu của họ, dù đối mặt với hàng nghìn người trên chiến trường, họ có thể nhớ được từng bộ mặt của quân địch, những kẻ xuất hiện trong trận địch không thể lại trà trộn vào trong trận doanh của tộc Long. Shino đã từng tấn công Ấu Long, bây giờ lại cho nó uống sữa. Trong nhận thức của Long tộc, không có phương pháp tính toán nào để cân bằng giữa ân nhân và kẻ thù. Kẻ thù được đánh dấu, người cho nó uống sữa cùng xoa bụng, trong tâm thức của Ấu Long tuyệt đối không thể là một người. Kiểu mâu thuẫn này đã khiến Ấu Long rơi vào tình trạng bối rối về nhận thức, nó ngẩng cao đầu nhìn Shino không ngừng.
Shino dùng khăn ướt lau sạch vết sữa trên mặt Ấu Long, sau đó bế nó lên, đi theo những người hầu đến phòng khách mà Hobson đã sắp xếp cho bọn họ. Tuy là phòng đơn, nhưng gian phòng khách rất rộng rãi, có hai giường quay về hướng Nam, bên cạnh giường có một tấm thảm da thú, trên tấm thảm có một bàn ăn nhỏ tinh xảo.
Shino đặt Ấu Long trên giường. Cuối cùng cũng từ nơi hoang dã trở về với môi trường sống quen thuộc, Ấu Long phấn khích đến mức nhảy tới nhảy lui lên giường, tìm kiếm khắp nơi, muốn tìm ra mùi vị quen thuộc. Rốt cuộc, nó không hiểu rằng nó sẽ không tìm thấy hơi thở của mẹ nó trong một thời gian dài, rất lâu nữa về sau cũng vậy. Cũng may, nó còn quá nhỏ để biết nhớ, nhưng nó sẽ không ngừng tìm kiếm.
"Đây cơ bản là phòng giam". Ngay khi người hầu rời đi, DiCarlo tức giận đi tới đi lui trong phòng: "Không có cửa sổ, lão già này thật sự không cho ta có cơ hội trốn thoát".
"Bây giờ rời đi còn kịp". Shino không muốn liên lụy đến DiCarlo: "Không phải ngươi nói muốn quay lại Hắc lâm cầu viện sao?".
"Trừ khi ngươi đi cùng ta". DiCarlo vẫn ngoan cố: "Ta đã bị trục xuất khỏi Hắc Lâm, ngay cả khi Lãnh chúa thực sự muốn đi cùng ta để cứu ngươi, Hobson chỉ cần nói rằng hắn đã để ngươi đi rồi, ngươi liền chết không bằng chứng".
"Ngay cả khi ngươi ở lại cũng không thể đảm bảo sự an toàn của ta, ngươi thậm chí có thể mất đi mạng sống của chính mình".
"Ngươi cũng biết có thể phải trả giá bằng mạng sống của chính mình?!". DiCarlo truy vấn.
Shino chớp mắt, không nói gì.
"Ngươi có thể cho ta biết rốt cuộc ngươi đang làm gì không?". DiCarlo liếc nhìn Ấu Long đang nhảy múa trên giường, cuối cùng hỏi ra tất cả những nghi ngờ của mình: "Một Ấu Long còn nhỏ như vậy sao lại có thể xuất hiện ở nơi này? Nó là con của một Hoàng gia Long tộc, hay con của một người tự do?".
"Ngươi không nên dính vào chuyện này". Shino từ chối trả lời.
Có thể thấy DiCarlo là một Tinh Linh chính trực cùng nóng nảy, nếu Shino tiết lộ mục đích của mình thì có thể bị DiCarlo coi là kẻ điên, cậu ta chắc chắn sẽ không ngồi yên trước kế hoạch ám sát Ấu Long của một kẻ điên.
"Nếu sợ gây chuyện thì ta đã không bị đuổi khỏi Hắc Lâm". DiCarlo kiên định nhìn về phía Shino: "Từ lúc ngươi nói 'ta yểm hộ ngươi' với ta, ta đã coi ngươi như một người anh em, cho dù ngươi định làm những điều vô lý gì, chỉ cần nói cho ta biết lý do, nhất định ta sẽ đi cùng ngươi đến cùng".
Shino trả lời: "Hiện tại ta không thể nói cho ngươi biết lý do, chỉ có thể nói cho ngươi biết, ta cùng Ấu Long phải rời khỏi đây".
DiCarlo nhìn chằm chằm vào mắt của Shino một lúc, sau đó gật đầu: "Được rồi, chờ ngươi tự nguyện nói với ta cũng không muộn, dù thế nào đi nữa, ta sẽ cố gắng hết sức để giúp ngươi".
Chiến đấu gần như cả một ngày, nguồn năng lượng dồi dào của DiCarlo vẫn chưa cạn kiệt, nằm trên giường đến nửa đêm, cậu ta đột nhiên đứng dậy thắp đèn, rón rén đi đến góc đông bắc của phòng khách, di chuyển tủ quần áo trong góc. Ngay sau đó, tiếng "đùng đùng" thu hút sự chú ý của Shino.
"Ngươi đang làm gì vậy?". Shino cầm đèn đi tới chỗ DiCarlo, nhìn thấy cậu ta đang ngồi xổm trên mặt đất, dùng một mũi tên đâm vào tường.
"Bức tường này nối với ngoài sân". DiCarlo đang cầm một mũi tên, lần lượt đâm vào tường: "Có lẽ ta có thể tạo một 'cửa sổ' cho căn phòng khách này".
"Ngươi muốn đào tường chạy trốn?". Shino nhắc nhở: "Trang viên này khắp nơi đều là chiến sĩ Cự Ma đang canh gác".
"Nếu không có 'cửa sổ', ai biết được bọn chúng đang tuần tra ở đâu? Rồi làm sao mình có thể lên kế hoạch cho việc chạy trốn?". DiCarlo càng dần dùng sức đâm vào tường.
Shino suy nghĩ một lúc, sau đó lấy ra một mũi tên từ chiếc túi của mình, cúi xuống, cùng nhau đục tường.
Y hỏi: "DiCarlo, tại sao ngươi lại bị trục xuất khỏi Hắc Lâm?".
DiCarlo khẽ cười, bất đắc dĩ nói: "Rất kỳ lạ phải không? Ta, một Tinh Linh tràn đầy tinh thần trọng nghĩa, lại có thể bị trục xuất".
"Không có gì đáng ngạc nhiên cả". Shino thẳng thắn trả lời: "Ta chỉ tò mò, rốt cuộc ngươi đã làm gì, để đến mức tộc nhân không thể chịu đựng được nữa như vậy". Tính cách của DiCarlo có phần giống với y, nhưng cậu ta lại không chút nào che giấu đi, như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị trục xuất. Shino năm ấy chín tuổi cũng suýt bị đuổi đi, mà DiCarlo trông ít nhất cũng mười sáu tuổi, các Tinh Linh đối với cậu ta đã làm hết sức mình.
"Ngươi nói gì vậy?". DiCarlo bất mãn nhìn Tinh Linh tóc vàng: "Ngươi không nghĩ việc một Tinh Linh tốt bụng như ta bị trục xuất là oan uổng hay sao?".
Shino không trả lời, tập trung vào việc đào vào tường.
"Tại sao ngươi không nói?". DiCarlo cố hỏi.
Do dự một lúc, Shino nói với DiCarlo những gì mà chú Barton đã nói với y nhiều năm trước: "Cậu nhầm rồi, DiCarlo, Tinh Linh không cần lòng tốt, chỉ cần bảo vệ. Nhiệm vụ mà các vị Thần giao cho chúng ta là thủ hộ, chúng ta chỉ có thể bằng cách này duy trì trật tự của bảy tộc. Thông qua hủy diệt để duy trì trật tự là của chủng tộc hệ chiến đấu, nếu tộc Tinh Linh cùng tộc Aowei đoạt lấy chức trách này, sự cân bằng của bảy tộc sẽ bị phá vỡ, dẫn tới một hồi tai họa".
DiCarlo kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Shino, trong mắt đột nhiên lộ ra vẻ mất mát: "Ta còn tưởng rằng ngươi khác biệt với các Tinh Linh khác".
Shino bình tĩnh trả lời: "Không có gì khác biệt, ta chỉ là một Tinh Linh bình thường nhất".
Đôi mắt xanh lục nhạt màu vốn luôn tràn đầy sức sống của DiCarlo bỗng trở nên đượm buồn, như thể một kẻ lữ hành vừa tìm lại được tri kỷ, lại bị đánh mất.
Cậu siết chặt mũi tên như đang phát tiết, nện mạnh vào tường, mũi tên theo đó mà gãy, cúi đầu nhìn xuống mũi tên gãy, mới nhận ra mũi tên đã bị đập nát, ngẩng đầu nhìn lên tường, thế mà một vết xước cũng không có.
"Lão già này dùng vật liệu gì để xây tường vậy?". Di Carlo kinh ngạc nhìn về phía Shino, phát hiện đầu mũi tên trong tay y cũng đã bị bẻ cong sang một bên: "Đừng đục nữa, bức tường này còn cứng hơn sắt!".
Shino bình tĩnh dừng lại: "Trước tiên nghỉ ngơi đã, ta sẽ tìm cách cứu ngươi rồi cùng nhau đi ra ngoài".
DiCarlo đưa tay xoa xoa má cho tỉnh táo, chợt nghĩ ra điều gì đó liền ngẩng đầu nhìn Shino: "Ngươi có nhớ thầy Watson đã nói chất cứng nhất thế gian này là gì không?".
Shino lắc đầu, y cách DiCarlo năm trăm năm, cũng chưa từng nghe nói qua thầy Watson, chỉ tò mò hỏi: "Chất gì?".
DiCarlo cong môi cười, quay sang nhìn chiếc giường bên cạnh, bế lấy Ấu Long đang cầm thanh phô mai...
Một lúc sau, Ấu Long nằm trong vòng tay của DiCarlo, vẫn bình thản mút thanh phô mai mà không hề hay biết rằng Tinh Linh đáng sợ này sắp làm điều gì đó điên rồ với nó.
Shino cứ như vậy trừng mắt thấy DiCarlo đang dùng chiếc sừng trái nhòn nhọn của Ấu Long, nhắm ngay mặt tường, như đang vặn ốc, bắt đầu xoay Ấu Long theo chiều kim đồng hồ...
"Ang! Ang!". Ấu Long sợ hãi đến mức ném bay thanh pho mai!
Shino quyết đoán ra tay, lấy lại Ấu Long đang sợ hãi: "Ngươi đến tột cùng làm như thế nào mới sống được ở Hắc Lâm lâu vậy mới bị đuổi đi?".
DiCarlo không chút cảm thấy tội lỗi, chỉ ngón tay lên tường: "Nhìn xem..., tộc Long chưa bao giờ làm chúng ta thất vọng".
Lời tác giả:
Xạ thần Tinh Linh nào đó: Cảm ơn ngươi, Tiểu Phì Long.
"Công cụ đào tường" Ma Vương Điện hạ: Ngươi chờ đó.