"Rốt cuộc là ai vậy?". Mặc dù DiCarlo không còn thuộc về Hắc Lâm nhưng vẫn cực kỳ quan tâm đến hư danh Đệ nhất Cung thủ, cậu lập tức buông nĩa xuống, dùng đôi mắt màu xanh lục nhạt long lanh nhìn chằm chằm vào Shino.
(Hình ảnh: Đôi mắt màu xanh lục nhạt - Pale Green eyes. Nguồn: Istock)
Shino không thể nhắc đến tên Bemer, lúc này Bemer có lẽ vẫn là một đứa trẻ Tinh Linh bình thường, tiên đoán tương lai sợ rằng có thể ảnh hưởng đến lựa chọn của Bemer, vậy nên y chỉ có thể bình thản trả lời: "Đó là một trong những anh hùng trong truyền thuyết của Hắc Lâm, ngươi chắc chưa nghe nói qua. Thôi, mau ăn sáng đi, ngươi không phải nói trời sáng sẽ đi xem xét địa hình xung quanh sao?".
"Hóa ra là trong truyền thuyết". DiCarlo lúc này mới bình tĩnh nhặt chiếc nĩa lên, đắc ý nói: "Thay vì sùng bái một anh hùng trong truyền thuyết, ngươi nên sùng bái một thiên tài Tinh Linh từ năm mười hai tuổi, năm nào cũng đều giành được vòng nguyệt quế Cung thủ Hắc Lâm".
Shino nhìn bộ dáng khoe khoang của cậu ta, nhịn cười, cố tình giả vờ nghe không hiểu: "Ồ? Ai mà lợi hại vậy?".
DiCarlo lập tức ngồi thẳng lưng, hắng giọng, nhướng mày ngạo nghễ nhìn Shino, nháy mắt ra hiệu, biểu thị cậu ta chính là thiên tài bắn cung.
Shino cố ý trêu chọc hắn: "Chẳng lẽ là Lãnh chúa của chúng ta?".
"Đương nhiên không phải! Lãnh chúa chỉ có được tầm bắn xa nhất, còn nói đến tốc độ cùng chính xác phải kể đến ta".
Shino mỉm cười thừa nhận: "Ngươi thực sự cũng tính lợi hại".
DiCarlo cúi sđầu, nhướng mắt nghiêm túc nhắc nhở tiểu Tinh Linh tóc vàng: "Bỏ chữ 'cũng tính' đi. Mỗi năm quyết đấu ngươi hẳn là gặp ta mấy lần rồi chứ, trừ khi ngươi đã bị loại từ mấy vòng trước rồi".
"...". Nói đến đây, Shino cảm thấy có chút mất mát.
Tinh Linh có tầm nhìn siêu xa, xa nhất trong số bảy tộc, cung tên gần như là vũ khí phù hợp nhất với họ. Mọi Tinh Linh đều rất coi trọng khả năng bắn cung của mình và Shino cũng không ngoại lệ. Nhưng kể từ sau sự việc xảy ra vào năm 9 tuổi, bất cứ khi nào có mặt của những người lớn tuổi, chỉ cần Shino bộc lộ một chút cảm xúc kích động hay hiếu chiến ... thì xung quanh từng cặp, từng cặp mắt sẽ đều quay qua nhìn y.
Loại mắt mang theo tò mò cùng xa lánh đang quan sát dị loại. Ánh mắt khiến cậu bé Shino cảm thấy như thể thế giới của mình bị tách biệt khỏi tất cả phần còn lại. Lời nói của vị Lãnh chúa luôn vang lên trong tâm trí y khiến y càng cảm thấy tuyệt vọng...
"Shino không thuộc về nơi này, hãy gửi nó đến nơi nó nên đến"...
Kể từ đó, Shino bắt đầu tự giam cầm mình bằng nhiều lớp ngụy trang. Ở nơi có những người lớn tuổi, trong khi những đứa trẻ Tinh Linh khác luôn vui vẻ tự do, y lại quan sát mọi hành động của những đứa trẻ khác, sau đó bắt đầu vụng về bắt chước. Thậm chí, trong cuộc thi bắn cung mà tất cả các Tinh Linh yêu thích nhất, Shino sẽ cố tình bắn lệch ngay ở vòng thứ nhất. Y phải che giấu dù chỉ là một chút sức mạnh nhỏ nhất để không thu hút bất kỳ sự chú ý nào. Một Tinh Linh chưa từng có bất kỳ khoảnh khắc đáng tự hào nào từ khi còn nhỏ, bình thường đến mức nhàm chán.
"Ang ú, Ang ú".
Tiếng kêu của Ấu Long trong vòng tay khiến Shino định thần lại, y cúi đầu xuống thì thấy nó đang nhón chân trên đùi mình, cố gắng vươn bàn tay ngắn ngủn, muốn cầm lấy chiếc thìa bạc trên bàn.
Shino hít một hơi thật sâu, kìm nén nỗi xót xa bất chợt dâng trào, mặt không biểu cảm đưa tay lên, cầm chiếc thìa đưa đến bàn tay mũm mĩm Ấu Long. Ấu Long cầm chiếc thìa ngây ra, như thể nó đột nhiên quên mất mình phải làm gì với chiếc thìa. Xong nó quay đầu lại, khó khăn ngẩng cao cái đầu mập mạp lên nhìn Shino ở phía sau, rồi nhìn xuống tay Shino, rồi cẩn thận nhét chiếc thìa trong móng vuốt của nó vào tay Shino, cuối cùng nằm xuống lồng ngực của Shino, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Nó là đang chuẩn bị tư thế để được đút cho ăn. Ấu Long còn chưa biết cùng thìa
"Phì...". Shino cười ra tiếng, cảm xúc khó đè nén bỗng chốc bị con rồng mập mạp ngốc nghếch này xua tan đi.
Y một tay ôm Ấu Long lên, điều chỉnh góc độ, cầm thìa, bắt đầu tập trung cho nó ăn những chiếc bánh ngọt ngâm sữa mềm.
Y thậm chí còn không quan tâm đến cơn đói của mình, sau khi cho Ấu Long ăn xong liền xoa xoa bụng nhỏ của nó. Làm điều này khiến cho Shino có một cảm giác yên tâm khó tả.
Có vẻ như vì Ấu Long quá bơ vơ, cái gì cũng đều không rõ, đối với thế giới xa lạ này tràn ngập mờ mịt, ngay cả khi nó ngủ cũng phải tìm một góc để co ro trong một quả bóng, còn đem toàn bộ ỷ lại ký thác trên người Shino, kẻ vượt qua mấy trăm năm để tới đuổi giết nó. Nó quá cô đơn, quá bơ vơ, quá cần y. Điều này làm Shino cực kỳ yên tâm.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy có vẻ không ổn.
Shino cúi đầu, ngơ ngẩn nhìn Ấu Long, hồi lâu, y chậm rãi cúi người ôm nó vào lòng, tránh đi đôi sừng rồng nhỏ trên đỉnh đầu, dùng má nhẹ nhàng cọ cọ vào đầu nó. Cảm giác hạnh phúc yên bình tràn qua toàn thân.
Như thể có một chùm ánh sáng, chiếu sáng những góc tối nơi Shino cố che đậy bởi những lớp ngụy trang qua nhiều năm. Y nhìn thấy Tinh Linh chín tuổi nhiệt huyết hiếu thắng, kị ác như thù* đang bị giam cầm trong sâu thẳm trái tim, đột nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt mờ mịt hiện lên sự tò mò và hy vọng đã mất từ lâu.
(*Kị ác như thù: Thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là ghét cái ác như kẻ thù của mình)
Vào khoảnh khắc va chạm với đôi mắt sâu thẳm trong trái tim mình, Shino đột nhiên cảm thấy một luồng sức mạnh to lớn từ bốn phương tám hướng lao vào Thần Thạch đang nằm trong lồng ngực y.
Luồng sức mạnh này khiến Shino chợt nhớ ra nhiệm vụ của mình. Sinh linh bảy tộc của năm trăm năm sau đang đợi y giải cứu, nhiệm vụ của y chính là giết chết ấu long Ilsa.
Shino vội vàng buông Ấu Long mềm mại thơm mùi sữa trên tay như bị bỏng.
Chùm ánh sáng theo đó lụi tàn, sự yên tĩnh cũng tan theo mây khói.
"Làm sao vậy?". DiCarlo đang ăn bánh, tò mò nhìn Shino: "Con rồng con này làm ngươi phỏng tay sao?".
Shino lúng túng mỉm cười, tùy ý ăn một bữa sáng, liền bế Ấu Long lên, cùng DiCarlo ra ngoài dò xét trang viên. Mục sư Hobson không hạn chế quyền tự do của bọn họ, thậm chí còn cho phép họ rời khỏi trang viên, chỉ là không được phép mang theo Ấu Long cùng nhau rời đi.
Ngày đó Hobson đánh lén Shino, đã kích phát một lần kết giới bảo hộ của Đại Tư tế Lam Dạ, có thể hắn đã cảm nhận được trên người y chứa đựng sức mạnh từ một tộc Vu không tầm thường, vì vậy mới không dám manh động.
Nhưng Hobson sẽ không thực sự phái người đi mời sứ giả Hoàng cung tới đón Ấu Long, hắn nhất định đang có một âm mưu nào đó.
"Canh phòng trong trang viên có vẻ không được chặt chẽ cho lắm". DiCarlo hào hứng thì thầm.
"Đây là ban ngày". Shino không dám thiếu cảnh giác: "Ban đêm, có thể sẽ có nhiều thị vệ hơn".
Cả hai dọc đường quan sát, đi đến khu vườn nhỏ phía sau tòa nhà, nghe thấy tiếng khóc nghẹn xin tha của một đứa trẻ ở đằng xa.
DiCarlo lập tức trở nên hưng phấn, cầm lấy cung tên, phóng nhanh tốc độ, đi về phía đám người cách đó không xa. Shino cũng cạn lời với Tinh Linh thích lo chuyện bao đồng này, chỉ có thể ôm theo Ấu Long bước nhanh theo sau.
Là một đám con trai mười mấy tuổi đang vây đánh một cậu bé cùng tuổi.
Cậu bé bị đánh ăn mặc như người hầu, hình như là người tộc Mễ, còn những cậu bé xung quanh quát mắng, đánh đập đều cao lớn, khỏe mạnh. Khi thiếu niên cao lớn dẫn đầu cúi xuống kéo cổ áo của cậu bé bị đánh lên, nắm đấm của cậu ta đột nhiên biến thành màu đá xám xanh, hẳn là con trai tộc Cự Ma.
"Đừng đánh nữa, cầu xin ngài!". Cậu bé bị đánh mặt mũi bầm dập, ôm đầu nghẹn ngào xin tha: "Tôi tưởng các ngài đã ăn no, mâm đồ ăn còn có miếng bánh ngọt chưa động qua, bỏ đi quá đáng tiếc...".
"Cho dù là đổ đi, cũng không có phần của ngươi! Hiểu không?". Thiếu niên Cự Ma hung ác kéo cổ áo của cậu bé, cúi đầu dữ dằn nhìn cậu ta, chóp mũi suýt chút nữa chạm vào nhau: "Đồ ta ăn qua không được để dính một chút ti tiện nào của lũ tộc Mễ nhà ngươi".
"Tại sao?". DiCarlo hô lên giả bộ khó hiểu, cầm theo cung tên, tiến lên giễu cợt: "Ngươi sợ rằng bệnh hôi miệng của mình sẽ bị đứa nhỏ này phát hiện sao?".
Lời này giống như chọc vào tổ ong vò vé, năm cậu bé cao lớn đồng loạt nhìn DiCarlo.
"Muốn tìm chết sao?". Thiếu niên cầm đầu buông cậu bé tộc Mễ, đứng dậy đi về phía DiCarlo: "Ngươi là ai? Biết ta là ai không?".
"Là người hầu tộc Mễ mới tới sao?". Một cậu bé phía sau đoán.
"Nhìn hắn có tai nhọn kìa! Hắn là một Tinh Linh!"
"Phía sau hắn còn có thêm một Tinh Linh". Mấy thằng bé hào hứng.
"Thật xinh đẹp! Ta muốn người tóc vàng phía sau!"
"Đồ ngốc, hắn là nam, tộc Tinh Linh bất kể là giới tính gì, đều trông như vậy".
DiCaro lớn tiếng cắt ngang cuộc thảo luận của bọn họ: "Ta khách quý của Hobson đại nhân. Sau bữa sáng, tới đi dạo trong vườn hoa. Đừng quấy rầy sự thanh tịnh của ta. Mau mau cút đi".
Đám bắt nạt nhìn cậu ta đầy nghi ngờ.
"Nào có khách nhân nào tự xưng là khách quý!". Cuối cùng một cậu nhóc cũng phát hiện ra chỗ không thích hợp.
"Không phải tất cả Tinh Linh đều sống trên bán đảo Donajardo sao? Tới địa bàn của chúng ta làm cái gì?"
"Du ngoạn sông núi!". DiCarlo cười nói: "Đừng lo lắng, không phải chủng tộc nào cũng giống như tộc Cự Ma của ngươi, thích đi tiểu khắp nơi chiếm địa bàn".
"Muốn chết hả, đồ yêu quái tai nhọn!". Thằng nhóc đứng đầu tức giận, đằng đằng sát khí xắn tay áo bao vây DiCarlo.
Shino cau mày, bước nhanh về phía trước để ngăn cản DiCarlo tiếp tục khiêu khích bọn họ, không ngờ Dicarlo bỗng nhiên quay lại, đoạt lấy Ấu Long từ trong vòng tay của y, đồng thời giơ vật nhỏ mập mạp lên cao dọa đám trẻ con Cự Ma, tràn đầy tự tin chờ đợi bọn chúng quỳ xuống xin tha. Tộc Long là khắc tinh của hệ chiến đấu, chân lý này đã được chứng thực từ lần chiến đấu trước với bốn hộ vệ Cự Ma.
Khi đám trẻ hư hỏng nhìn thấy Tinh Linh tóc bạc đột nhiên giơ một quả bóng màu tím lên, còn tưởng rằng cậu ta sắp đập vỡ nó, lập tức cảnh giác dừng lại, nhưng lại thấy thứ mà cậu ta đang cầm dường như là chỉ là con non của loài dã thú nào đó.
Ấu thú màu tím? Các khu rừng quanh đây hình như chưa từng gặp qua loài dã thú tương tự.
"Đó là cái gì? Tại sao hắn ta lại giơ nó lên?". Một cậu bé nghi ngờ hỏi.
Không nhìn thấy vẻ sợ hãi trên gương mặt của đám trẻ hư hỏng, DiCarlo vội vàng nhắc nhở: "Nhìn kỹ!".
Đám trẻ im lặng nhìn DiCarlo, sau đó lại nhìn ấu thú đặc biệt mập mạp trong tay cậu ta, nghi ngờ thì thầm: "Nghe nói tộc Tinh Linh có đầu óc không bình thường, cũng sẽ không cố tình gây sự, tên này có lẽ chỉ muốn khoe với chúng ta về dã thú kỳ lạ đem từ Hắc Lâm đến mà thôi".
"...". Shino cạn lời nhìn chằm chằm vào bóng lưng vì xấu hổ mà mất tự nhiên của DiCarlo.
"Mau kêu a, nhỏ mập này!". DiCarlo vội vàng kéo Ấu Long đang giơ qua đầu, trở lại trong vòng tay, khẩn thiết dặn dò: "Mau kêu ang ang ang với bọn chúng, giương cánh ra, vung đuôi giống lần trước ấy!".
Ấu Long ngẩng đầu nhìn DiCarlo, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ngẩn người, một lát sau nó bắt đầu giãy giụa với đôi chân ngắn ngủn, không ngừng quay đầu nhìn về phía Shino, tay DiCarlo có rất nhiều vết chai, ôm không thoải mái, nó phải quay trở lại vòng tay của Shino.
"Ngươi cho chúng xem cánh rồng trước đã". DiCarlo nghiêm túc bàn bạc với tiểu Long béo: "Lát nữa trở về, ta tự mình cho ngươi uống sữa, thế nào?".
Ấu Long giãy giụa càng mạnh hơn, một lòng muốn đi xuống, cái cằm cũng bạnh ra, trên mặt hiện rõ sự ghét bỏ.
"Tộc Tinh Linh đầu óc quả là có vấn đề". Đám trẻ hư đối diện đưa ra kết luận.
Một cậu bé khác chế giễu: "Cũng chỉ là một ấu thú màu tím trông béo một chút? Có gì để khoe khoang? Trên dãy núi Jorvia chúng ta có rất nhiều quái thú quý hiếm, có một loại gấu Tùng Bỉ* màu xanh, khi lớn lên còn mập hơn con trong tay hắn ta".
(*松比熊: Hán Việt là Tùng Bỉ Hùng, nghĩa là một loại gấu nào đó tên là Tùng Bỉ??? Mình Google Search không ra, không có một loại gấu nào tên như vậy, chỉ tìm được hai giống chó có tên na ná là: 比熊 : Bichon Frise và 松狮犬: Chow Chow. Tóm lại là không biết nó là con gì T_T)
Lời Tác giả:
Ma vương Ilsa lại rơi vào hoàn cảnh bị đem hình thể ra so sánh với Tùng Bỉ Hùng. T_T
-
DiCarlo: Đừng đến đây! Còn đến nữa ta sẽ nện quả cầu tím này qua đó.
Ma Vương Điện hạ: Ngươi chờ đó.