CHƯƠNG 70: KHẤT XẢO NĂM NAY

Tác giả: Luna Huang
Ôn Uyển chạy theo Tiết Nhu, cau mày nói, “Nếu không thích hắn vậy nhận lễ vật của hắn làm gì, còn nhận nhiều như vậy.”

“Đều là hắn nợ ta, những thứ này hắn nên trả.” Tiết Nhu không quay đầu lại, lạnh giọng gằng từ chữ. Nhưng như vậy cũng không hết tội của hắn đâu, nàng muốn cột đôi tra nam tiện nữ kia chung với nhau, để bọn họ từ từ tháo mặt nạ của nhau như vậy mới hấp hẫn, mới xuất được khẩu ác khí trong lòng nàng a.

“A Nhu vẫn còn yêu hắn!” Một câu Ôn Uyển đã chốt ngay trọng tâm của vẫn đề, lời nói lại không hề có chút nghi vấn nào, ngược lại tăng thêm vài phần khẳng định.

Tiết Nhu dừng bước, khép hờ đôi mắt thành một đường chỉ lạnh nhạt nhìn Ôn Uyển, “Ta là hận hắn, hận không thể ăn tươi nuốt sống, làm sao có thể yêu.” Đúng, nàng yêu hắn, thế nhưng đó đã là quá khứ rồi, tất cả đã không còn nữa.

Thấy vai của Tiết Nhu run lên vì giận, Ôn Uyển không nhanh không chậm nói, “Có yêu mới sinh hận, nếu không yêu hắn trong mắt của A Nhu liền như không khí mà thôi.”

“Nếu đại tẩu từng ở trong trường hợp của A Nhu thì mới nên nói như vậy.” Tiết Nhu bỏ lại lời nàng liền mại cước bộ thật nhanh trở về Yên Hà trai.

Ôn Uyển còn muốn nói gì lại nói không nên lời, nhưng nàng tin chắc lòng của Tiết Nhu vẫn còn tồn tại tình yêu đối với Chung Hạng Siêu. Mà tình yêu đó hóa thành hận đến bản thân nàng ta cũng không phát hiện mà thôi.

Chung Hạng Siêu mang gương mặt khó chịu xuất cung hồi phủ, đến khi nghe được báo cáo của hai thuộc hạ, hắn nhấc chân đá ngã cái bàn tròn trước mặt xuống đất. Đồ trên bàn đều rơi tung tóe, mảnh vỡ nước trà ngỗn ngang, cái bàn còn lăn long lóc chưa dừng.

Muốn mắng người lại không thể nào mắng được, bởi bọn họ không sai. Dùng ngón tay tròn mập chỉ vào hai người đang khom lưng cúi đầu trước mặt mình nửa ngày trời cuối cùng mạnh thả tay xuống, xoay người bước ra ngoài hóng gió.

Khó chịu trong lòng hắn sợ là chỉ có gió lạnh này mới có thể xoa dịu đôi chút mà thôi.

Điều Dong thấy vậy liền bước theo sau hỏi: “Thiếu gia tâm tâm niệm niệm bao lâu nay của người đã thành sự thực vì sao người đột nhiên lại hồi tâm chuyển ý?” Đây không phải chỉ có mỗi mình hắn, mà là cả nan đề của Chung phủ cùng hoàng cung a.

Chung Hạng Siêu chấp tay sau lưng, một lúc lâu mới nghe hắn lắc đầu thở dài nói: “Ngươi không hiểu được đâu.”

Bốn thuộc hạ tám con mắt trợn to nhìn nhau rồi lại nhìn tấm lưng mập mạp lại có chút hiu quạnh của Chung Hạng Siêu mà đồng loạt mang tâm trạng nặng nề. Thiếu gia quả thật khó hiểu a!

Trong khi bầu không khí đang tĩnh mịch, đột nhiên Chung Hạng Siêu lại hỏi một vấn đề hoàn toàn khác: “Sắp Khất Xảo rồi, các ngươi có chủ ý gì không?”

Bình thường Chu Nhụ là người chú trọng những dịp này nhất, do hắn phải suy tính chuyện bày trí tửu trang cùng tặng lễ vật cho khách hàng thân thiết, vì vậy câu hỏi vừa ra hắn đã rất nhanh nói: “Các cô nương đều thích ngắm hoa đăng, thiếu gia chuẩn bị nhiều nhiều rồi cùng nàng thả là được.” Tiết Nhu ít xuất phủ, vậy nên có lẽ chưa từng tham gia đi, nên hắn mới nghĩ ra ý tưởng này. Chỉ là hắn không biết, cái này đời trước thì đúng, thế nhưng nàng sống tận hai đời rồi, còn thích nỗi nữa sao?

“Không thì theo thông lệ như mọi người bình thường thôi.” Lĩnh Hồ chớp chớp mắt tiếp lời.

Điều Dong lại cảm thấy Tiết Nhu quá mức gầy gò, đứng bên cạnh thiếu gia, ai. . .phải nói thế nào cho phải a. “Thiếu gia chuẩn bị một bao sương bày nhiều thức ăn cho nàng là được. Chỉ cần món lạ mắt một chút nhất định lấy được lòng nàng.”

Kiết Câu cảm thấy Tiết Nhu không có mơ mộng như những nữ nhân kia, vì vậy ý kiến của hắn chính là: “Thuộc hạ nghĩ, Khất Xảo nàng sẽ không xuất hiện đâu, bất quá thiếu gia người có thể mượn người khác dụ nàng bước ra a.”

Chung Hạng Siêu trọng trọng thở dài, ngẩng đầu lên trời nhìn mây bay, “Đều quá phổ thông, không chút sáng tạo, tiếp tục nghĩ đi.” Nhưng thứ bọn họ nói, hắn từng cùng A Nhu trải qua rồi, nàng sẽ còn hứng thú sao.

Nói không chừng nàng giận lên trực tiếp đánh hắn thành tương cũng nên, thế nhưng vậy cũng tốt, để nàng đánh trút giận cũng được. Chỉ sợ nàng càng chán ghét hắn, càng hận hắn mà thôi.

Còn Kiết Câu nói hắn không phải không lưu ý đến, nhưng hắn chắc chắn lần này nàng sẽ xuất hiện. Bởi nàng ở Tiết phủ, đã không giống trước nữa rồi, người khác sẽ không thể không xu nịnh nàng đâu.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Phải nói a, hai ngày trước Khất Xảo Yên Hà trai của Tiết Nhu vô cùng náo nhiệt, không, phải nói là ồn ào mới phải, do không ít khách không mời ghé thăm. Bọn họ cực kỳ nhiệt tình lấy lòng nàng, còn đề nghị giúp nàng bày trí lại Yên Hà trai nữa. Bất quá, nàng đều từ chối.

Mà Trương Niên lại càng xem trọng Tiết Nhu hơn, đột nhiên hắn cảm thấy hắn không thích làm thương nhân nữa, làm quan vẫn tốt hơn. Như Chung Hạng Siêu vậy, muốn tiền có tiền, mua quyền có quyền, thương nhân chỉ có tiền mà thôi, chính mình xuất bạc còn bị khinh thường lại còn phải nhìn sắc mặt của người khác nữa.

Và người duy nhất có thể giúp hắn lấy được một chức quan đó là Tiết Nhu, vì nàng là người có thể tác động được Chung Hạng Siêu. Chính vì thế, hắn nỗ lực lấy lòng nàng, mà nàng tựa như tránh né, mỗi lần hắn đến đều để Thu Thủy ra tiếp hắn.

Thu Thủy lại là nha hoàn thiếp thân của nàng, chí ít lời nói cũng sẽ dễ lọt tai hơn. Nghĩ thế hắn lại lợi dụng sự không an phận của Thu Thủy để tiếp cận Tiết Nhu.

Thu Thủy lại mau chóng bị mua chuộc, càng ôm lòng sẽ được làm chính thê của Trương Niên. Mỗi ngày đều sắc mặt hồng hào đi tìm hắn mang hết sở thích cùng chuyện trong ngày của Tiết Nhu báo hết không sót thứ gì.

Cũng như hôm nay vậy, Tiết Nhu vẫn một kiện băng lam sắc lần trước Tiết Triệt đặt làm cho nàng, tóc được Ôn Uyển giúp chải đơn giản cắm một hoa thược dược vải màu trắng vậy liền xong. Khi đến giờ thân, cả hai chuẩn bị xuất phủ lại thấy Trương Niên vận một kiện y phục cùng màu ở tiền thính, nhìn bộ dáng cũng giống như là chuẩn bị xuất môn.

“Đại biểu tẩu, tam biểu muội sao lại trùng hợp như vậy a?”

Ôn Uyển không quá lưu ý Trương Niên, càng không để tâm đến Thu Thủy Thanh Sơn vì vậy không biết chuyện Tiết Nhu bị người phản bội, bị đánh chủ ý. Thấy được y phục đồng sắc của hai người nàng có chút kinh ngạc, thế nhưng vẫn không nói ra miệng.

Dù sao nam chưa hôn nữ chưa thú, nói ra để người dị nghị thì không hay, “Thật trùng hợp, chúng ta muốn xuất môn, biểu đệ cũng muốn đi sao?”

“Đúng vậy.” Trương Niên kéo kéo lại tay áo bước đến, cười đến vô cùng cao hứng nói, “Nếu trùng hợp như vậy thì cùng đi thôi.”

Tiết Nhu sớm biết lòng của Thu Thủy không có mình, vì vậy thấy được trùng hợp này để nàng bắt đầu có hoài nghi với Trương Niên. Thế nhưng hiện người ta cũng nói đến như vậy rồi, nàng cũng không tiện từ chối nữa.

Mà hiện lại có thêm Tiết Nhã Hân các nàng, vì vậy cũng xem như không quá riêng tư. Chỉ là, Trương Oánh sau lần Chung Hạng Siêu tặng lễ vật, lại cùng Trương Niên nói qua một đêm liền có cách nghĩ lợi dụng Tiết Nhu giúp đại ca làm quan. Nên nếu để nàng ta làm đại tẩu của nàng cũng xem như không có thiệt thòi.

Vì vậy nàng là người đầu tiên vờ kinh ngạc thốt lên, “Nga, màu sắc y phục của ca ca và tam biểu muội thật giống nga.”

Tiết Nhã Hân muốn Tiết Nhu gả đến Chung gia để bản thân được gả cao, thế nên nào để huynh muội Trương gia như nguyện được, “Chắc là do trùng hợp mà thôi, ngươi cũng không nên nói to như vậy ảnh hưởng đến thanh danh của biểu ca và tam muội a.”

Sau đó nháy mắt với Thu Thủy phía sau Tiết Nhu. Thu Thủy nhanh chóng hiểu ý khoác áo choàng đạm bích lục lên vai Tiết Nhu, “Tuyết rơi rồi, tiểu thư khoác áo cho ấm a.” Đương nhiên nàng nào thích Trương Niên mặc cùng màu với Tiết Nhu chứ, thế nhưng Trương Niên mở lời nàng không thể làm khác. Vì vậy lời của của Tiết Nhã Hân đây là giúp nàng như nguyện a, nàng hà tất không làm.

“Ân.” Tiết Nhu nhẹ gật đầu sau đó quay đầu nhìn Thúy Liễu được Thanh Sơn đỡ, “Được rồi cùng đi thôi.” Trong lòng nàng cười lạnh với hành động của Thu Thủy, rõ ràng là nha hoàn thiếp thân của nàng, ấy vậy mà mệnh lệnh của người khác lại thực hiện nhanh như vậy.

Thu Thủy Thanh Sơn đều là lần đầu tiên được ra ngoài vào Khất Xảo tiết vì vậy nhịn không được hưng phấn. Mọi năm vào ngày này, không phải Tiết Nhu còn quá nhỏ di nương không để nàng đi ra thì toàn bị phạt cấm túc, các nàng làm nha hoàn thiếp thân đương nhiên cũng không được đi, toàn nghe kể lại ganh tỵ chết được.

Một đám người cùng nhau xuất phủ. Do Tiết Triệt làm quan không cao, nên không mua được trạch tử gần đường cái tấp nập nên bọn họ đều phải ngồi xe ngựa đến một đoạn rồi mới xuống xe tiến nhập nơi phồn hoa nhất kinh thành cũng là nơi tổ chức Khất Xảo mọi năm.

Mọi người lập tức hưng phấn mà nhìn tới nhìn lui. Ôn Uyển có chút không an lòng, nàng như đoán được ý muốn của Trương Niên. Bởi nãy giờ nàng lưu ý, hắn luôn đi bên cạnh Tiết Nhu, mặc cho nàng cố ý kéo Tiết Nhu sang một bên xem đồ rồi đứng giữa hai người thì hắn lại bước chân sang bên còn lại của Tiết Nhu mà đứng. Chỉ là Tiết Nhu sẽ chấp nhận hắn sao, trước khi biết được quyết định của Tiết Nhu, nàng nhất định không để Trương Niên có cơ hội tiệp cận Tiết Nhu.

Tiết Nhu một đường lại không lo lắng chuyện này, mà nghĩ đến chuyện kiếm bạc. Bởi nàng từng sống xa hoa ở Chung phủ, rất muốn có thể trở lại những ngày xa hoa kia mà Tiết phủ lại không thể đáp ứng được. Vì vậy, chỉ có thể nghĩ cách kiếm bạc mà thôi, lại nói nếu sau này phụ thân không thể làm quan nữa, một nhà bao nhiêu người phải dựa vào bổng lọc của đại ca mà sống rồi.

Không nói đến nhị ca hiện là hoàn khố tử tiêu tiền không tiếc, sau này hắn thú nhi tức phụ cũng phải cần bạc. Tương lai nàng lại có thêm mấy chất tử, nhớ lại cảnh sung túc của Chung Quốc Minh, nàng cũng muốn sau này chất tử của nàng có thể tốt như vậy.

Chỉ là hiện tại nàng còn chưa biết làm gì để có bạc a, thật đau đầu!!!

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Chung Hạng Siêu vốn muốn đến đi cùng Tiết Nhu lại bị Đám thị kéo tiến cung tham dự Khất Xảo. Hắn dốc hết sức lấy lòng thái hậu rồi xin phép xuất cung nhưng vẫn làm lỡ mất thời gian.

Khi hắn đến, còn phải lội qua dòng người tấp nập mà tìm thân ảnh của Tiết Nhu. Chỉ là khi nhìn đến nàng đứng ở trước một điếm nhỏ bán thiên đăng thất thần liền hồng hộc chạy đến, nhưng lại vô tình thấy màu sắc y phục của nàng với Trương Niên giống hết để hắn nghiến răng nghiến lợi. Tuy có một chiếc áo khoác khác màu ở ngoài che lại, thế nhưng phần tay áo vẫn rõ mồn một kìa, bảo hắn không giận sao được.

Hắn chạy đến chen giữa hai người, mông to đãi được cả thôn ăn ba bữa đẩy một cái, khiến Trương Niên ngã nhào sang một hàng bán ngọc bội giả bên cạnh. Đương nhiên ngọc bội bị va mạnh sẽ bị vỡ bị sướt không ít, người đền chỉ có thể là họ Trương kia.

“A Nhu đang xem gì a?”

Ôn Uyển nhìn đến trợn tròn mắt, nghĩ không ra Chung Hạng Siêu sẽ xuất hiện, lại còn xuất hiện nổi bật như vậy nữa a. Nàng vội kéo Tiết Nhu về bên mình một chút cách xa hắn ra, “Chung thiếu cũng đến a.”

“A Nhu đến đương nhiên ta cũng phải đến rồi.” Chung Hạng Siêu như thế nhìn không thấy trạng huống chật vật của Trương Niên, vẫn cười híp mắt nói với Tiết Nhu. Dám đứng gần A Nhu của hắn như vậy, nhất định là có ý đồ xấu với nàng, hắn há để Trương Niên đạt được.

Thu Thủy đang xấu hổ đỏ mặt vì đứng gần Trương Niên thấy được hắn chật vật mọi chạy đến đến, “Biểu thiếu gia không sao chứ?” Tên bàn trừ đáng ghét, dám đẩy biểu thiếu gia như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play