CHƯƠNG 69: NHƯ CÁ GẶP NƯỚC

Tác giả: Luna Huang
Bên tai của Tiết Nhu vẫn còn không ngừng truyền đến âm thanh khóc lóc của Tử Lan, “Nếu người không giúp, nô tỳ sợ là chỉ còn có thể tự sát thôi. Nhị thiếu gia không cần nô tỳ, năm sau xuất phủ không còn chỗ nương tựa nữa. Tiểu thư, giúp người giúp đến cùng a, thỉnh người thương hại nô tỳ đi, nô tỳ làm trâu làm ngựa báo đáp người.”

Trâu ngựa nàng không cần, nhưng nàng cần quân cờ a! Tiết Nhu thu hồi ý nghĩ, vén sa trướng lên, bước ra đỡ lấy Tử Lan. “Trước giữ mạng, nhưng chuyện khác sau mới nói tiếp, ngươi trở về nghỉ ngơi đi, mai chuyển đến viện của nhị ca.”

“Tiểu thư!!!” Tử Lan cũng không lưu ý quá nhiều, được đỡ lên lại liều mạng quỳ trở về, túm lấy ống trung khố cũ của Tiết Nhu khóc lóc cầu xin. Nàng tuyệt không thể đến đó, nếu không cũng chỉ có một đường chết mà thôi.

Tiết Nhu cũng không tiếp tục đỡ nữa, nàng đứng thẳng người nói, “Qua mấy ngày nữa phụ thân đến quân doanh vậy nhị ca cũng không ở nhà nữa, không nên lo lắng nữa rồi. Ta cũng nói qua với hắn, để hắn không khi dễ ngươi nữa rồi.”

Tử Lan nghe đến đây cũng biết cầu không được nữa, chỉ có thể đưa tay lau nước mắt trên gương mặt ướt đẫm của mình. Đúng, Tiết Nhu nói không sai, Tiết Tinh Vân không ở vậy nàng dễ sống một chút. Từ từ tạo cơ hội lấy lòng Tiết Nhu, để nàng ta lưu nàng lại bên người, nếu không, năm sau bị bắt xuất phủ vậy nàng cái gì cũng không có nữa rồi.

“Nào nào, mau đứng lên đi.” Ngoài cười nhưng trong không hề cười, Tiết Nhu vẫn vờ như rất đồng tình thương cảm mà đỡ người lên. “Sau này có gì cứ đến đây nói với Thu Thủy Thanh Sơn các nàng là được.”

“Đa tạ tiểu thư, nô tỳ thề chết trung thành với người, người muốn làm gì nô tỳ cũng sẽ tận lực.” Tử Lan nói xong liền hành lễ cáo lui thất thiểu trở về. Không biết do khóc nhiều hay là hít quá nhiều an thần hương liền bị đi ra không lâu lại ngất xỉu.

Có một đám gia đinh tuần tra đi ngang nhìn thấy liền nhận ra người ngất là ai. Bởi Tử Lan là nha hoàn thô sử, không thể gặp mặt chủ tử, thế nhưng đối với hạ nhân và hạ nhân cũng sẽ có nhận biết.

Do đó trên mặt đều nở nụ cười gian tà, nhìn nữ nhân ăn mặc phong phanh nằm trên đất lạnh. Bọn họ đều bỏ công sức ra trực đêm, hứng chịu cái lạnh này rồi, đương nhiên có đồ sưởi ấm, lại có khoái lạc, làm sao có thể bỏ qua được.

Nếu là nha hoàn thông phòng của chủ tử, đương nhiên bọn hắn không dám đụng, thế nhưng sáng nay bọn hắn biết được Tiết Tinh Vân hoàn toàn không hứng thú a. Mà cho dù bọn hắn có xằng bậy một chút thì nàng ta cũng chẳng dám nói ra ngoài đâu, nếu không Tiết Tinh Vân nhất định dùng cớ này mà đánh chết a.

Thế nhưng Tử Lan do ngấm dược vì vậy mặc đám nam nhân thay phiên nhau phát tiết tìm niềm vui trên người mình cũng không hề tỉnh lại. Đương nhiên khi nàng ta tỉnh lại thì tuyệt vọng đến không còn nước mắt mà khóc nữa nữa, cũng chẳng biết người nào làm, chỉ có thể như người câm ăn hoàng liên im lặng chờ ngày phục thù thôi.

Và tất cả những bút trướng này nàng đều ghi hết nợ lên đầu Trương Thiên Hồng.

Cửa phòng vừa đóng, Tiết Nhu đã bày ra vẻ mặt khinh bỉ, nhìn cũng không thèm nhìn nữa mà bước đến thau gỗ trên giá gỗ bên cạnh giường rửa tay. Tử Lan không ngừng lặp đi lặp lại câu nói trên, cuối cùng còn nhấn mạnh xong mới rời đi, là đang ám chỉ nếu nàng muốn tính kế Trương Thiên Hồng nàng ta nhất định tận lực đây mà.

Đương nhiên, nàng cũng có ý đó, cho dù nàng ta không muốn nàng cũng có vô vàng biện pháp để nàng ta cam tâm tình nguyện làm vật hy sinh.

Rửa tay xong, Tiết Nhu ngại bẩn mà hoán luôn y phục. Dám tham dự thiết kế làm hỏng thanh danh của nàng, vậy bị tội cũng đáng a. Xem ra hành vi của Chung Hạng Siêu xem như cũng có chút ích lợi.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Lại qua mấy ngày êm ấm của Tiết phủ, tình cảm của phụ nữ Tiết Nhu dường như tăng lên không ít. Thế nhưng Tiết Nhu do tâm ma đời trước, vì vậy tất cả nàng đều xem là giả dối mà thôi.

Tiễn Tiết Triệt cùng Tiết Vân Lãng rời đi xong, Tiết Tinh Vân nhìn thấy đoàn binh mã tiêu thất liền mau chóng chạy đi tiêu dao. Trương Thiên Hồng lại chấp chưởng thế nhưng vẫn không vui, im lặng về viện nghĩ cách lập lại uy tín trong Tiết phủ.

Tiết Nhu trở về Yên Hà trai. Ôn Uyển mang theo một ấm trà gừng táo đỏ đến. Thấy Tiết Nhu thất thần đứng giữa viện ngẩng đầu lên trời tựa như chờ tuyết rời liền, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Trời lạnh thế này, A Nhu cũng vẫn là vào trong dùng ít trà đi.”

Tiết Nhu thu thần, xoay đầu vừa nhìn, liền thấy được nụ cười ấm áp vốn muốn đáp trả nhưng mũi là ngửi thấy hương trà quen thuộc đến khó chịu xuất phát từ ấm trong tay nha hoàn sau lưng Ôn Uyển đến tâm nàng đã lãnh nay càng lãnh hơn. Nàng khẽ gật đầu, cười như không cười nói, “Mời đại tẩu vào trong ngồi.”

Sau khi hai người an vị, Ôn Uyển vẫn cười hì hì, nhét một hà bao nhỏ xinh xắn hồng sắc thêu uyên ương vào trong tay Tiết Nhu nói: “Hai ngày nữa là Khất Xảo rồi, hôm đó ta bồi A Nhu ra ngoài dạo, được không?”

Trước khi rời đi, Tiết Vân Lãng có nói với Trương Thiên Hồng để nàng được tự do xuất nhập phủ, vì vậy nàng mới bạo gan mở lời mời cả Tiết Nhu. Nếu là Chung Hạng Siêu bám chặt không buông, vậy lợi dụng Khất Xảo tiết tìm một nam nhân tình đầu ý hợp mà định thân đi.

Tiết Nhu cũng không phải xấu xí gì, nghe Tiết Vân Lãng nói qua buổi đại hôn thanh danh của nàng ta trong mắt mọi người được cải thiện không ít. Vậy cơ may lần này gặp phải nam nhân tốt rất cao, đương nhiên phải nắm chặt a.

Tiết Nhu đến nhìn cũng không nhìn liền nhét trở về cho Ôn Uyển. “Đại tẩu muốn đi chơi, A Nhu liền thay đại ca bồi, thế nhưng giấc mộng hão huyền này, A Nhu tuyệt đối không nghĩ nữa.”

Ôn Uyển thấy sắc mặt của Tiết Nhu thoáng cái tối sầm liền thức thời đáp ứng, xảy ra chuyện đau lòng như vậy nàng ta chưa thoát ra khỏi bóng ma kia cũng là chuyện bình thường mà thôi. Là nàng sơ sót, nghĩ không chu đáo rồi.

Vì vậy để chuộc tội, Ôn Uyển vươn tay châm trà mình đích thân pha đưa cho Tiết Nhu, “Vậy dùng trà cho ấm a, trà này thơm có tác dụng giữ ấm lại tốt cho sức khỏe cùng giúp ngủ, tướng công phi thường thích a, A Nhu cũng thử một chút đi.”

Tiết Nhu lại lần nước đẩy trở về, khẽ lắc đầu từ chối, “A Nhu không thích gừng, sau này cũng không thích, càng sẽ không vì bất kỳ một ai mà cải biến chủ ý, còn thỉnh đại tẩu thứ lỗi cho A Nhu thất lễ.”

Ôn Uyển không biết bao nhiêu chuyện của nàng, vì vậy nàng cũng không trách nàng ta. Bất quá, nàng vẫn là một lần nói cho rõ ràng, tránh sau này nàng ta lại lặp lại thì không hay.

Khẽ gật đầu, Ôn Uyển cũng không bức ép Tiết Nhu nữa mà trực tiếp sai nha hoàn thiếp thân mang trà ra khỏi Yên Hà trai. Câu này của Tiết Nhu, ý rất rõ ràng, nàng đã từng vì người khác mà thích thứ mình vốn không thích, mà người này, không cần nghĩ cũng biết là ai.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Lúc này lại có người đến báo, Lĩnh Hồ cùng Chu Nhụ mang theo không ít vật dụng cùng cây cảnh đến, bảo là phụng mệnh Chung Hạng Siêu giúp Tiết Nhu thay viện. Tiết Nhu mặt không đổi sắc cùng Ôn Uyển ra tiền thính.

Khi ra đến, chỉ thấy đồ không hề ít, mà toàn là đồ tốt, đồ đắt tiền, không chỗ để, từ thính tử kéo dài ra ngoài sân trước thính còn phải kéo luôn ra ngoài trước cửa. Mà nhân lực họ cũng toàn dùng người của Chung phủ không hề có ý định nhờ hạ nhân của Tiết phủ.

Tràng diện to lớn này thu hút không ít ánh mắt ngưỡng mộ đố ủa bá tánh chung quanh, bao gồm cả đám tỷ muội cùng phủ. Nàng không để để lời bàn ra tán vào, trực tiếp thu nhận rồi đuổi người, cũng may hôm nay Chung Hạng Siêu không ở, nếu không nhất định khó mà đuổi đi rồi.

Đương nhiên cũng không dễ dàng, bởi Chu Nhu được phái đến là vì thay Tiết Nhu an bài mọi thứ cơ mà. Nhưng nàng từ chối với lý do cực kỳ hợp lý, hậu viện của phủ không phải người ngoài có thể bước vào, mà hạ nhân của Tiết phủ tuy không nhiều, nhưng vẫn có thể xử lý hết đống đồ.

Lĩnh Hồ cùng Chu Nhụ đều là mang theo vẻ mặt khổ qua mà trở về. Số của bọn họ thật khổ a, trước khi thiếu gia tiến cung đã dặn tới dặn lui nhất định phải an bài hết mới được trở về, hiện người ta không cho, còn dùng cả thanh danh Tiết phủ để nói, bảo bọn họ phải thế nào a.

Người vừa đi khuất, Tiết Nhu nói với đám tỷ muội, “Đồ nhiều như vậy a, mọi người thích gì cứ tùy tiện lấy về mà dùng. Bất quá bàn sách, văn phòng tứ bảo, cùng bồn cảnh để dành cho phụ thân.”

Tay nàng nâng lên, cách ống tay áo chỉ chiếc giường bát giác to tướng làm bằng hồng mộc đắt tiền điều khắc tinh xảo nói: “Đại ca đại tẩu vừa thành thân, thứ này hợp với bọn họ nhất. À, cả dục bồn cũng tặng họ luôn.”

“Về phần nhị ca a. . .” Tiết Nhu đảo mắt một cái, lướt trên đống đồ đồ sộ trước mắt nói, “Đưa hết trang sức đến cho hắn đi, để hắn muốn tặng cô nương nào thì tặng.”

Cuối cùng nàng mỉm cười với huynh muội Trương gia, “Biểu ca cùng biểu tỷ thích gì cứ lấy a, không cần ngại.” Sau đó nàng liền rời khỏi nơi này.

Mọi người đều ngây ngốc nhìn theo bóng lưng của Tiết Nhu không rời, nàng ta là không xem trọng Chung Hạng Siêu vì sao còn nhận đồ? Hay là nói mắt không tròng không biết đó đều là thượng phẩm sao? Mặc kệ thế nào, không ai lưu ý đến nữa mà lao vào chọn lựa.

Trương Thiên Hồng nhìn thấy vốn là ganh tỵ đến tim cũng đỏ lên rồi, ai ngờ được Tiết Nhu mở miệng nói tặng vậy còn gì tốt bằng nữa a. Đúng là nha đầu này tương đối thích hợp với con heo Chung Hạng Siêu kia. Một người vung tiền không biết tiếc, một người lại không mắt nhìn, vô cùng tuyệt phối a.

Nếu Tiết Nhu gả sang đó, Chung Hạng Siêu tặng gì nàng ta cũng mang về phủ chẳng phải người có lợi nhất là nàng sao. Nếu không do con nha đầu này cứng đầu đanh đá, thì lợi há chỉ là có như vậy a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play