KẾT CỤC 3.7:

Tác giả: Luna Huang
Đến tối Tiết Nhu cũng không ra dùng cơm, Chung Hạng Siêu đến mấy lần nhưng nàng đều không để ý hắn. Cuối cùng hắn phải xuất ra sát chiêu, hắn biết điểm yếu của nàng ở nơi nào.

Vì vậy lúc này tiểu Miễu Ca từ bên ngoài cầm khay thức ăn đẩy cửa bước vào: “Nương khó chịu ở đâu, vì sao không ra ngoài dùng cơm?”

“Nương không được khỏe, ngủ một giấc sẽ không sao nữa.” Nghe được âm thanh của nữ nhi, lòng rối bời của Tiết Nhu bỗng nhiên như được dùng tiên dược xoa dịu không ít. Bất quá mọi người đều khen nữ nhi nàng miệng ngọt lại hiếu thảo nhất định giống nàng, hiện tại mới biết hóa ra là giống Chung Hạng Siêu.

“Trưa cũng không ăn hiện tại cũng không ăn, xem ra nương ngủ không ít giấc rồi vì sao vẫn chưa khỏe lại?” Tiểu Miễu Ca đặt khay lên bàn, đứng bên giường nghiên đầu chớp chớp đôi mắt nhỏ xinh xắn hỏi.

Tiết Nhu ấp úng không đáp được. Nếu lúc này nàng mà thấy được y phục hoa lệ mấy năm nay trên người nữ nhi chắc nàng thực sự có thể phun máu mất thôi.

Tiểu Miễu Ca nhíu mày tự phán xét, “Nhất định là nương muốn tu tiên bỏ Miễu Ca cùng cha sau đó bay lên trời như Hằng Nga tiên tử rồi.”

Chung Hạng Siêu đứng bên cạnh che miệng cười, bảo hắn khuyên nhủ nàng sợ nàng càng giận thêm, nhưng mà để nữ nhi khuyên nhủ nàng trái lại tốt không thể tưởng. Vậy hắn liền đứng đây chờ thu lợi vậy.

“Làm sao có thể chứ.” Bình thường vào trung thu nàng thường kể cho đám nhỏ nghe chuyện Hằng Nga bay lên cung trăng, thế nhưng nàng làm sao mà bay được.

“Hằng Nga tiên tử rất đẹp, cha nói nương đẹp hơn Hằng Nga tiên tử nhất định có thể bay lên cung trăng.” Tiểu Miễu Ca vừa nói vừa đưa tay chỉ lên trời như thể những lời mình nói đều là thật vậy.

Tiết Nhu quả nhiên xuy cười ra một tiếng, nếu nữ nhi nhà nàng là nam tử sợ rằng với cái miệng đầy mật ngọt này dụ được không biết bao nhiêu nữ nhi nhà người ta. Bất quá đột nhiên nàng nghĩ ra được thứ gì đó lại nghiêm nghị hỏi: “Ngươi sớm biết cha ngươi có thể nói chuyện?”

Tiểu Miễu Ca cũng rất thành thật gật đầu dù biết nương mình sẽ không nhìn thấy được, nàng ngồi lên giường nói: “Mỗi lần đều là cha dạy Miễu Ca đọc sách, đây cũng là do nương thôi. Cha chịu để Điều Dong thúc thúc và Bích Ngọc thẩm thẩm ghim kim còn nương sợ đau không chịu nên mới nhìn không thấy.”

Cha còn nói chuyện cha có thể nói được không nên nói với nương, vì nếu nương biết được cha không sợ ghim kim mà nương lại sợ nương sẽ xấu hổ khóc mất. Hiện tại mọi chuyện bại lộ nương cũng khóc rồi, nàng cũng không cần thiết nói dối nữa.

“Cha ngươi là nói với ngươi như thế sao?” Tiết Nhu trợn tròn một đôi mắt không tiêu cự, hận không thể vả cho cái miệng của Chung Hạng Siêu vài cái.

“Là cha nói đó nha.” Tiểu Miễu Ca nhìn Chung Hạng Siêu đang cười một mắt xong lại hỏi: “Thế là vì nương giận cha nên mới không chịu ra cùng mọi người dùng cơm sao?”

“Không có.” Tiết Nhu vội vã phủ nhận, đồng thời thu cả tức giận vào trong rất sợ dọa nữ nhi sợ.

“Cha, nương bảo không có giận cha kìa.” Tiểu Miễu Ca rất thức thời nhìn Chung Hạng Siêu báo cáo lại thông tin mình vừa nghe được.

“Nha đầu này, cha lúc nào nói nương ngươi giận cha chứ.” Chung Hạng Siêu cười hì hì ngồi xuống giường ôm lấy Tiết Nhu, nháy mắt tán thưởng nữ nhi nhà mình, “Đúng không, nương tử?”

Tuy hiện tại rất muốn đẩy Chung Hạng Siêu ra thế nhưng còn nữ nhi ở nơi này nàng không tiện trở mặt, vì vậy ấm ức thừa nhận chuyện không đúng sự thật: “Đúng.”

Tiểu Miễu Ca cười tít mắt như thể vừa được tặng không ít kẹo vậy.

“Vậy mau ăn chút cơm đi, nếu không ăn nữa thì nàng thực sự có thể bay lên trời đó.” Chung Hạng Siêu buông Tiết Nhu ra đi lấy cơm đưa chén đũa cho nàng.

Dưới ánh mắt mong chờ của hai phụ nữ nhà nào đó, Tiết Nhu đã ăn hết một chén cơm, uống xong hai chén canh. Lau miệng xong, nàng nói với tiểu Miễu Ca, “Tối rồi còn không mau về phòng nghỉ ngơi đi.” Nữ nhi mà về nàng nhất định không để hắn chạm vào mình nữa.

Thấy được Chung Hạng Siêu lắc đầu, tiểu Miễu Ca chu môi cởi hài nói: “Không đâu, hôm nay người ta muốn ngủ với cha nương.”

“Nha đầu, ngươi lớn như vậy còn làm nũng nữa, xem xem cái giường bé tý thế này, ngươi ngủ ở đây cha nương ngủ nơi nào a?” Miệng thì nói nhưng tay Chung Hạng Siêu đã xoa xoa đầu nữ nhi tán thưởng rồi.

Tiểu Miễu Ca mếu máo nhào vào lòng của Tiết Nhu tố cáo, “Nương, cha không cho Miễu Ca ngủ lại, người ta lâu lâu mới làm nũng một lần mà cũng không cho.”

Thú thực nàng cũng thấy, rõ ràng giường của cha nương nhỏ hơn giường của nàng rất nhiều. Nàng hỏi nương vì sao không đổi, nương bảo nhà không có nhiều bạc, lại mang câu hỏi đó đi hỏi cha, cha bảo nương thích cái giường đó, nàng cũng không nói đến nữa.

Tiết Nhu chẳng thấy được hỗ động giữa đôi phụ nữ bọn họ, chỉ cau mày trách Chung Hạng Siêu, “Nữ nhi ngủ cũng chẳng chiếm bao nhiêu chỗ, ngươi không nhường nữ nhi một chút được sao?”

“Đúng đúng, nương tử nói có lý.” Chung Hạng Siêu cũng bắt đầu tháo hài, hiệu ứng hắn muốn chính là như vậy.

Tiết Nhu vốn để tiểu Miễu Ca nằm ở giữa hai người, hai biết tiểu Miễu Ca lại bảo: “Nương, Miễu Ca muốn nằm bên trong, nếu không nhỡ rơi xuống giường thì biết phải thế nào a.”

“Cha ngươi nằm bên ngoài ngươi làm sao rơi xuống giường được.” Tiết Nhu vẫn chưa biết bản thân bị gài bẫy, đây chính là thiếu sót khi mắt nhìn không thấy được đôi phụ nữ nhà nào đó đang mày đi mắt lại.

Tiểu Miễu Ca đuối lý liền gãi đầu nhìn cha cầu cứu, dù sao đi nữa đưa ra đề nghị này là cha chứ không phải nàng. Đôi mắt thiên chân khả ái bắn đến chỗ của Chung Hạng Siêu lực sát thương quả thực vô hạn.

Chung Hạng Siêu phì cười véo gò má ửng hồng mũm mĩm của tiểu nữ nhi nhà mình, “Miễu Ca muốn nằm bên trong liền nằm bên trong đi.”

“Không được, nhất định Miễu Ca phải nằm giữa.” Tiết Nhu nuốt một ngụm khí nãy giờ vẫn chưa thể phát tác, hiện tại liền bùng nổ.

“Sao nàng kỳ vậy, lúc nãy chấp nhận thuận theo ý nữ nhi để nữ nhi ngủ lại hiện tại lại buộc nữ nhi theo ý của mình?” Lúc nãy nàng hỏi hắn không thể nhường nữ nhi sao, lúc này nếu nàng còn khăng khăng một mực chính là lấy đá đập chân mình.

Tiểu Miễu Ca thấy được tình cảnh này liền biết bản thân thành công rồi liền vội vã chui vào sát bên trong ngoan ngoãn nằm xuống. Đột nhiên nhớ ra gì đó nàng lại nói: “Cha ôm nương, lại ôm Miễu Ca, nếu như Miễu Ca nằm giữa nhất định bị kẹp đến dẹp mất.”

Tiết Nhu vừa buồn cười vừa ngượng nên không có đáp trả. Tiểu Miễu Ca vừa lim dim vừa nói: “Năm nào gia gia nãi nãi đều gửi thư và lễ vật đến vì sao không đến thăm chúng ta nhỉ?”

Tiết Nhu nghe câu này tâm trạng có chút u ám, đáng lý các nàng phải đến kinh thành mới đúng làm sao có thể để bọn họ đến đây được chứ. Nàng cũng nằm xuống bên người nữ nhi, vuốt ve lưng nhỏ nhẹ nhàng nói: “Ngủ thôi, đêm khuya rồi.”

Chung Hạng Siêu nằm xuống ôm lấy thê tử chờ qua một lúc, tiểu Miễu Ca ngủ sâu rồi hắn mới nói: “Nương tử mai nàng bắt đầu chữa mắt đi.”

Nàng không chữa mắt là vì lúc trước gia cảnh không được tốt, do đó mấy năm nay hắn đều để nàng cảm giác được có thêm hắn hoàn cảnh cũng chỉ tốt hơn một chút thôi. Nếu mắt nàng chữa xong nhất định mang hắn ra khai đao rồi. Hiện tại nàng cũng phát hiện rồi vậy cần gì che giấu nữa. Hắn vốn nghĩ phải giả câm suốt một đời nữa kìa.

Tiết Nhu mím chặt môi một hồi mới xoay người đối diện hắn, tay nàng đặt lên ngực hắn hỏi: “Vết thương này xuất hiện khi nào?”

“Cũng lâu như vậy rồi còn nhắc đến làm gì nữa.” Quan trọng nhất là nàng không sao và không giận hắn nữa là được.

Tiết Nhu nghĩ nghĩ lại nói: “Nếu ta vẫn muốn tự sát lấy hòa ly thư thì sao? Dùng dược, mọi người không thể lúc nào cũng có thể ở bên cạnh ta suốt được.”

Chung Hạng Siêu mím môi gật đầu đồng ý với ý kiến trên, “Nàng nói đúng, nếu nàng vẫn khăng khăng ta cũng hết cách. Ta mang Miễu Ca hồi kinh.”

“Dựa vào cái gì? Rõ ràng Miễu Ca do ta vất vả lắm mới sinh được, dựa vào cái gì cho ngươi mang Miễu Ca đi.” Tiết Nhu nhíu mày, âm thanh có chút phẫn nộ.

“Nàng bảo tự sát rồi, là nàng không cần phụ nữ chúng ta trước. Lại nói, Miễu Ca là kết tinh tình yêu giữa chúng ta, nàng không muốn có quan hệ với ta đương nhiên là ta đưa Miễu Ca đi rồi.” Chung Hạng Siêu nói môi đã nhếch lên, hắn biết hắn thắng rồi. Đúng là nữ nhi bảo bối của hắn nha, tay hắn lại véo véo gò má mũm mĩm hồng đồng đồng của nữ nhi còn đang ngủ đến không biết trời trăng bên cạnh Tiết Nhu.

“Chữa mắt xong chúng ta cũng nên đến kinh thành thăm phu mẫu bọn họ rồi.” Tiết Nhu im lặng một hồi mới nói ra câu này. Nàng quả thực nói không lại hắn, hắn nói thế khác nào bảo nàng nhẫn tâm vứt bỏ nữ nhi đâu. Mà chuyện đã qua lâu như vậy rồi, lại nói nữ nhi cũng đã có nàng hà tất cố chấp nữa.

Chung Hạng Siêu vừa nghe liền biết nàng đã tha lỗi cho hắn rồi, cũng may là có tiểu nữ nhi hiểu chuyện nếu không hắn có trăm cái miệng cũng dỗ không lại nàng. Toát miệng ra cười ngây ngô một hồi, hắn mới nói: “Được, Thanh Sơn, Thúy Liễu các nàng đều nhớ nàng đến sắp phát điên rồi ngày mai để nàng gặp họ được rồi.”

“Các nàng cũng theo đến sao?” Tiết Nhu ngạc nhiên, trong lòng dường như có chút ngọt ngào. Vốn nghĩ không thể gặp lại nữa rồi, đi một vòng to cuối cùng lại trùng phùng, thiên hạ này cũng không lớn lắm đâu nhỉ.

“Không những thế hài tử của bọn họ đều đến, tất cả đều lớn hơn Miễu Ca nhà chúng ta.” Chung Hạng Siêu ôm chặt lấy Tiết Nhu, kết quả thế này đương nhiên hắn không còn gì phàn nàn nữa.

“Ân, mai gặp.” Tiết Nhu nhắm mắt lại dần dần chìm vào giấc ngủ, đầu cọ cọ trong ngực hắn tìm một vị trí thoải mái.

Chung Hạng Siêu cúi đầu ôm một cái lên trán của Tiết Nhu, “A Nhu, duyên phận này của chúng ta là nhạc mẫu thúc đẩy, chúng ta đừng lãng phí nữa được không?”

“Ân.”

“Thế nàng gọi ta một tiếng tướng công đi.” Từ lúc nàng gả cho hắn thì dụ thế nào cũng không chịu mở miệng gọi nữa.

“Nói nhiều quá, ngủ đi.”

“Gọi cho ta nghe đi.”

“. . .”

“Một lần thôi.”

“. . .”

“Gọi thật nhỏ cũng được.”

“. . .”

“Thật keo kiệt, đến hai chữ cũng không chịu nói.”

Chỉ thấy khóe môi của Tiết Nhu kéo lên một nụ cười sâu đậm, chậm rãi mấp máy hai từ tướng công, âm phát ra thật nhỏ.

Chung Hạng Siêu vốn đã từ bỏ không ngờ lại nghe được, nhịn không được nâng cằm nàng lên hạ một trận mưa hôn dày đặc. Hắn và A Nhu đã tốn không ít thời gian để ở bên nhau rồi, thời gian sau này không dài, nhất định phải trân trọng thật tốt, không để lãng phí nữa.

Hoàn

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Cuối cùng cũng hoàn bộ thứ tám này, ta nghĩ tình huống đến trọc cả đầu rồi này >!
Bộ này các nàng thấy thế nào, nữ chủ đủ ác không, cho ta chút ý kiến nhé :3

Bé em ta nói kết cục đầu tiên là ổn nhất và đỡ ngược nam chủ hơn rồi 😀

Truyện của ta đều đi theo luật nhân quả, như các nàng thấy kết cục 1 và 3, cả nam nữ chủ đều phải trả giá cho hành động sai trái của mình. Đáng tiếc là Chung Quốc Minh đã không có xuất hiện do Chung Hạng Sâm lấy người khác, tuy tên vẫn là CQM thế nhưng đã không cùng một người nữa rồi.

Riêng kết cục ba lại có nhắc thêm một đám nhóc nữa. Mà Tiết Nhu cũng trải qua sự bào mòn của năm tháng và hoàn cảnh nên tính cách sau trọng sinh cùng lòng oán hận với Chung Hạng Siêu đã mất hết. Lại thêm tính cách cầm lên được bỏ xuống được của bả, vì thế sau khi phát hiện ra thân phận của Chung Hạng Siêu bả vì tiểu Miểu Ca cùng tình cảm bao nhiêu năm nên rất nhanh chấp nhận sự thật.

Kết cục hai ta cảm thấy hoàn hảo nhất, không có trọng sinh gì cả, là Chung Hạng Siêu tự thức tỉnh phát giác chuyện bản thân làm sai. Tuy là qua một cơn ác mộng nhưng ổng vẫn biết sợ, vẫn sửa sai.

Còn các nàng thế nào??? Thích kết cục nào nhất, nhớ cho ta biết lý do nữa nha!!!

À, phần mẹ chồng nàng dâu đối đầu, ta độc thân, bà nội bà ngoại của ta đều tốt với con dâu vì thế cũng không biết viết thế nào =,= các nàng chớ soi cái đó nha.

Nếu các nàng thích văn phong của ta thì ta vẫn còn mấy bộ sau:

Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao? – – – bộ này không cung đấu trạch đấu quan trọng là ngược tâm nam chủ, tác giả cùng các độc giả thôi. Tình huống hài hước là chủ yếu. Bên wattpad được các nàng khen nhiều, lúc đầu ta vốn nghĩ là nữ chủ xem bị chê tiểu bạch thỏ.

Truy Thê – – – Bộ này kể về thiếu nữ đời trước là một con ma bệnh liên tục nằm ở bệnh viện chưa đến mười tám tuổi thì xuyên việt. Xuyên qua gặp gia đấu sợ đến choáng váng mặt mày. Bộ này cũng là nhẹ nhàng không lấy nước mắt nhiều như [Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến sao?] nhưng hài hước hơn. Nủ chủ phải lẻo mép hơn Vân Du mới thoát hiểm được. Lại nói ảnh hưởng từ hiện đại nên ghét đám nam nhân tam thê tứ thiếp nhưng nàng lại bị gả cho một tên nhiều thê thiếp nhất trong kinh thành. Bi ai a bi ai!

Trọng Sinh Tầm An – – – Bộ này nghe tên cũng biết là lâm ly bi đát rồi ha. Nữ chủ trọng sinh trở về không nghịch thiên, không súp-pờ-men, không thay thây hoán cốt, tính cách vẫn giữ lại. Tình tiết xoay quanh nữ chủ, nàng cố gắng thay đổi bản thân, cũng không để mình lún sâu vào thù hận. Đấu đá không nhiều quan trọng nhất ta để nam nữ chủ bộc tả nội tâm lấy nước các nàng dưỡng nhan.

Xuyên Việt Chi Hoàn Khố Nữ – – – Bộ này nữ chủ xuyên việt cẩu huyết luôn bị khi dễ. Đến lúc biết hoàng thượng đánh chủ ý lên gia tộc nàng giả hoàn khố khuấy đảo kinh thành. Cùng bệnh vương khẩu thiệt qua lại, thường xuyên ác khẩu nguyền rủa người khác.
Công Chúa Hòa Thân — Bộ này nói về một công chúa bị lưu lạc đến lãnh cung rồi bị tống đi hòa thân. Vốn nghĩ sẽ cùng sỏa trượng phu sống hòa thuận không ngờ hắn khỏi bệnh hưu nàng, mà nàng lại bỏ mạng ở một đất nước xa xôi. Lần nữa trọng sinh nàng tự tính toán cho mình.

Tam thế Duyên — Bộ này kể về một đôi tra nam tra nữ, ta chỉ muốn dùng bộ này để minh oan cho bọn họ mà thôi. Ta nghĩ con người sinh ra ai cũng tốt đẹp cả, họ chỉ vì một số lợi ích mà lầm đường lạc lối, trọng sinh chính là cách để bọn họ sửa sai.

Trọng Sinh Chi Phúc — Bộ này kể về nữ chủ trọng sinh trở về hưởng hạnh phúc do nam chủ mang lại, tuy là trọng sinh chết oan chết uổng nhưng lại không có yếu tố báo thù. Chút điền văn ngọt ngào hy vọng sẽ mang lại độ ngọt sâu răng hơn cả bộ Công Chúa Hòa Thân.

Mai Trung Tuyết — Bộ này trọng sinh trên thân một người khác. Nữ chủ cõng trên lưng mối thù diệt tộc, lại đứng giữa tranh giành của trượng phu lang chi ngọc thụ trên danh nghĩa và tình lang ôn nhu si tình của nguyên thân. Đi mỗi một bước nàng cũng thật đau đầu.

*cúi người 90độ* Hy vọng các nàng ủng hộ *cúi người 90độ*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play