CHƯƠNG 71: KHÓ CHỊU TRONG LÒNG

Tác giả: Luna Huang
Mọi người cũng vì tiếng động to lớn kia mà nhìn về phía bọn họ, bàn tán không ít. Chung Hạng Siêu làm ra những chuyện này là rất bình thường, bởi hắn có bao giờ làm chuyện tốt đẹp nào đâu, chỉ là tội nghiệp vị công tử tuấn tú kia a.

Chung Hạng Siêu cười hắc hắc quay đầu nhìn, “Trương công tử đây là thế nào a?”

Trương Niên vừa đau vừa giận lại không thể làm gì được, dưới sự nâng đỡ của Thu Thủy mà đứng lên. Tay hắn nắm chặt thành quyền dưới ống tay áo, hận không thể đánh gương mặt heo của Chung Hạng Siêu biến dạng.

“Tại hạ đứng bên cạnh tam biểu muội lại ngã xuống a, Chung thiếu gia nói xem đây là thế nào?”

“Là đột nhiên ngã sao?” Chung Hạng Siêu chép miệng ninh mi như thể đang suy nghĩ gì gì đó, lại mở miệng nói: “Vậy do thân thể ngươi có vấn đề rồi, nhìn người ốm yếu như vậy nhất định không sai được. Nếu là không khỏe liền trở về nghỉ ngơi đi, tránh lại ngã vào hàng nào nữa, bồi thường là chuyện nhỏ, sức khỏe cùng thương tích mới là lớn a. Nhỡ như bất cẩn bị hủy dung rồi. . .ai nha, nhất định không người dám đến gần đâu.”

Đáng hận!!!

Trương Niên thầm gào thét điên cuồng trong lòng, rõ ràng là đẩy hắn nay lại nói thành thân thể hắn không tốt. “Thân thể tại hạ rất tốt, cũng sẽ không đột nhiên ngã được. Là lúc nãy Chung thiếu. . .”

Chung Hạng Siêu không đợi hắn nói hết đã vỗ trán cắt đứt, “Ra vậy sao? Có lẽ do A Nhu quá mức nổi bật chói mắt nên tiểu gia nhìn không thấy ngươi rồi. Nếu đã như vậy là do ngươi ăn mặc không được bắt mắt, trở về thay y phục đi.” Câu này nói rõ lý do hắn làm như vậy, hắn không thích nam nhân khác lưu ý đến A Nhu nhà hắn.

Thu Thủy thay Trương Niên phủi y phục nhân tiện ăn chút đậu hủ. Trong lòng vẫn âm thầm cảm thấy Chung Hạng Siêu có mắt không tròng. Hôm nay biểu thiếu gia ăn mặc nho nhã lịch sự bắt mắt như vậy, ngược lại con heo kia ăn mặc quá mức hoa lệ, nhìn lại buồn nôn chết được. Nếu đổi kiện y phục kia cho biểu thiếu gia có phải sẽ tốt hơn không.

Tiết Nhu từ tiếng động kia đã hồi thần, bất quá nàng âm thầm cười Trương Niên chật vật, cười Thu Thủy bị lợi dụng, những người dám đánh chủ ý nàng đều đáng chết, nàng sẽ không tha cho bất kỳ ai. Không nhìn tiếp, nàng khẽ giọng nói với Ôn Uyển, Thanh Sơn các nàng, “Chúng ta đi thôi, chuyện này không liên quan đến chúng ta.”

Chung Hạng Siêu đang đắc ý, xoay người liền thấy thân ảnh của Tiết Nhu càng ngày càng xa, liền chạy theo, “A Nhu, đợi ta a.”

Tiết Nhu như không nghe, nàng dừng lại trước một gia đình đang chuẩn bị biểu diễn tạp kỹ. Cái này nàng từng xem rồi, nhưng các nàng chưa từng xem nên mới tạo cơ hội cho bọn họ.

Chung Hạng Siêu thở từng ngụm khí thô, hận thân thể to lớn này để hắn mệt như vậy. Đứng bên cạnh Tiết Nhu, khom người nhìn nàng không rời mắt, tay hơi nâng lên nhẹ phất bàn tay một cái.

Lĩnh Hồ nhận mệnh lập tức cùng Điều Dong đến một điếm gần đó thuê ghế mang qua, nhân tiện lấy luôn lo sưởi tay. Thiếu gia làm trò thật bắt mắt a, xem tạp kỹ bên đường có cần khoa trương như vậy không.

Ghế đặt phía sau, Chung Hạng Siêu mới nói, “A Nhu đứng sẽ mỏi chân a, mau ngồi xuống xem đi. Còn muốn ăn gì không, ta để người đi mua?”

Tiết Nhu quay đầu nhìn cái ghế sau lưng một mắt rồi kéo Ôn Uyển nhấn xuống ghế, “Đại tẩu cũng ngồi xem a.” Bản thân nàng lại ngồi ở cái ghế bên cạnh, chứng tỏ không ngại nhận đồ của Chung Hạng Siêu lại không để hắn ngồi bên cạnh mình.

Điều Dong thấy vậy đen mặt lại phải đi thuê thêm một cái ghế nữa. Nữ nhân đáng chết, không cho thiếu gia mặt mũi như vậy.

Chung Hạng Siêu thấy nàng chịu nhận đồ mình đưa đã rất vui rồi, nên cũng không có mất hứng, hắn ngồi xổm bên cạnh nàng nói, “Dùng lò sưởi cho ấm a!”

Tiết Nhu không phản đối cũng không nhìn hắn, thế nhưng lo sưởi đưa đến lại bị nàng ném sang chỗ Ôn Uyển. Mắt nàng nhìn người bắt đầu biểu diễn tạp kỹ, lại như không có nhìn.

Tâm tư vốn đặt lên chuyện kiếm bạc đột nhiên thiếu nữ đang biểu diễn gõ gõ bộ trống to nhỏ cột ở bên hông hát.

“Tinh hà hỗn loạn một trời sen
Nhà nhà vui cười bày hồng yến
Tài nữ ưng thuận mang rương ngọc
Đặt thư tình quý giá của tình lang vào trong
Thơm thơm phủ kín màn trướng yểu điệu

Kim châm xuyên vào, bái thuyền quyên
Đồng hồ báo trời sắp sáng
Lưu luyến phiền muộn hẹn năm sau”

Ánh mắt của nàng chậm rãi khép hờ, cái ngón tay khẽ động túm chặt tay áo, cuối cùng mất hứng không nói một câu rời khỏi nơi này. Tâm tình phiền muộn nàng không còn nghĩ đến chuyện kiếm bạc nữa.

Vừa lúc thấy Trương Niên tặng cho Thu Thủy một cái liên đăng ở xa xa, khóe môi của nàng lạnh lùng câu lên. Nàng cần người trung thành, không cần một người như vậy.

Chung Hạng Siêu lập tức chạy theo. Hai thủ hạ của hắn thức thời liền ngăn chặn đến người Ôn Uyển để tạo không gian riêng cho chủ tử của mình. Thanh Sơn cùng Thúy Liễu đều lo lắng không thôi, nhưng lại không thể tránh khỏi ngăn cản của hai nam nhân kia.

Tiết Nhu một đường xuyên qua dòng người, nàng đi đến khi bình tâm trở lại mới dừng bước. Khi quay đầu chỉ thấy mỗi mình Chung Hạng Siêu há hốc thở hổn hểnh đuổi theo đến thôi.

Mặt nàng lạnh đi, kéo áo khoác bọc chặt thân thể của mình tiếp tục đi về phía trước, làm người phải mỗi ngày hướng trước, không thể quay đầu lại được. Quá khứ của nàng chẳng có gì đáng để nhớ cả, còn di nương không ở quá khứ mà ở phía trước đợi nàng.

“A Nhu, chúng ta nói chuyện được không?” Chung Hạng Siêu chạy theo Tiết Nhu, hắn ôm ngực khó nhọc thở từng ngụm khí thô, chẳng qua nàng không hề có ý định ngừng lại.

“A Nhu!!!” Cái thân hình này thật là. . .

Tiết Nhu đi không nhanh nhưng thân thể gầy gò của nàng tuyệt đối có tốc độ nhanh hơn thân hình mập mạp cồng kềnh của Chung Hạng Siêu. Buồn cười, còn muốn nói chuyện với nàng?

Nếu sớm biết như vậy vì sao lúc còn làm? Cũng chẳng phải nàng chưa từng nói với hắn, mà hắn cũng từng thề thốt, đều do hắn phản bội lời hứa, không thể trách nàng ngoan tuyệt được.

Một đường thật xa nàng đi bộ hồi phủ, chẳng cho Chung Hạng Siêu có cơ hội theo kịp mình. Đợi nàng thanh toán hết đám người Trương gia trước, từ từ sẽ đến lượt hắn, nàng không vội.

Chung Hạng Siêu nhìn đại môn ở trước mắt khép lại lòng trầm đi không ít, hiện đã thành ra thế này rồi, có nên thay đổi thân thể này hay không? Mất đi thân thể này, mẫu thân lại sẽ có cách nghĩ thế nào?

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Sáng này lúc dùng điểm tâm, Tiết Nhu thấy được gương mặt phấn hồng của Thu Thủy hệt như Ôn Uyển sau đại hôn vậy, đây để nàng nghi ngờ nàng ta với Trương Niên đã. . .

Không để nàng suy nghĩ nhiều, Trương Thiên Hồng đột nhiên cho người mang đưa một tấm thiếp cho nàng. Bên trên ghi rõ lý thái hậu thiết yến. Bình thường cung yến thứ nữ không được phép tham dự, mà đời trước, nàng làm tức phụ của Chung phủ cũng chưa hề nhận được đặt ân này.

Hiện tại, lại đặc biệt đưa tới cửa, mà còn là một mình nàng một thiếp mời chứ không phải cùng Tiết Triệt. Xem ra, vì Chung Hạng Siêu cùng Lạc Bích Nhu, thái hậu không gì không dám làm a.

Thanh Sơn cùng Thu Thủy đều là mắt ba ba lóng lánh nhìn những chữ hoàng kim lấp lánh nổi bật trên tấm thiếp mời nền đỏ thấm. Ngay cả Thúy Liễu cũng mang tâm trạng hiếu kỳ hỏi: “Tiểu thư thật để người ngưỡng mộ, các ngươi nói xem hôm đó chúng ta nên chuẩn bị y phục thế nào cho tiểu thư mới tốt a?”

Tiết Nhu đến nhìn cũng không nhìn thiếp mời một mắt, ngã người nằm nghiên trên nhuyễn tháp nói, “Thu Thủy, sang đây cắt móng chân cho ta.”

Tiếu ý trên gương mặt của Thu Thủy lập tức thối lui, thay vào đó là một bộ dáng không tình nguyện bước đi lấy kéo chuẩn bị cắt móng chân cho Tiết Nhu. Nàng thật không hiểu vì sao từ sự kiện kia tiểu thư trở nên thay đổi rồi, luôn mang những việc xưa nay tự mình làm thả hết lên người nàng.

Tiết Nhu thấy Thanh Sơn cũng muốn giúp đỡ liền phân phó nói, “Vai có chút nhức mỏi, Thanh Sơn ngươi tới đi.”

Thanh Sơn thu hồi cước bộ đang muốn theo hướng của Thu Thủy, ứng tiếng xong lập tức tới bên người Tiết Nuh bóp vai. “Tiểu thư, Thúy Liễu nói có lý a, người muốn mặc thứ gì, để Thanh Sơn đi chuẩn bị.”

Thu Thủy lấy kéo xong liền ngồi xổm bên chân Tiết Nhu, nghe được như thế cũng có chút hứng thú nói, “Lần trước lão gia may cho người mấy kiện y phục mới, vừa lúc chọn trong đó cũng được nga.”

Tiết Nhu tự giễu mà nở nụ cười, tuy nói phụ thân mua cho nàng đều là màu sắc họa tiết kiểu dáng thịnh hành nhất, thế nhưng vẫn không phải loại sang trọng nhất. Trong y trang kia, còn có một loại y phục có đính hoàng kim, chỉ là nếu không phải khách hành thân thuộc, chưởng quỹ cũng sẽ không mang ra giới thiệu đâu.

“Không cần thiết chuẩn bị thêm gì nữa đâu.” Nàng phất tay nàng, rũ mi nhìn xuống y phục của mình một lúc lại nói, “Vẫn như thường ngày là được.”

Quan viên bé nhỏ như phụ thân nàng thực sự không thể ăn mặc quá mức lộng lẫy được, nếu không sẽ để người vưu hãm tham ô vậy nàng muốn chết già sợ là không thành công rồi. Vả lại, lần này thái hậu yêu thỉnh, nhất định là vì chuyện của Chung Hạng Siêu và nàng.

Mấy hôm nay kinh thành bàn tán không ngừng, có lẽ là do Tiết gia không đáp ứng gả nên bàn trư kia mới khuấy động dư luận như vậy. Đôi mày thanh tú của nàng dần dần dời vị trí dán thẳng vào nhau trong cực kỳ bất mãn với ý nghĩ mới vừa rồi của mình
Bàn tay vốn là thả nhẹ trên nhuyễn tháp cũng dần dần siết chặt lại, móng tay dài cà vào vải tạo nên một chút âm hưởng nhỏ không đáng kể. Thế nhưng đây hết thảy đều cho thấy nàng đang rất khó chịu.

“Sao có thể a.” Thu Thủy lớn tiếng nói, “Mỗi lần đại tiểu thư tiến cung đều vô cùng xinh đẹp lộng lẫy, người được mời đặc biệt như vậy đương nhiên không thể kém hơn rồi.”

Hừ!

Một tiếng khinh bỉ khẽ khẽ phát sinh từ mũi của Tiết Nhu. Thế nào gọi là xinh đẹp lộng lẫy, chẳng lẽ nàng còn không biết hay sao. Nếu so với nàng lúc trước, Tiết Nhã Hân đến cửa cũng không có.

Thanh Sơn Thu Thủy tuy ở gần Tiết Nhu lại nghe không ra chút gì, chỉ biết là nàng không hề đáp trả, nhưng Thúy Liễu do mất đi đôi mắt mà thính lực tốt hơn một chút hoàn toàn có thể nghe ra được. Tâm nàng nhảy một cái, xem như là biểu thị một chút kinh ngạc.

“Tiểu thư, người. . .” Nàng cũng không biết nên nói thế nào mới đúng nữa. Tuy thật lâu nàng không có nhìn thấy thứ gì nữa, thế nhưng giai cấp khác nhau phục sức khác nhau thì nàng biết rõ, vì sao tiểu thư lại như vậy a.

Tiết Nhu không chút lưu ý đến lời nói chưa hết của Thúy Liễu, mà chỉ khẽ đưa mắt nhìn nàng ta hỏi, “Đúng rồi, từ lúc ngươi vào phủ đến nay ta còn chưa biết đến thân thế của ngươi. Trước không nói đến việc lúc trước ngươi là ai, thế nhưng phụ mẫu cùng mắt của ngươi, ta đều muốn nhất nhất biết rõ.”

Căn cứ vào đời trước có thể thấy được chuyện này rất quan trọng. Ngay cả Thu Thủy từ nhỏ lớn lên bên cạnh nàng thế mà nàng cũng chẳng hiểu chút gì, mà Thúy Liễu chỉ vì một bài hát mà nàng lưu nàng ta lại bên cạnh mình như vậy cũng rất nguy hiểm.

Nhìn phân thượng mắt nàng ta không thấy gì, có lẽ cũng không thể nào gây hại cho nàng được, vì vậy nàng mới không cố kỵ. Nhưng hôm nay, nàng là có chút hiếu kỳ rồi.

Còn nhớ hôm đó, lúc gặp nàng ta, gương mặt dơ bẩn, máu trên mặt đều khô lại, thiết nghĩ đôi mắt kia mất cũng đã lâu rồi. Chung quanh nàng ta không hề có người, mà nàng ta vào phủ đến nay, cũng không có đề cập đến phụ mẫu tứ thân, đây rất đáng để hỏi a.

Thúy Liễu nghe hỏi, gương mặt của nàng có chút vặn vẹo đến trắng bệch, cuối cùng chỉ bức ra vài chữ: “Phụ mẫu của Thúy Liễu sớm không còn, còn đôi mắt. . .”

Nghe được âm thanh run rẩy không muốn nói, Tiết Nhu rũ mắt xuống, còn chưa kịp nói gì, bên ngoài có một vài âm thanh ồn ào truyền đến, Tiết Nhu khó chịu nhắm mắt nói, “Ta ngủ rồi.”

Luna: Dạo này ta bệnh quá, vừa bước vào luyện ngục vừa sắp thi nên lịch up chương sẽ có chút thưa thớt, mọi người thông cảm cho ta qua đoạn thời gian này nha. Thi xong ta lại điều chỉnh bình thường lại, cám ơn nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play