Editor: Ngô Vân

Mộ phu nhân đây là tức chuyện tốt mà Diệp Chanh đã làm tối hôm qua, nên muốn kêu người Diệp gia đến mang cô về sao.

Diệp Ninh cười lạnh: "Chờ tôi rửa mặt chải đầu xong đã."

Người hầu vội lui ra ngoài chờ đợi.

Diệp Ninh làm xong xuôi hết tất cả, nhưng khi mở tủ quần áo ra, lại được một phen choáng váng.

Diệp Chanh này, ngày thường toàn mặc những bộ quần áo này sao a.

Không phải là váy ren thướt tha, thì chính là quần áo màu sắc sặc sỡ hoa lá hẹ mang theo hơi thở quê cha đất tổ.

Nghĩ lại, quả thật đây là phong cách của nguyên chủ, trước 13 tuổi, cô ấy ở nông thôn nhỏ bé trên vùng núi xa xôi, 13 tuổi bị mang về Diệp gia, chưa thích ứng được với sinh hoạt trên thành phố, thẩm mỹ có chút quê mùa, khẩu khí nói chuyện, tư duy đại não đều theo hướng nông thôn, cho nên phong cách trang điểm của cô ấy vô cùng quê mùa, trang điểm đậm, lông mày thô to, quần áo không phải là màu hồng nhạt thì cũng là màu xanh của nước, mang theo hương vị quê cha đất tổ. Cũng khó trách Mộ Dạ Lê không thèm liếc cô ấy lấy một cái, phải bỏ thuốc mới trói hắn lên giường được.

Chỉ có thể nói, thẩm mỹ của Diệp nhị tiểu thư này thật là muốn khóc.

Lúc này, Từ Nhung tới mang quần áo cho cô: "Nhị tiểu thư, đây là quần áo của cô."

Diệp Ninh quay đầu lại nhìn, suýt chút nữa thì mù mắt.

Đây là loại quần áo gì vậy, váy dài trùm mông, bộ dáng giống như mấy cô em trong hộp đêm lên sân khấu.

"Bà vú, có thể đổi cái khác không?"

Từ Nhung kinh ngạc nhìn cô, "Tiểu thư, bộ này không phải là cô cố ý đặt làm sao, nói là mấy ngày đầu tới đây, cần phải long trọng một chút, hơn nữa bây giờ cô cũng là người có thân phận, không thể mặc quá kín đáo làm tiên sinh mất mặt."

Diệp Ninh đỡ trán: "Được rồi, mang đi đi, tôi tự tìm bộ khác."

Từ trong đống đồ hoa lá hẹ, cô thật vất vả mới tìm được một bộ coi như tạm được, là một cái váy dài màu trắng, cô không dùng phấn Từ Nhung đưa qua, mà chỉ thoa một chút kem dưỡng da, lại đánh một chút son, mái tóc tùy ý thả xuống, đứng lên.

Lúc này, Từ Nhung mới giật mình nhìn tiểu thư nhà mình: "Tiểu thư, đây là váy ngủ."

Váy ngủ?

Váy ngủ thì kệ váy ngủ đi…

Từ Nhung nhìn Diệp Ninh, làn da trắng sứ, khuôn mặt nhỏ nhắn, tròng mắt đen trắng rõ ràng, môi phấn nộn kiều diễm hơi vểnh lên, bộ dáng mang theo vài phần kiêu ngạo, vài phần sắc bén, quay đầu lại cười cực kỳ xinh đẹp, ngay cả phụ nữ nhìn thấy cũng động tâm, tim đập thình thịch.

Đây là nhị tiểu thư nhà bọn họ sao, hình như đã thay đổi thì phải.

Diệp Ninh quay đầu lại, vẩy vẩy tóc dài, nhàn nhạt nói: "Đi thôi."

Cô dẫn đầu bước ra ngoài, hơn nửa ngày sau Từ Nhung mới bước theo.

Bọn họ ở nhà cũ Mộ gia xa hoa cổ điển, kiến trúc cổ kính, bầu không khí ảm đạm, khắp nơi trạm trổ hoa văn tinh xảo, làm căn biệt thự cổ kính này tăng thêm mấy phần uy nghiêm không thể xem thường, nhưng lại thiếu đi hơi người.

Nguyên chủ Diệp Chanh đúng là không hiểu chuyện, ra tay cũng không thèm chọn địa điểm, đây là nhà cũ Mộ gia, những người đứng đầu gia tộc đều đã từng ở đây, thế mà còn dám làm ra cái chuyện như vậy, loại chỉ số thông minh này, có thể sống đến 21 tuổi mà không bị vị đại tiểu thư Diệp gia kia chỉnh chết thật đúng là may mắn.

Ra khỏi phòng, cô đã thấy Mộ Dạ Lê thay một bộ quần áo đứng đắn, một thân màu đen, làm khí chất trên thân anh càng u ám, cả người nhìn qua giống như hiệp sĩ bóng đêm, cùng với hơi thở âm u cường đại.

Mộ Dạ Lê liếc mắt một cái liền nhìn thấy Diệp Ninh ra khỏi phòng.

Một thân màu trắng đập vào mắt anh, lại khiến người ta kinh diễm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play