Một trận hương thơm đặc trưng chỉ có ở thiếu nữ bay tới, cô nhìn anh nói: "Đi thôi."
Anh lại nhìn cô một cái, mới thu hồi ánh mắt.
Bên dưới đại sảnh giống như cung điện, rốt cuộc Mộ gia có bao nhiêu tài lực, có bao nhiêu hùng hậu chứ, đến nơi ở cũng xa hoa đến trình độ này, khiến người ta phải líu lưỡi.
"Diệp Tử, con và Dạ Lê là thanh mai trúc mã, bác vẫn luôn cho rằng người gả đến Mộ gia chúng ta chính là con, lại không nghĩ tới…" Phu nhân Mộ gia Tuỳ Thanh Lan nắm tay Diệp Tử, vẻ mặt tràn đầy tiếc nuối.
"Bác gái, tuy con không thể gả cho anh Dạ Lê, nhưng con vẫn giống như con gái của bác." Giọng nói Diệp Tử vô cùng êm tai, nhẹ giống như lông vũ, khiến người nghe xong bất giác cảm thấy thân thể thoải mái vài phần, rất xứng với khuôn mặt đoan trang xinh đẹp của cô ta. Diệp Tử và Diệp Chanh tuy rằng là chị em, nhưng nếu đứng chung một chỗ, là đàn ông chắc chắn sẽ chọn Diệp Tử giống như tiên nữ, mà không phải cô gái nông thôn thô bỉ ương ngạnh như Diệp Chanh.
Mẹ của Diệp Tử tên Dung Lệ Hoa ngồi ở một bên, nhớ tới chuyện tối qua liền vô cùng tức giận: "Chúng tôi cũng không biết Diệp Chanh lại không hiểu chuyện như vậy, cũng không nhìn xem địa vị của mình là gì, chỉ là một con nhóc hoang dã đến từ nông thôn, chúng tôi cho nó ăn, cho nó mặc, Diệp Tử còn nhường phòng của mình cho nó ở, bất cứ cái gì tốt đều cho nó dùng, thế nhưng bây giờ nó lại cướp đoạt của Diệp Tử…"
"Mẹ, mẹ sao có thể nói Diệp Chanh như vậy!" Diệp Tử lập tức lạnh giọng đánh gãy lời Dung Lệ Hoa.
Dung Lệ Hoa hậm hực ngậm miệng lại.
Lúc Diệp Ninh và Mộ Dạ Lê cùng nhau bước xuống, thấy chính là cảnh này, cũng tự nhiên nghe được lời đối thoại của bọn họ.
Quả thật, Dung Lệ Hoa nói cũng không sai, Diệp gia và Mộ gia có quan hệ trăm năm, từ nhỏ bọn họ đã biết nhau, nghe nói Mộ Dạ Lê vì chuyện gì đó mà suýt chút nữa hại chết Diệp Tử, vì thế đã để lại di chứng trên người Diệp Tử, chính là bệnh suyễn không thể chữa khỏi, mỗi khi kích động bệnh sẽ phát tác. Từ đó, Mộ Dạ Lê đối với Diệp Tử vô cùng tốt, vốn cho rằng Diệp Tử gả vào Mộ gia chính là chuyện nước chảy thành sông…
Lại không ngờ tới, Dung Lệ Hoa không biết cách làm người, thời còn trẻ đã đắc tội với ông Mộ, nên khi Mộ Dạ Lê đến tuổi kết hôn, ông Mộ sống chết cũng không cho Diệp Tử gả vào Mộ gia, mà Mộ gia và Diệp gia có truyền thống nhiều năm, nên trong hai chị em chỉ có thể chọn một, lúc này Diệp Chanh đã chiếm tiện nghi, cho nên có cơ hội được gả cho Mộ Dạ Lê, bay lên đầu cành làm phượng hoàng chỉ sau một đêm.
Mộ Dạ Lê là ai, là người thừa kế Mộ gia, gia tộc tồn tại lâu đời và thần bí đứng đầu nước Z, danh xưng là ông trùm xã hội đen, ông vua của bóng tối.
Mà Diệp Tử, là đệ nhất danh viện của nước Z, năm đó lấy danh nghĩa danh viện ra mắt, liền nhanh chóng trở thành đóa hoa tỏa sáng trong giới giải trí, mấy năm qua đã đoạt được vô số giải thưởng, là minh tinh điện ảnh nhà nhà đều biết.
Mộ Dạ Lê và Diệp Tử ở bên nhau cũng là chuyện đương nhiên.
Diệp Ninh nhìn Diệp Tử, trong lòng âm thầm tán thưởng, không hổ là đệ nhất danh viện của thành phố B, cái diện mạo này, cái dáng người này, cái giọng nói này, đều có thể khiến người ta rung động.
"Dạ Lê tới rồi à."
Lúc trước Diệp Chanh sao có thể đánh đồng với cô ta.
Diệp Ninh nhìn Mộ Dạ Lê, đi theo bước chân tự phụ của anh, đi trên cầu thang xoắn ốc được làm bằng gỗ đặc màu đỏ sậm, từng bước một bước xuống.
Làn da trắng như sữa dê, mái tóc dài như tảo biển rũ xuống bên hông, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều bị thân hình xinh đẹp kia hấp dẫn.
Cô gái này thật quyến rũ.
Đặc biệt là đôi mắt kia lộ ra ánh sáng nhu hòa, chớp mắt một cái, mang theo mị hoặc chết người.
Đẹp quá!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT