Editor: Ngô Vân

Nếu như không gặp được người, ta sẽ ở nơi nào------

Lời tựa

*

"Tiểu tiện nhân, chết càng tốt, thế mà dám dùng thủ đoạn dơ bẩn như vậy, dám bỏ thuốc Dạ Lê của chúng ta, sao có thể xứng đôi với Dạ Lê của chúng ta." Diệp Ninh mơ mơ màng màng, nghe thấy giọng nói của người nào đó.

Thời điểm cô mở to mắt…

"Phu nhân, cô rốt cuộc cũng tỉnh rồi."

"Đây là nơi nào?" Diệp Ninh nhìn khung cảnh xa lạ trước mắt, nhăn mày lại.

"Phu nhân, cô làm sao vậy?"

Diệp Ninh cảm thấy hạ thân đau đớn như bị xé rách, làm cô cảm thấy không thoải kêu lên một tiếng.

Tiếp đó, là một đoạn ký ức vốn dĩ không thuộc về mình, nháy mắt lập tức xông vào trong đại não.

Diệp Chanh, 21 tuổi, không khác tên của cô là mấy, nhưng mà cô và cô ấy chính là hai người hoàn toàn trái ngược nhau.

Ngày đầu tiên Diệp Chanh gả đi, gả cho người cô ấy không nên yêu, được xưng là ông trùm xã hội đen tên Mộ Dạ Lê, Mộ Dạ Lê là bị gia đình bức ép nên mới cưới con nhóc nông thôn hoang dã Diệp Chanh này, bởi vậy hắn vô cùng chán ghét cô vợ này, đêm tân hôn hắn liếc cũng không thèm liếc Diệp Chanh lấy một cái liền rời đi.

Nhưng Diệp Chanh nhất thời xúc động, giả vờ mình bị ốm nặng lừa ông trùm xã hội đen trở về, còn bỏ chút "gia vị" vào đồ ăn của hắn, mạnh mẽ ép hắn thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.

Ai biết được, tác dụng của thuốc quá lớn, lại thêm sức lực của hắn quá khoẻ, thân thể nguyên chủ lại bị suy nhược, nên lập tức liền... đi đời nhà ma.

Cho nên mới có Diệp Ninh hiện tại, ngang nhiên chiếm lấy thân thể nguyên chủ, bỗng nhiên tỉnh lại.

Diệp Ninh không khỏi nhíu mày, cái này là cái gì với cái gì.

Cô nhảy xuống giường, lại bỗng nhiên cảm thấy phía dưới vô cùng đau đớn.

Thật nực cười, cô đường đường là đặc công cao cấp của tổ chức quốc tế GT, là thành viên nhỏ tuổi nhất và cao cấp nhất, danh xưng là S nữ đặc công ác ma, từ lúc xuất đạo đến nay, trừ lúc này ra, mỗi cái nhiệm vụ cô làm đều chưa từng thất bại mà đi đời nhà ma, 6 năm trước, cô chính là nữ đặc công nổi tiếng thế giới chưa từng thất bại, thế nhưng bây giờ cô phải chịu cái loại đau đớn này… thật là xấu hổ.

Cô cảm thấy không bằng mình chết một lần nữa, thật là mất mặt.

"Tiên sinh tới, phu nhân, cô đi đâu vậy?" Người hầu phía dưới cuống quýt kêu.

Diệp Ninh nghe vậy quay đầu lại, thì thấy nam nhân cả người ướt dầm dề, vẻ mặt âm trầm đi ra từ phòng tắm.

Nửa người dưới của anh chỉ quấn một cái khăn tắm, dáng người vô cùng đẹp mắt cứ như vậy hiện ra trước mắt cô, màu da bánh mật khỏe khoắn, cơ bắp săn chắc hoàn mỹ, cơ bắp toàn thân anh như chọc đúng chỗ ngứa của phụ nữ, dáng người tam giác hoàn hảo, phía dưới còn lộ ra tuyến nhân ngư, càng khiến anh trở nên gợi cảm hơn.

Khuôn mặt kia như được điêu khắc, hoàn hảo đến từng milimet, chỉ là khuôn mặt ấy lúc này lại lạnh như băng, ánh mắt cao cao tại thượng, dưới đáy mắt còn lộ ra sự lạnh lẽo sâu sắc.

Ánh mắt vốn dĩ đào hoa, lúc này lại hung ác nguy hiểm nhìn chằm chằm Diệp Ninh, ánh mắt như dao gươm, mang theo sự tức giận khó che giấu, nhếch môi mỏng, tỏ vẻ rất chán ghét cô.

Diệp Ninh lập tức bị lạnh đến run cả người.

Chỉ là khó trách nguyên chủ lại yêu người đàn ông này như vậy.

Soái ca a.

Dù cho cô bôn ba khắp nơi trên thế giới, gặp qua không ít mỹ nam, nhưng cũng không đẹp bằng Mộ Dạ Lê này.

Khó trách Diệp Chanh lại kích động như vậy, tình nguyện dùng cách này để lên giường với hắn.

Chỉ là bây giờ, nguyên chủ đã hại chết cô rồi a.

Mộ Dạ Lê đi tới gần, bàn tay to trực tiếp túm lấy cổ áo Diệp Ninh, sau đó, Diệp Ninh không kịp phản ứng lại liền bị đẩy ngã lên trên giường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play