Anh vậy mà lại ở thế bị động, bị một người phụ nữ cưỡng hôn?
Anh xoay người một cái, lập tức đảo khách thành chủ, trực tiếp đè cô ở dưới thân.
Diệp Ninh cảm thấy không ổn.
Người đàn ông này không phải rất chán ghét cô sao, tại sao còn...
Cô rụt đầu lại muốn thoát khỏi nụ hôn này.
Nhưng mà, anh không cho phép.
Anh lại ngậm lấy môi cô, một lần nữa ấn cô trở về, làm nụ hôn này càng thêm triền miên.
Người đàn ông này thật sự là lần đầu tiên sao? Cô có chút hoài nghi, bởi vì nụ hôn kia rất khiêu khích, làm cả người cô cũng nóng lên theo.
Chẳng lẽ, Diệp Chanh cũng bỏ thuốc chính mình?
Hay là bởi vì hắn là Mộ Dạ Lê, quá gợi cảm, dễ dàng mê hoặc người khác…
Mà lúc này…
Người hầu bên ngoài nghe thấy âm thanh bên trong, thật sự rất sợ hãi, lập tức phá cửa chạy vào, Từ Nhung dẫn đầu hô lên: "Tiên sinh, tha cho tiểu thư nhà chúng tôi đi mà, chúng tôi không gả nữa, tôi mang nhị tiểu thư về nhà ngay đây."
Nhưng mà…
Đây là cái tình huống gì?
Bên trong, Mộ Dạ Lê và Diệp Ninh không có đánh nhau túi bụi như bọn họ đã nghĩ, mà là lăn túi bụi…
Hơn nữa nhìn bộ dáng kia, hình như… hai người hình như… không có mặc cái gì thì phải.
Người hầu lập tức bị dọa cho ngây người.
Bên ngoài nghe được, hai người họ ở bên trong giống như thật sự là tia lửa văng khắp nơi, lại không nghĩ tới sau khi mở cửa, bọn họ nhìn thấy lại là hình ảnh kiều diễm này…
Mà lúc này hai người khó kìm nén kia mới phản ứng lại.
Mộ Dạ Lê ngẩn người, hỏa khí trên người chưa tan, anh quay đầu lại, sắc mặt vô cùng khó chịu, lúc này anh thế nhưng lại cực kỳ chán ghét loại cảm giác bị người khác quấy rầy, nếu những người này không xông vào, anh đã có thể áp đảo người phụ nữ này, khiến cô ta không thể nói nhăng nói cuội được nữa.
Mà Diệp Ninh lúc này vội vã bò ra khỏi lồng ngực anh, lại nhớ tới trên người cô cái gì cũng không có, quần áo sớm đã bị tên đàn ông thúi này xé rách rồi, liền nhanh tay kéo chăn lại che lên người mình.
"À... tiên sinh, phu nhân, người Diệp gia đã tới rồi." Người hầu nhanh trí giải thích lý do mình xông vào.
"Cút!" Lúc này Mộ Dạ Lê đã bực bội đến cực điểm, chỉ muốn mắng chửi người.
Người hầu vừa nghe, đã nhanh như chớp chạy ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn Mộ Dạ Lê và Diệp Ninh đang quấn chăn lên người.
Anh lập tức nhớ tới vừa rồi mình thế mà suýt chút nữa lại thượng cái người phụ nữ đáng chết này.
Khuôn mặt đẹp như tạc tối sầm lại, anh hung ác trừng mắt nhìn cô một cái, xoay người lại vào phòng tắm lần nữa.
Tác dụng của thuốc nhất định là chưa tan hết, anh cần phải tắm nước lạnh mới được, cái người phụ nữ đáng chết này, rốt cuộc đã bỏ bao nhiêu thuốc vậy chứ!
Một lát sau.
Người hầu chạy lên nói, Mộ phu nhân ở phía dưới đang tức giận, Diệp Ninh phải lập tức đi xuống ngay.
Diệp Ninh hỏi: "Vội vã gọi tôi xuống như vậy là có chuyện gì?"
Sắc mặt người hầu thay đổi, có chút khó xử.
"Mau nói." Ánh mắt Diệp Ninh lạnh lùng quét tới.
Ánh mắt đó không phải quá hung ác, nhưng người hầu lại cảm thấy chấn động, không tự chủ được mà nói ra hết tình hình bên dưới: "Phu nhân gọi phu nhân Diệp gia và đại tiểu thư Diệp Tử tới, nói là muốn… muốn bọn họ mang cô về."
Ha hả…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT