Mở hình ảnh trong app ra, phóng to, phần ăn đơn giản, cùng với canh trứng tảo tía.
Lâm Tư Hàm: “Giữa trưa ăn cái này?”
So với tưởng tượng của cô hoàn toàn không giống nhau.
“Trò chơi chuẩn bị thử nghiệm công khai, gần đây sẽ rất bận, bộ phận kỹ thuật còn đang không ngừng thử nghiệm.”
Lâm Tư Hàm vừa nghe, vừa viết lịch trình của chính mình. Trong màn hình
lớn, một bên phải một bên trái, một dày một ít, bên dày đặc chính là của Thẩm Diệc Bạch, bên thưa thớt là của Lâm Tư Hàm.
“Hôm nay em không bận.” Viết xong lịch trình, Lâm Tư Hàm kết luận.
“Nhìn thấy rồi.” Thẩm Diệc Bạch nhìn app.
“Cái này là cái gì?” Ngón tay Lâm Tư Hàm ấn vào chú thỏ nhỏ nhảy nhảy ở góc trái màn hình hỏi.
“À! Giống như trò chơi chăm sóc, con thỏ sẽ từ từ lớn lên.”
“Làm sao để lớn lên?”
“Kiên trì điểm danh, đến buổi tối hệ thống sẽ tự sinh ra cà rốt, chạm vào cho ăn là được.” Thẩm Diệc Bạch mấy miếng giải quyết xong cơm trưa.
Trợ lý tiến vào, thu dọn mặt bàn, chuẩn bị tài liệu cần cho hội nghị buổi chiều.
“Đợi một chút.”
Tiếng nói chuyện rất nhỏ, tốc độ nói rất nhanh. Lâm Tư Hàm nín thở cố gắng
nghe, quá nhiều từ ngữ chuyên ngành khiến cho cô không thể không từ bỏ ý định nghe tiếp.
“Bọn anh lại nói cái gì vậy?” Lâm Tư Hàm tiếp tục chủ đề.
“Vấn đề tối ưu hóa.” Thẩm Diệc Bạch nhấn mở tệp tim, tìm đọc tài liệu, ngẫu nhiên nói chuyện với trợ lý mấy câu.
“Anh làm việc tiếp đi, em tắt máy nha, muốn đi ăn cơm.” Nhấp khóe miệng, Lâm Tư Hàm không nỡ mà ngắt điện thoại.
Trợ lý đứng ở một bên chờ đại Boss lên tiếng, khi mới tiến vào, quả thật
không thể tin vào hai mắt của mình, đây là Thẩm tổng Thẩm Diệc Bạch ít
nói ít cười, lạnh lùng vô tình của bọn họ đó sao, Thẩm tổng nhà bọn họ
từ khi nào nói chuyện dịu dàng đến thế, dễ nói chuyện như thế..... Cũng
không biết người bên kia điện thoại là thần thánh phương nào, mặc kệ là
yêu ma hay là quỷ quái, đều cầu nguyện lát nữa sẽ được nhờ phúc chút,
đợi lát nữa tìm ra vấn đề của chương trình nhanh chóng chút, Thẩm Diệc
Bạch sẽ không tăng ca. Anh tăng ca, người làm trợ lý khẳng định cũng
phải tăng ca theo.
Trong lòng trợ lý nhắc mãi: Mau chóng tìm ra lỗi chương trình, Thẩm Diệc Bạch không tăng ca!
Đang là giữa trưa, những tấm gương bên ngoài tòa nhà cao ốc phản lại ánh
sáng gay gắt, tô thêm đường nét lạnh lùng của người đàn ông đang cúi đầu mặt mày đều nhiễm ý cười thấp giọng nói chuyện điện thoại trong văn
phòng.
Ngắt điện thoại, Thẩm Diệc Bạch cầm điện thoại, ngón trỏ
xoẹt qua icon con thỏ của app trên màn hình, trầm giọng hỏi: “Chuyện
gì?”
“Chương trình thử nghiệm xuất hiện BUG. Vốn dĩ thủ vệ tuần
tra trong game thiết lập đi theo lộ tuyến cố định trong bản đồ, đột
nhiên không điều khiển được, bắt đầu công kích các tài khoản thử nghiệm
game. Người chơi còn thường có hiện tượng đột nhiên bị out.”
BUG
này không phải là một vấn đề nhỏ, nếu không nhanh chóng xóa bỏ bản
chương trình hoàn thiện, tiền tổn thất là nhỏ, một khi không thể công bố bản beta đúng hạn thì....
Thẩm Diệc Bạch nhíu mày, “Đi xem.”
Trợ lý nhanh chóng đi theo phía sau, vừa đi vừa nhìn Thẩm Diệc Bạch cởi nút tay áo sơ mi, cố gắng báo cáo tỉ mỉ tình hình.
Tới bộ phận kỹ thuật, cách cửa kính mờ, nhìn thấy lập trình viên lo lắng
sốt ruột đang vội vàng chạy tới chạy lui để tìm BUG, là biết tình hình
nghiêm trọng như thế nào.
Thẩm Diệc Bạch xoắn tay áo, lộ ra một đoạn cánh tay, đi tới.
Tổ trưởng tổ Khai Thác căng thẳng tinh thần, ánh mắt dính chặt trên màn
hình, nhìn số liệu màu trắng không ngừng nhảy trên màn hình, giọt mồ hôi lớn như hạt đậu từ trên thái dương chảy xuống dưới.
Điều hòa
trong phòng mở rất thấp, khí lạnh từ lòng bàn chân thoát ra, không khí
nặng nề hít thở không thông, tất cả lập trình viên đều đang hết sức
khắc phục BUG.
Tay Thẩm Diệc Bạch vỗ vai tổ trưởng tổ Khai Thác, nói, “Không có chuyện gì, để tôi xem.”
“Thẩm tổng.” Tổ trưởng tổ Khai Thác giật mình, ghế dựa cũng theo đó mà đẩy ra sau một đoạn ngắn.
“Vất vả rồi.” Thẩm Diệc Bạch ngồi xuống.
Âm thanh gõ bàn phím của tổ kỹ thuật giảm dần. Tất cả lập trình viên đều
không hẹn mà cùng nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên ghế của tổ
trưởng tổ Khai thác kia.
Thẩm Diệc Bạch, hào quang trên người anh quá nhiều, tốt nghiệp đại học Stanford, trong lúc học thành tích vô
cùng tốt, nhờ ánh mắt nhạy bén, đầu tư thị trường chứng khoán kiếm được
không ít tiền, sau khi tốt nghiệp đại học về nước sáng lập ra công ty
khoa học kỹ thuật B.S, quản lý từ xa, B.S từ một công ty khoa học kỹ
thuật nhỏ không ai biết đến từng bước phát triển đến hôm nay, chỉ có bốn năm phát triển ngắn ngủi. Mỗi năm đều có không ít những du học sinh
Trung Quốc ưu tú được Thẩm Diệc Bạch mời từ nước ngoài về, một B.S nho
nhỏ, tập hợp những bộ óc sáng tạo hàng đầu thế giới.
Đây đều là tin
bát quái mà họ nghe ngóng được, từ khi B.S thành lập đến nay, tổng cộng
bốn năm, bốn năm Thẩm Diệc Bạch chưa từng xuất hiện ở công ty.
Những lập trình viên kỳ cựu gắn bó với B.S từ khi thành lập đến nay trong
lòng kích động, cùng chung thời khắc hoạn nạn. Thẩm Diệc Bạch vừa tới
cũng không trách cứ chương trình xảy ra vấn đề, mà lựa chọn tâm bình khí hòa cũng bọn họ tìm BUG, nếu như nhớ không lầm, đại Boss của bọn họ,
đại học theo chuyên ngành kinh tế.
“Mọi người cố lên!” Trong phòng yên lặng, không biết ai đã mở miệng trước, trong lúc nhất thời từng đợt âm thanh cổ vũ vang lên.
Luận về kinh nghiệm, bọn họ những sinh viên tốt nghiệp khoa công nghệ thông
tin trường đại học danh tiếng rõ ràng phong phú hơn Thẩm Diệc Bạch rất
nhiều, những lập trình viên mang theo ánh mắt hiếu kỳ và tâm thái không
chịu thua một lần nữa cầm lấy bàn phím máy tính, mọi người cùng đồng tâm hiệp lực sửa chữa BUG.
Thời gian trôi qua từng phút, tất cả mọi người trong phòng đều lấy ra hai mươi phần tập trung kiểm tra hàng loạt số liệu.
Âm thanh tiếng nước rơi trong veo, đây là âm thanh Thẩm Diệc Bạch cài đặt
riêng cho tin nhắn của Lâm Tư Hàm. Mọi người đều nghe thấy, nhưng không
có tâm tư đi tìm nơi phát ra âm thanh.
Vẫn còn đang sửa BUG.
Tay gõ bàn phím của Thẩm Diệc Bạch ngừng lại, ngón tay thon dài khẽ bóp ấn
đường, trực tiếp gọi điện thoại cho Lâm Tư Hàm. Điện thoại vừa nối, ngón tay thon dài tiếp tục linh hoạt gõ bàn phím tĩnh điện.
“Em chỉ
là nhắc nhở anh có hội nghị.” Chủ yếu là do Lâm Tư Hàm quá chán, trong
lòng lại rất vui mừng, thường muốn nói chuyện với Thẩm Diệc Bạch, dính
người giống như Tiểu Thập Tam.
“Ừm.” Thẩm Diệc Bạch trả lời, “Thư ký?”
“Em là thư ký cho anh, anh có trả tiền em không?” Lâm Tư Hàm nghiêm túc hỏi.
“Không phải là em nên phát tiền lương cho anh sao?”
“A?”
“Sau khi theo đuổi được em.” Thẩm Diệc Bạch cố tình đè thấp giọng nói, “Anh là của em.”
Anh là của em, tất cả của tất cả, toàn bộ của toàn bộ, đều là của em.
“Bây giờ chưa tính, còn chưa theo đuổi được.” Lâm Tư Hàm âm thầm che mặt. Cô diễn không ít phim thanh xuân thần tượng ngọt sủng, rõ ràng đối với
những đoạn ngọt ngào đó ở trong phim đều không có phản ứng gì cả. Nhưng
cho dù Thẩm Diệc Bạch cho cô ăn bánh màn thầu trắng, cô cũng cảm thấy đó là bánh màn thầu trắng ngon nhất trên đời này.....
“Ừm, đang cố gắng.”
Tất cả bộ phận kỹ thuật đều đang bận rộn, hiếm có người chú ý đến động tĩnh bên này. Đạo đức nghề nghiệp cũng không cho phép họ nhìn lén sự riêng
tư của người khác.
“Bây giờ anh đang bận cái gì?” Lâm Tư Hàm thực thi quyền tra hỏi của mình, xem có đúng như những gì đã ghi trên lịch
trình hay không.
“Vận hành trò chơi xảy ra vấn đề, bây giờ còn đang sửa chữa BUG.”
“Có phải lúc nãy anh gọi điện cho em cũng là đang nói về cái này?”
“Ừm.”
Lúc trưa gọi điện là khoảng 12h, đúng giờ ăn trưa, khắc phục BUG khẳng định không phải chuyện của một mình anh. Lâm Tư Hàm nghĩ đi đến tủ Tivi, mở
ngăn dùng để đựng những tờ giấy nhỏ ra, lật đến tờ giấy quảng cáo quán
cơm mà mình thường đặt, “Thẩm tổng, anh không sợ bị khiếu nại sao?”
“Khiếu nại?” Thẩm Diệc Bạch nhắc lại hai từ này, khó hiểu.
Đại ngộ nhân viên ở B.S được người trong giới công nhận, mỗi năm thông báo
tuyển dụng có không ít sinh viên mới tốt nghiệp muốn chen chân vào.
“Hà khắc với công nhân, những nhân viên kỹ thuật làm cùng anh tám chín phần là chưa được ăn.” Lâm Tư Hàm phân tích đạo lý vô cùng rõ ràng.
Thẩm Diệc Bạch nghe xong, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, ngón tay thon dài nhéo mi tâm, là anh sơ suất.
Sắp 14:30 rồi.
“Anh đi họp đi, em đặt cơm hộp cho mọi người.” Lâm Tư Hàm nhẹ nhàng nói.
Thẩm Diệc Bạch đứng dậy, nói với mấy người bộ phận kỹ thuật, “Hãy nghỉ ngơi trước đã, đã đặt cơm hộp, vất vả rồi.”
Tất cả người bộ phận kỹ thuật còn chưa kịp phản ứng lại, bọn họ tăng ca bữa đói bữa no là chuyện thường tình, đãi ngộ của B.S quả thật rất tốt, rất ít khi bắt nhân viên tăng ca, phúc lợi lại nhiều. Nhưng gần đây chuẩn
bị công bố bản beta của game mới, còn rất nhiều công việc chưa hoàn
thành, lại xuất hiện BUG như vậy, tất cả mọi người đều mặc nhận tăng ca
chạy đua với thời gian, hy vọng nhanh chóng sửa chữa số liệu của chương
trình.
“Vẫn là mau chóng tìm ra vấn đề quan trọng hơn.” Một lập
trình viên trẻ mới đến B.S sau khi cân nhắc lợi hại, dứt khoát từ bỏ
nghỉ ngơi, lại cắm đầu vào số liệu.
Ngực Thẩm Diệc Bạch hơi nóng, nói với giám đốc hạng mục tổ đội: “Lát nữa cơm hộp tới, cậu dẫn người ra lấy.”
Lâm Tư Hàm đối với việc đặt những hộp cơm rực rỡ sắc màu kia, rơi vào rối
rắm, cuối cùng dứt khoát đơn giản gọi toàn bộ, mỗi cửa hàng đều gọi mấy
phần.
Chủ quán may mắn được cô đặt đồ ăn, đều cảm thấy như trên
trời rơi xuống một miếng bánh. Đơn đặt hàng gấp này vượt qua tất cả các
đơn đặt hàng trước, mức tiền nhiều số lượng cũng nhiều.
Đặt đơn
xong, Lâm Tư Hàm ngồi xếp bằng bên cửa sổ, không ngừng ấn vào app Năm
tháng của Tiểu Bạch Thỏ Kỉ Hàm, đổi giao diện tới lui. Giao diện còn có
một mục lưu trữ tất cả các tác phẩm của cô từ khi xuất đạo đến giờ, từ
phim truyền hình cho đến đến phỏng vấn, từ quảng cáo cho đến ảnh chụp
trên phố, hầu như đều ở trong mục này, sắp xếp theo trình tự thời gian.
Mỗi một bức ảnh, mỗi một đoạn quảng cáo, mỗi một bộ phim..... đều chứng kiến sự trưởng thành của cô.
Đã muốn đầu hàng rồi, gục ngã trước Thẩm Diệc Bạch.
“Tan họp.” Thẩm Diệc Bạch hơi nâng cánh tay, lại nhìn thời gian, nói với trợ lý cùng mình đi tới bộ phận kỹ thuật.
Trợ lý xoa xoa mồ hôi trên trán, thu thập văn kiện trên bàn, tắt máy chiếu
ôm một chồng văn kiện, nhanh chóng đuổi kịp Thẩm Diệc Bạch bước vào
thang máy.
Buổi họp ngắn nửa tiếng trong kế hoạch ban đầu, bị
Thẩm Diệc Bạch cứng rắn rút xuống còn 15 phút, chọn những điểm tối quan
trọng, cố ý nhấn mạnh thời gian thử nghiệm của bản thử nghiệm beta sẽ
không đổi.
Cho dù trong lòng trợ lý cất chứa ngàn vạn sự không
chắc chắn cũng không dám biểu hiện ra ngoài. Anh cảm thấy Thẩm Diệc Bạch còn quá trẻ tuổi, nhưng những phương diện khác lại không thể không bội
phục người thanh niên trẻ này.
Tới bộ phận kỹ thuật, bên trong tỏa ra mùi thơm của các loại đồ ăn.
Thẩm Diệc Bạch đẩy cửa đi vào, rõ ràng hơi nhíu mày một chút, B.S không có
quy định rõ ràng nhân viên có thể ăn đồ ăn vặt trong giờ làm việc hay
không, trong công ty không có nhiều quy định bất thành văn như vậy,
nhưng chỉ nhìn tình huống này vẫn làm cho người có bệnh sạch sẽ nhẹ như
Thẩm Diệc Bạch cảm thấy không quen.
Trên bàn làm việc rộng rãi
sạch sẽ màu trắng, bày ra đủ các loại đồ ăn đóng hộp, từ mì đến hoành
thánh, từ đồ chiên đến các loại điểm tâm Trung Quốc, cái gì cần cũng có.
Không khí cũng không còn nghiêm trọng như lúc nãy.
Một lập trình viên trẻ giơ hộp cánh gà nướng lên, đọc hàng chữ khải màu đen trên thông tin đặt hàng, “Tiểu Bạch theo đuổi Thỏ Trắng? Ai vậy?”
Một lập trình viên đang ăn mỳ lặp lại một lần, “Tiểu Bạch? Công ty chúng ta có người này sao?”
“Không có đi, rất ít người có chữ “Bạch” này.” Một lập trình viên đột nhiên
nhớ đến cái gì đó, tay phải nắm lại đấm vào bàn tay trái, tựa như phát
hiện ra châu lục mới nói: “Thẩm tổng của chúng ta, Thẩm Diệc Bạch! Tiểu
Bạch!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT