Gió lạnh phất phơ, âm thanh TV trong phòng khách được chỉnh xuống rất nhỏ, không tập trung nghe căn bản nghe không được, Lâm Tư Hàm một bên gấp quần áo của Thẩm Liễu Liễu một bên nhìn phụ đề trong TV.

Khi Thẩm Diệc Bạch từ trong thư phòng đi ra thì thấy con thỏ một tay hai việc ngừng động tác trong tay, nhíu mày trừng mắt nhìn TV. Tầm mắt vừa chuyển, trong TV đang phát video dạy nấu ăn cho trẻ em từ 0-3 tuổi.

“…” Thẩm Diệc Bạch giơ tay xoa trán, nghĩ đến năng lực nấu cơm làm cho người ta không dám khen của con thỏ, lại xuất phát từ an toàn của chính con gái mình, quyết định trước khi thời gian đến khuyên cô rút lui.

Lời còn chưa kịp nói, đã bị tiếng chuông cửa ngắt lời, Thẩm Diệc Bạch xoa người đi mở cửa.

“Chào buổi sáng.” Tiêu Nhiễm bưng một khay bằng gỗ, trên khay là một chén sứ thanh hoa lớn, trong chén đầy nước canh màu nâu.

“Chào buổi sáng, vào đi.” Thẩm Diệc Bạch nghiêng người để cho Tiêu Nhiễm tiến vào, khom lưng lấy cho Tiêu Nhiễm một đôi dép lê, Tiêu Nhiễm vừa đổi xong dép, phía sau lại có thêm một người, tuyển thủ LOL khiến cho bao đối thủ sợ hãi.

Thẩm Diệc Bạch nhướng mày, “Chúc mừng.”

Lại là một năm, ME giành được giải quán quân cuộc thi LOL mùa hè, giành lấy ba giải quán quân, lấy thành tích tốt nhất mà tiến vào trận chung kết toàn cầu. Trước trận chung kết toàn cầu, Diệp Trạch có mấy ngày nghỉ ngắn ngủi.

Một tay Diệp Trạch ôm lấy Tiểu Đoàn Tử, gật gật đầu. Tiểu Đoàn Tử trong tay Diệp Trạch vẫn còn đang mơ hồ, nửa tỉnh nửa không. Bé con lớn lên giống ba, lông mi dài bao trùm lên mí mắt, ngón tay bé xíu nhân lúc Tiêu Nhiễm không để ý lại nhét vào trong miệng, đang mút ngon lành.

“Còn chưa tỉnh?”

“Chưa.” Diệp Trạch rũ mắt nhìn Tiểu Đoàn Tử trong lòng mình, rút ngón tay cái từ trong miệng bé con ra ngoài.

Không còn ngón tay cái, Tiểu Đoàn Tử đang mút ngón cái ngon lành lập tức mở mắt, cố hết sức ngẩng đầu nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang ôm mình.

“Nhiễm Nhiễm.” Diệp Trạch nhìn con trai của mình, chậm rãi gọi Tiêu Nhiễm.

Tiêu Nhiễm đang cùng với Lâm Tư Hàm chơi đùa với Thẩm Liễu Liễu lên tiếng, “Sao vậy?”



Tiểu Đoàn Tử thật thất bại, ấm ức mà mà nhăn khuôn mặt phúng phính lại. Ba của bé mỗi lần như vậy đều….

“Không có gì.”

Tiêu Nhiễm: “….”

“Chuối nghiền làm thế nào thì ngon?” Lâm Tư Hàm cầm muỗng múc một thìa nước ô mai, nếm nếm. Vị chua ngọt lành lạnh trong nháy mắt làm cho mặt Lâm Tư Hàm giãn ra, “Sao em lại nấu ngon như vậy! Nước ô mai này chị cho mười điểm.”

“Xem cách nấu.” Ngón trỏ của Tiêu Nhiễm chậm rãi vuốt ve khuôn mặt mềm mại của Thẩm Liễu Liễu, “Làm theo cái đó là được.”

Thẩm Liễu Liễu mới có mấy tháng nhưng lại giống như bản thu nhỏ của Thẩm Diệc Bạch, trắng trắng mềm mềm. Đôi mắt to mà có hồn, đuôi mắt lại giống như Lâm Tư Hàm, dịu dàng lưu luyến đều giấu hết ở trên mặt.

“Chị xem sách dạy cũng không làm được.” Lâm Tư Hàm buông cái thìa, “Xem video miễn cưỡng có thể làm được, nhưng mà cũng không thể ăn.”

“Hả?”

“Hương vị không đúng, Liễu Liễu căn bản không ăn.” Lâm Tư Hàm thở dài một hơi, tưởng tượng đến mỗi lần ăn cơm, Thẩm Diệc Bạch mới là người mà Thẩm Liễu Liễu muốn gặp nhất, cô rất phiền muộn.

“Đã dùng đủ chuối nghiền chưa?” Tiêu Nhiễm thử đoán mấy lý do không đúng hương vị, “Lượng cháo không đúng?”

“Một nửa muỗng cháo, định lượng đúng.” Lâm Tư Hàm cầm muỗng uống ô mai nói, “Nhỏ hơn cái này một chút.”

“Ừm.” Tiêu Nhiễm nghĩ nghĩ, nói: “Nếu không đợi lát nữa em dạy chị? Chị thử lại xem?”

“Được _(:3)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play