Tắt điện thoại, trong bóng đêm dày đặc, Lâm Tư Hàm che ngực nóng bỏng,
trừng mắt nhìn đèn thủy tinh chỉ còn hình dáng mơ hồ trong bóng đêm cho
đến khi chân trời hừng sáng, đầu óc mơ màng, mới gian nan mà đi ngủ.
Một giấc không mộng mị, ngủ đến tự tỉnh, đầu óc mơ màng tỉnh táo không ít, ôm chăn ngồi dậy, lập tức nhớ đến tối hôm qua....
Thẩm Diệc Bạch nói, về tư, là em.
Một khắc ấy, tim phảng phất như ngừng đập, hé miệng, lại không thể phát ra âm thanh gì.
Trong xe yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhàn nhạt của hai người.
Thật lâu sau, Lâm Tư Hàm mới tìm được âm thanh của chính mình, giọng điệu run rẩy, “Tôi..........”
Xe dừng lại ở trước chung cư của Lâm Tư Hàm, Thẩm Diệc Bạch nghiêng người
mở dây an toàn cho Lâm Tư Hàm, đối diện với đôi mắt hơi hồng của cô,
“Bây giờ không cần trả lời, có thể suy nghĩ một thời gian.”
Ngón trỏ hơi lạnh lau đi ướŧ áŧ nơi đuôi mắt Lâm Tư Hàm, “Đổi thành anh theo đuổi em.”
“Theo đuổi em?” Lâm Tư Hàm chớp chớp mắt, hàng mi dài dính nước mắt khẽ nhấp nháy.
“Ừm, đổi thành anh theo đuổi em.”
Xoắn xoắn ngọn tóc, tim Lâm Tư Hàm vẫn đang đập nhanh. Tiểu Thập Tam tỉnh từ sớm ngồi ở cuối giường, vùi đầu chải chuốt lông mèo mềm mại xinh đẹp
của chính mình.
“Con gái Tiểu Thập Tam.” Lâm Tư Hàm bế nó lên,
nằm ngửa trên giường hai tay giơ cao Tiểu Thập Tam vốn dĩ béo nay bị kéo dài thành xúc xích ra, “Con có thể sắp có ba ba rồi.”
Tiểu Thập Tam không phản ứng, cuốn đầu lưỡi, liếm mũi, ngáp một cái.
“Kính koong.......” Tiếng chuông cửa không ngừng vang lên.
Buông Tiểu Thập Tam mông lung xuống, Lâm Tư Hàm lê dép lê ra ngoài mở cửa,
nhìn thấy người đứng bên ngoài là Đường Như, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chưa đánh răng rửa mặt, gặp người khác thật ngượng ngùng.
“Chị Đường Như?” Nửa người của Lâm Tư Hàm đứng sau cánh cửa.
Sắc mặt Đường Như không tốt lắm, đi thẳng vào vấn đề: “Cái weibo kia là chuyện gì vậy?”
“Còn có, sao lại tắt điện thoại? Có phải em đã quên, làm một người nghệ sĩ......”
Lâm Tư Hàm rót cho Đường Như một ly nước, “Uống nước.”
Đường Như nhận ly nước thủy tinh mà Lâm Tư Hàm đưa qua, không uống, mà đặt
lên trên bàn gỗ màu trắng cạch một cái, “Giải thích đi.”
“Em nhìn đi.” Đường Như mở weibo, mở bình luận trạng thái mà nửa đêm hôm qua Lâm Tư Hàm đăng lên.
“Em với Sở Ôn Luân? Là sự thật?” Đường Như thử thăm dò.
Trong giới giải trí nam nữ diễn viên phim giả tình thật không ít, có là tình
yêu thực sự, có là xào CP thuận nước đẩy thuyền ở bên nhau để tiếp tục
tạo nhiệt độ, tạo mãi rồi rớt cũng không ít.
“Không phải.” Lâm Tư Hàm đọc lướt qua bình luận, trong lòng đã có xác định.
Bình luận chủ yếu chia làm ba loại.
Loại thứ nhất, fan của cô cho rằng Sở Ôn Luân không xứng với cô.
Loại thứ hai, fan của Sở Ôn Luân cho rằng cô không xứng với anh ta.
Loại thứ ba, fan CP chúc phúc hai người.
[Niên Luân Lục Sở Thời: Nếu như mọi người cảm thấy giả thì nhấn like cho tôi, để cho tôi lên top [mặt chó]
[Gặp thỏ trong rừng sâu: Chỉ có mình tôi mới cảm thấy Sở Ôn Luân không hợp với tiểu tỷ tỷ nhà chúng ta sao? Khóc lớn!]
[WOW Tư Tư: Không chỉ có mình chủ thớt @Gặp thỏ trong rừng sâu.
[Đẹp nhất nhất vũ trụ: Tên ngốc ở đâu ra đòi đất diễn cho mình? Một câu tiểu tỷ tỷ nhà các người? Mặt dày cọ nhiệt vui nhỉ?
[MY0608: Xứng hay không xứng trong lòng mình không có số hay sao?]
[Mèo trong bể cá: Oa! Ở bên nhau!]
“Vậy tại sao nửa đêm Sở Ôn Luân lại like cho em?” Đường Như vẫn không tin,
“Em có biết, đối với những tin này không cẩn thận là có thể đưa bản thân mình lên đầu sóng ngọn gió không, người không thể giấu nhất là ai?”
Tắt điện thoại, Lâm Tư Hàm vịn vào bàn, “Em biết rồi.”
“Thật sự không phải?”
“Không phải.” Lâm Tư Hàm sờ sờ ốp điện thoại cát mài của Đường Như, “Hơn nữa
cũng không chỉ có Sở Ôn Luân like cho em, còn có Mã......”
“Chị
không cần biết Mã gì gì đó, hai người bọn em là không thể nào. Không
phải cậu ta.” Đường Như xua tay, “Rốt cuộc là tên đầu heo nào nhổ mất củ cải trắng chị trồng gần một năm?”
“Cũng không phải tên đầu heo nào cả.”
“Chị tin em thì chị là heo.” Đường Như lấy điện thoại từ tay Lâm Tư Hàm,
chuẩn bị liên hệ đoàn đội quan hệ xã hội làm chuyện này chìm xuống.
“Anh ấy nói sẽ theo đuổi em.”
“À, vậy chính là nói vẫn có tên đầu heo, hơn nữa lại còn là con heo đang nỗ lực nhổ củ cải trắng.” Đường Như mở miệng là heo, “Rốt cuộc là con heo
nhà nào mà lá gan lớn vậy?”
Lâm Tư Hàm cười thành tiếng, thấy sắc mặt Đường Như trầm xuống, lập tức trấn an, “Không phải, không phải, em
bảo đảm sẽ không có chuyện gì!”
Thấy bộ dáng nói không ra cái gì, Đường Như hỏi đi hỏi lại cũng không có tác dụng. Lâm Tư Hàm là người
nếu đã không muốn nói, ép cũng không được. Nhưng cô đã hứa hẹn, nhất
định sẽ không nuốt lời.
“Công ty cũng không phải không cho phép
nghệ sĩ yêu đương, em tự biết mức độ.” Đường Như nhả ra, nghĩ thầm, nếu
thật sự xảy ra chuyện, Chu Nhiên cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Bây giờ Lâm Tư Hàm là nghệ sĩ mà Thời Đại dùng toàn lực bồi dưỡng, phàm là
có tài nguyên tốt thích hợp, Chu Nhiên không hề chớp mắt mà đưa cho Lâm
Tư Hàm, nhìn là biết là nâng đỡ rất mạnh. Chỉ cần là người có chút dã
tâm, đều sẽ không lựa chọn ở thời gian này mà công bố yêu đương. Nhưng
cố tình cô lại là Lâm Tư Hàm, ở giữa trung tâm lốc xoáy cũng có thể tự
do tự tại bên ngoài.
Đây cũng là chỗ làm cho Đường Như thấy đau đầu
nhất, dẫn dắt Lâm Tư Hàm không dễ, bạn không biết cô muốn cái gì, kiểu
người như vậy ở trong vòng luẩn quẩn này như một quả bom, không biết lúc nào, vì cái gì mà bộc phát. Cô ấy đã dẫn dắt rất nhiều nghệ sĩ, chỉ cần nắm rõ mục tiêu của nghệ sĩ, làm việc giao tiếp cũng dễ dàng hơn nhiều. Chỉ có Lâm Tư Hàm, từ tâm đến thân, toàn bộ đều là đá.
Lâm Tư
Hàm gật đầu, đi vào phòng ngủ lấy điện thoại của mình. Khởi động máy,
chờ điện thoại bật lên, thông báo tin nhắn chưa đọc liên tiếp làm cho
điện thoại đơ một lúc, weibo càng đơ hơn, trong lúc load tin còn bị out
ra một lần.
Lâm Tư Hàm Hàm Hàm Hàm Hàm con thỏ V: [Doraemon] Chia sẻ đêm khuya cho mọi người ‘Kiêu Hãnh và Định Kiến’. Đọc sách xúc động, kỷ niệm những năm tháng thiếu niên của tôi. Chia sẻ mọi người đều xem
đi! Bắn tim. Cảm ơn đã quan tâm, tôi vẫn là Thỏ Kỉ Hàm.
Xử lý xong
những quan tâm không biết xuất phát từ thật lòng hay giả ý của người
trong giới, Lâm Tư Hàm lướt từ trên xuống, lướt xem tin nhắn một lần.
Thẩm Diệc Bạch từ sáng đến giờ một tin nhắn cũng chưa gửi cho cô.
Số điện thoại tối qua Thẩm Diệc Bạch gọi đến đón cô đi ăn, cô còn cố ý lưu lại. Người nào đó tối qua nói sẽ theo đuổi cô, đến bây giờ vẫn im ắng.
“Ting” một tiếng, một tin nhắn âm thanh đến, mở ra
Mỹ Thiếu Nữ Sênh: Cậu mà không trả lời tin nhắn nữ, mình sẽ qua gϊếŧ cậu!
Thỏ Kỉ Hàm: Đây.
Thiếu nữ xinh đẹp: Cậu một hồi Kiêu Ngạo và Định Kiến một hồi thiếu niên thời niên thiếu, Thẩm Diệc Bạch?
Thỏ Kỉ Hàm: ?
Mỹ Thiếu Nữ Sênh: Trước kia Chu Nhiên nói với mình một lần, nói Thẩm Diệc
Bạch đối với cậu có chút khác. Lúc ấy mình còn không để ý, gần đây, tần
suất hai người xuất hiện cùng nhau hơi nhiều.
Mỹ Thiếu Nữ Sênh: Hãy gọi mình là Holmes Sênh.
Thỏ Kỉ Hàm: Lát nữa nói, mình nhận điện thoại đã.
Mỹ Thiếu Nữ Sênh: Có phải là Thẩm Diệc Bạch không? Quay lại coi, anh trai!
“Một mình ta ngồi bên gác nhỏ ngoài núi, nghe một đêm sầu tương tư....”
Tiếng chuông điện thoại tiếp tục vang, Lâm Tư Hàm lại đợi thêm một lúc,
chờ hát đến câu cuối cùng mới ấn nhận điện thoại.
“Dậy rồi?” Thẩm Diệc Bạch khép văn kiện đã ký tên lại.
Âm thanh trong trẻo vang lên, còn có chút nhu hòa không dễ phát hiện.
“A......... dậy rồi.” Lâm Tư Hàm liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường.
11:45 am, hình như không còn sớm.
“Trước kia em dậy rất sớm, bình thường 8h hơn đã tỉnh rồi.” Lâm Tư Hàm cố gắng cứu vãn hình tượng, tạo ra ấn tượng tốt mình ngủ sớm dậy sớm.
“Ừm.” Thẩm Diệc Bạch đổi điện thoại qua tay trái, “Đoán em đã tỉnh, tối qua ngủ muộn vì quá hưng phấn?”
“.........”
Biết rõ còn cố hỏi.
Thanh thanh giọng, Lâm Tư Hàm nói: “Anh vẫn đang bận?”
Thông qua điện thoại, có thể nghe thấy bên kia thỉnh thoảng có tiếng lật giấy.
“Ừm, buổi chiều phải mở họp.” Thẩm Diệc Bạch đơn giản báo cáo lịch trình.
Ngón trỏ của Lâm Tư Hàm xoa xoa trên gò má trắng nõn mềm mại, ấn xuống, xúc cảm mềm mại, “Nhớ ăn cơm trưa.”
“Trợ lý đã mang cơm lên rồi.” Thẩm Diệc Bạch rảnh rỗi, mở tệp văn kiện máy
tính, lại kiểm tra đoạn chương trình nhỏ kia một lần, xác định không có
BUG.
“Nhận văn kiện. Thẩm Diệc Bạch nói, “Cài đặt theo trình tự anh nói.”
Sau khi Lâm Tư Hàm nhìn toàn bộ gửi đến xong, vào tệp tin trong điện thoại
tìm tệp tin, nghe âm thanh nhàn nhạt của Thẩm Diệc Bạch, theo sự hướng
dẫn của anh, từng bước cài đặt.
“Được rồi.” Trong âm thanh của Lâm Tư Hàm còn có chút hưng phấn.
“Thử xem.”
Một cái APP, tên là Năm tháng của Tiểu Bạch Thỏ Kỉ Hàm, icon của app là một con thỏ trắng đáng yêu, trong ngực ôm viên kẹo sữa màu hồng.
Tò
mò mở ra, giao diện chờ khởi động chương trình là ảnh chụp thời cấp ba
của Lâm Tư Hàm. Dưới bóng cây long não xanh thắm của S trung, ánh nắng
tươi đẹp mùa hè xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây xanh, chiếu xuống mặt đất, tạo thành từng khoảng sáng. Dưới tầng cây, nữ sinh mặc váy đồng
phục trắng, xoáy quả lê bên khóe miệng hơn nhàn nhạt.
“Sao anh lại có bức ảnh này?” Lâm Tư Hàm kinh ngạc.
“Tiếp tục.”
Hình ảnh chuyển qua, cũng dưới bóng cây long não, áo đồng phục cùng màu,
thay đổi người khác, Thẩm Diệc Bạch lúc đó mặc áo sơ mi đồng phục trắng, giống như lưỡi dao sắc bén vừa xoẹt qua, góc cạnh chưa mài thẳng, mang
theo hơi lạnh sắc bén.
“Anh trước kia không hề cười.” Ba đầu ngón tay của Lâm Tư Hàm xẹt qua màn hình, giữ tấm ảnh lại, “Lạnh đến nỗi chết cả gấu Bắc cực.”
Thẩm Diệc Bạch nghe, khởi động app, nhấn vào icon cà rốt đang ăn ing.
“Leng keng” âm thanh tiếng nước rơi, app nhắc nhở Tiểu Bạch đã ngoan ngoãn ăn cơm.
“Cái app này là do anh làm?” Lâm Tư Hàm ấn vào icon màu hồng trong mục của
Thẩm Diệc Bạch. Lịch trình cả ngày được đánh dấu một cách kỹ càng.
“Ừm.”
“Khi nào?”
APP tinh vi như thế này, từ chi tiết có thể thấy, tốn không ít tâm tư.