“Ừ?” Lâm Tư Hàm đáp một tiếng theo bản năng, giọng mũi nhè nhẹ.
Trấn Vân Lai gần thành phố S, đầu hè, nhiệt độ càng lúc càng khô hanh.
Gần chạng vạng tối, bầu trời xa xa truyền tới từng đợt tiếng hải âu kêu,
gần đó còn có con chó Tugou đang nằm nghỉ trong xó nhà tiệm bánh ngọt
thỉnh thoảng hừ hừ mấy tiếng.
Trên vách ly sinh tố dưa hấu bám
đầy hơi lạnh, ngón trỏ lau vách ly, nhiệt độ lạnh buốt khiến Lâm Tư Hàm
đang ngẩn người tỉnh lại.
“Chị muốn hỏi điều gì?” Tay dính nước
rời thành ly, chuyển sang tì dưới cằm, Lâm Tư Hàm nhìn Đường Như, mang
theo vài phần đã hiểu rõ.
Đường Như là người đại diện kim bài*
của truyền thông Thời Đại, không giống với những người đại diện lão làng của Thời Đại, cô gần như là người trẻ tuổi nhất, ban đầu vốn tưởng cô
sẽ dẫn dắt các tiểu thịt tươi nhưng đột nhiên lại bị Chu Nhiên ném cho
một người không có độ nhận diện như Lâm Tư Hàm, đáy lòng có chút khó
chịu.
(*kim bài: ý chỉ là người hot.)
Căn cứ vào nguyên tắc
người chết vì tiền chim chết vì ăn của nhà họ Đường, Đường Như đã tìm
Chu Nhiên tranh luận, nhưng Chu Nhiên từ đầu tới cuối không thèm nhìn cô lấy một cái, chỉ nói với cô đúng một câu: “Thấy người rồi nói sau.”
Cuối cùng sau khi Đường Như nhìn thấy người thật của Lâm Tư Hàm, thái độ quay ngoắt 180 độ.
Lâm Tư Hàm rất đẹp, không tìm được từ ngữ nào để diễn tả, chỉ có thể miêu tả bằng một chữ tầm thường: đẹp.
Gương mặt ngây thơ nhưng lại có một cặp mắt quyến rũ lòng người.
Dáng người cao gầy, vòng ngực đầy sinh động được che dưới áo croptop trắng,
vòng eo mảnh khảnh uyển chuyển khó nắm bắt, bên dưới là đôi chân dài
trắng nõn thẳng tắp.
Tiểu thịt tươi lưu lượng, NOBODY CARES!
“Em đừng nói với chị em vào giới giải trí này vì nghèo, cái này chị không
tin đâu!” Đường Như nhìn Lâm Tư Hàm luôn mang theo dáng vẻ lạnh lùng
thanh nhã, cố gắng tìm ra cái gì đó từ trong biểu cảm của cô.
“Nói
đi, em vào vòng giải trí, rốt cuộc là vì cái gì?” Nghĩ tới chương trình
talkshow hôm trước, Đường Như vẫn là tò mò nên hỏi ra miệng.
Ở
buổi talkshow một đối một hôm trước, đề tài khá là quy củ, thậm chí có
thể nói là nhàm chán. Ở cuối tiết mục, người dẫn chương trình theo
thường lệ bắt đầu hỏi khách mời tại sao chọn tiến vào giới giải trí để
phát triển.
Đáp án của mấy người tập trước toàn là vì muốn theo
đuổi giấc mơ hoàn thành tâm nguyện gì gì đó, thế mà người hâm mộ lại
chấp nhận đáp án này.
Chỉ có Lâm Tư Hàm người mà cô dẫn dắt, vô
cùng ngay thẳng. Cô chính là một hòn đá thô trong đám tiểu hoa tiểu sinh tranh nhau xây dựng hình tượng.
Một chữ, đơn giản nhưng không hề bất lịch sự, “Nghèo.”
Đường Như chỉ quản lý một nghệ sĩ là Lâm Tư Hàm, thời gian dẫn dắt cô không
ngắn không dài, quan hệ với Lâm Tư Hàm vô cùng tốt, cũng hiểu khá rõ
tình cảnh của Lâm Tư Hàm.
Những cô gái xinh đẹp muốn vào vòng giải trí phát triển, đơn giản vì hai chữ danh lợi.
Lợi, theo như cô biết thì Lâm Tư Hàm không hề thiếu.
Danh, cô nhìn bộ dáng vô dục vô cầu của Lâm Tư Hàm, cũng không giống lắm.
“Nghèo thật.” Lâm Tư Hàm cúi xuống, cằm đặt trên chỗ giao nhau của hai cánh
tay đang để trên bàn gỗ, chốc lát sau mới đáp hai chữ.
Đường Như cắn cái thìa, mở miệng chê: “Ly sinh tố dâu này ngọt quá đi mất!. Em nghèo? Chị còn nghèo hơn em đấy!”
Đường Như thấy Lâm Tư Hàm không muốn nói nhiều cũng không hỏi thêm nữa.
Sắc trời dần trở tối, màu đỏ phía đường chân trời dần dần tan đi, nhiệt độ
gió đêm không giảm. Từng đợt từng đợt gió biển thổi qua, mang theo hơi
thở ẩm ướt mặn mòi.
Lâm Tư Hàm cúi đầu nhìn mấy cánh hải âu quanh quẩn nơi chân trời, tại sao lại vào giới giải trí ư?
Có lẽ là muốn để cho người nào đó nhìn thấy. Chính cô cũng không diễn tả được suy nghĩ trong lòng mình.
Lúc cô còn ở tuổi ngây ngô không biết gì, anh đã đứng ở ngôi cao nhất trong thế giới của mình, từ những giải đấu trường cao đẳng, giải đấu quốc
gia, giải đấu cấp châu lục, đến thế vận hội WMO (*).
(*) World Mathematical Olympiad, viết tắt tên tiếng AnhWMO làkỳ thi Olympiad toán học thế giới.
Sinh ra là kiếp phù du, nhỏ bé như vậy, lại muốn đứng ở nơi anh có thể trông thấy?
“Chụp ảnh cũng xong rồi, bao giờ em muốn về thành phố?” Đường Như thuận miệng hỏi.
“Tối nay được không?” Về vấn đề này, Lâm Tư Hàm nói thẳng, “Em nhớ Tiểu Thập Tam...”
Đường Như không đợi Lâm Tư Hàm nói hết câu đã lắc đầu, “Tối nay không được,
chị còn có chút việc muốn bàn bạc với bên kia, sợ là ngày mai mới có thể về.”
“Không phải em đã giao Tiểu Thập Tam cho Hứa Sênh Sênh chăm sóc rồi sao? Hẳn là không có chuyện gì đâu.”
Lâm Tư Hàm ậm ừ một tiếng.
Tiểu Thập Tam là một con mèo Ragdoll có đôi mắt xanh dương, tính tình vô
cùng dễ chịu, chỉ là quá dính người, thường sẽ gặp một chút rắc rối.
“Ting ting–“
Âm thanh call video từ wechat.
Đường Như nghiêng đầu nhìn chiếc điện thoại được Lâm Tư Hàm tiện tay đặt trên bàn gỗ, mở miệng trêu ghẹo: “Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, đúng không, mẹ Thập Tam?”
Lâm Tư Hàm nhận cuộc gọi video, giọng nữ nhanh nhẹn
từ đầu bên kia lọt vào tai: “Tiểu Hàm Hàm, Tiểu Thập Tam của cậu báo cáo đây.”
Hứa Sênh Sênh nắm bàn chân mập ngắn của Tiểu Thập Tam lắc
lắc trước ống kính: “Tiểu Thập Tam của chúng ta ăn được ngủ được, mong
mẹ Thập Tam hãy yên tâm!”
“Meo ~” Tiểu Thập Tam nghiêng đầu kêu meo
hai tiếng sau đó lại ngẩng cái đầu bông xù nho nhỏ lên, hết sức phối hợp diễn với Hứa Sênh Sênh.
“Bao giờ cậu quay lại?” Hứa Sênh Sênh
nói đùa, “Tiểu Thập Tam không chờ được nữa rồi, bây giờ Chu Nhiên chơi
với nó, nó sẽ dùng móng vuốt nhỏ cào Chu Nhiên.”
Cằm Lâm Tư Hàm
đặt ở khuỷu tay trái, ngón trỏ tay phải dán lên trên màn hình điện thoại chỗ đệm thịt hồng phấn ở chân Tiểu Thập Tam, khóe miệng cong cong, cười nhẹ.
“Tiểu Thập Tam thắng?”
Chu Nhiên mà so lực chiến với Tiểu Thập Tam thì kết quả nằm trong dự liệu rồi.
“Không thì sao? Chu Nhiên mà thắng được?”
Lâm Tư Hàm tưởng tượng một chút cảnh Tiểu Thập Tam và Chu Nhiên cào cấu
nhau, không nhịn được cười, nhìn Tiểu Thập Tam híp hờ cặp mắt màu xanh
biển nằm trên đùi Hứa Sênh Sênh đầy thỏa mãn trong màn hình: “Thật
ngưỡng mộ.”
“Ngưỡng mộ cái gì?”
“Ngưỡng mộ cái gì hả? Ngưỡng mộ…”
“Một con mèo, ăn được ngủ được, ăn rồi lại ngủ, không giống như mình, hết
việc vẫn không thể về nhà.” Lâm Tư Hàm quay đầu nhìn Đường Như, cố ý
nói.
Đường Như đối diện với ánh mắt mang ba phần giảo hoạt của
Lâm Tư Hàm, cười thành tiếng, buông tay lắc đầu, “Chị cũng không có cách nào khác, hay em đi hỏi ông chủ của chúng ta đi, nhỉ?”
“Chu Nhiên đâu?” Lâm Tư Hàm hỏi.
“Đang bận.” Hứa Sênh Sênh trêu chọc cái đuôi lông xù của Tiểu Thập Tam, cuốn
một vòng rồi lại một vòng, nói: “Đang nói chuyện với Thẩm Diệc Bạch.”
“A.” Lâm Tư Hàm sửng sốt, sau đó: “Ồ...”
“Mình cũng nghi ngờ không biết hai người họ có phải một đôi không nữa, chắc
cậu cũng biết đó? Thẩm Diệc Bạch vừa về một cái, anh ấy như thể hận
không thể dùng kiệu lớn tám người khiêng đi ra sân bay đón Thẩm Diệc
Bạch nhà anh ấy vậy.” Hứa Sênh Sênh vừa tức giận vừa nhớ tới Chu Nhiên
đã đối xử với Thẩm Diệc Bạch kiểu nhiệt tình không phải như từ thời học
sinh, vốn không để ý đến biểu cảm sáng lên trong nháy mắt của Lâm Tư Hàm khi nghe thấy tên Thẩm Diệc Bạch, giây tiếp theo lại trông như đang suy tư gì đó.
Bóng đêm bao trùm, phòng làm việc của giám đốc công ty
truyền thông Thời Đại nằm ở tầng cao nhất, một người đàn ông trẻ tuổi
mặc áo sơ mi màu lam nhạt đang phân tích triển vọng của thị trường đâu
vào đấy. Ngồi đối diện anh, cũng là một người đàn ông đang đan mười ngón tay thon dài vào nhau, vẻ mặt anh tuấn không có biểu cảm dư thừa, thỉnh thoảng lên tiếng.
Bên trong phòng làm việc yên tĩnh có tiếng
suối chảy rất nhỏ trên hòn núi giả, cách cửa không xa có một chậu vạn
thiên thanh sinh trưởng cực kì tốt, sau lưng là hồ cá bằng thủy tinh
nuôi cá nhiệt đới rực rỡ sắc màu.
“Thẩm tổng, mong chúng ta hợp
tác vui vẻ nha.” Chu Nhiên đóng tài liệu lại, khác với sự nghiêm túc vừa rồi, giọng điệu nói chuyện rất không nghiêm túc. Hai chữ “Thẩm tổng”
còn có chút ngả ngớn, chữ “nha” cuối câu kéo vừa dài vừa thấp.
Thẩm Diệc Bạch không động đậy, một vẻ nghiêm chỉnh làm việc, chỉ đáp lại bốn chữ đơn giản: “Hợp tác vui vẻ.”
Âm điệu của bốn chữ không có chút thay đổi.
“Nhàm chán.” Chu Nhiên quăng bút máy, không thấy được phản ứng mình muốn.
Thẩm Diệc Bạch trước kia đối với hành động này của anh còn có thể nhăn mày,
Thẩm Diệc Bạch bây giờ đã tu thành tinh không care chút nào nữa.
Thư ký sớm đã chuẩn bị xong video phỏng vấn của Lâm Tư Hàm.
“Cậu biết Lâm Tư Hàm chứ? Được rồi, tôi biết cậu chắc chắn biết.” Chu Nhiên
đã từ bỏ việc quan sát biểu cảm của Thẩm Diệc Bạch, anh ta không muốn
nhìn mặt than của Thẩm Diệc Bạch thêm nữa.
Video phỏng vấn rất dài, Chu Nhiên xem vô cùng nghiêm túc.
“Thế nào?” Câu này là hỏi Thẩm Diệc Bạch, trong lời nói không khỏi đắc ý.
Anh ta có lòng tin, không bao lâu nữa, lấy thực lực của Lâm Tư Hàm,
tuyệt đối sẽ đứng đầu trong đám tiểu hoa đán giới giải trí.
Làm
bạn bè, lúc đầu Chu Nhiên cũng rất ngạc nhiên khi Lâm Tư Hàm tiến vào
giới giải trí, cũng đã khuyên nhủ nhưng không có kết quả. Vì thế anh ta
và Hứa Sênh Sênh chỉ có thể bảo vệ cho cô. Nhưng đứng ở góc độ nhà đầu
tư, anh ta cũng hiểu rõ, Lâm Tư Hàm chắc chắn là cây hái ra tiền.
“Bình hoa không tồi.” Thẩm Diệc Bạch hơi cụp mắt xuống, dáng vẻ không hứng thú lắm.
Thẩm Diệc Bạch nâng cằm, nhìn về phía cái bình hoa lỗi thời được trưng bày trên giá gỗ: “Bình gốm Thanh Mai.”
“Trang trí trước cửa thôi.” Chu Nhiên ấn phím tạm ngừng.
“Cậu rất rảnh?” Thẩm Diệc Bạch lên tiếng.
Ý nói là còn có thời gian quan tâm đến video phỏng vấn của nghệ sĩ nhỏ.
“Giúp vợ tôi xem thôi. Cậu cũng biết, Tiểu Bá Vương và Lâm Tư Hàm là bạn tốt, sợ Tiểu Hàm Hàm nhà cô ấy bị ức hiếp...…”
Tiểu Bá Vương Hứa Sênh Sênh, chỉ cần trên mạng có chút bình luận xấu về Lâm
Tư Hàm, Hứa Sênh Sênh sẽ bắt đầu dày vò Chu Nhiên nói ekip bọn họ không
dẫn dắt dư luận tốt.
“Không phải chứ...… tôi hỏi này, sao cậu lại nhắc tới bình hoa với tôi?” Chu Nhiên sau khi xem xét kỹ lưỡng, phân
tích rõ một hồi cảm thấy Thẩm Diệc Bạch có ý khác.
Bình gốm Thanh Mai, đẹp mà vô dụng.
Thẩm Diệc Bạch nghĩ mãi một chữ.
Chỉ là sau đó Thẩm Diệc Bạch mới biết, Lâm Tư Hàm không những có ích, mà còn rất có ích.
Trên cái bàn bàn gỗ chân thấp được điêu khắc đặt một cái bếp than nhỏ được
tạo hình đơn giản tinh xảo, than trong lò cháy rực. Ánh sáng đèn lồng
trong góc mông lung, cửa gỗ mở một nửa, trúc xanh trong sân xào xạc.
Chu Nhiên gạt than lửa trong bếp một lát, chân co lại, thả lỏng, liếc nhìn Thẩm Diệc Bạch đang cầm ly sứ.
Đường cong sườn mặt nhẵn nhụi của người đàn ông cầm ly, lông mày sắc bén như
dao khắc, đậm như mực họa lên, mặt mày lạnh nhạt như tuyết đọng quanh
năm không bao giờ tan.
Mí mắt mỏng, môi cũng mỏng.
Mỏng mà vô tình.
“Sao vậy?” Thẩm Diệc Bạch bưng ly rượu, vẫn duy trì động tác chạm môi nhưng
không uống, ánh mắt không cố định ở điểm nào như thể không có tiêu cự.
“Không có gì.” Chu Nhiên lại đổi tư thế, tùy ý xắn tay áo sơ mi lên, cổ tay chống cằm, mở miệng: “Chỉ là thấy tò mò thôi.”
Thẩm Diệc Bạch bỏ ly rượu sứ màu trắng xuống, ngón tay xoay quanh miệng ly
ngược chiều kim đồng hồ, cuối cùng gõ nhẹ vào vách ly.
“Đinh dong----.” Âm thanh trong trẻo.
Ly rượu sake.
Rượu, trong veo tinh khiết và thơm. Kèm theo cái gõ nhẹ, hình ảnh ngược của người đàn ông phản chiếu trong ly rượu.
“Chỉ là tò mò chút, nhị thiếu lạnh lùng nhà họ Thẩm rốt cuộc thích dạng nào, nhỉ?”
“Phụ nữ?”
Không ai để ý đến anh ta.
“Đàn ông?”
Chu Nhiên còn muốn tiếp tục.
Thẩm Diệc Bạch hơi nâng mí mắt, tùy ý liếc Chu Nhiên một cái, mang theo ý cảnh cáo.
Hai chữ “nhân yêu”* cứ như vậy mà mắc kẹt ở cổ họng Chu Nhiên, anh ta chỉ có thể tức giận ngậm miệng.
* Nhân yêu: Chỉ những người chơi có giới tính nam ngoài đời nhưng lại chơi nhân vật nữ trong game.
Thẩm Diệc Bạch nhàm chán, trời sinh mặt đơ. Hiếm lắm mới buông lỏng một chút, không nói chính sự đã đành, đùa giỡn cũng không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT