Edit: Nhược Huyền Phi
Beta: Kỳ Vân + Wan
Đàn chim lớn không rõ tên này nhìn bề ngoài rất ưu nhã, hai cái chân thật dài làm Tô Huỳnh chỉ có thể ngước lên nhìn. Nhưng hiện giờ Hoa đã chủ động cúi đầu xuống, Tô Huỳnh chỉ cần giơ tay lên là có thể sờ đến đám lông trên đỉnh đầu hắn. Tô Huỳnh một bên sờ sờ đám lông màu cam, một bên nghe Hoa kêu. Không giống như giọng điệu lúc trước khi đánh nhau, tiếng kêu vừa dịu dàng vừa giòn giã này rất giống với với tiếng của chú gà con, quả thật là đáng yêu muốn chết đi được... Nếu như không nhìn thấy một thân cao lớn như vậy của hắn. Tô Huỳnh cảm thấy âm thanh này rất đáng yêu, nhưng hiển nhiên nhóm người đang xem kịch bên kia lại không thấy thế, chúng không ngừng ghét bỏ.
"Ôi thật ghê tởm, tên Hoa kia thật quá ghê tởm, thế mà lại dùng loại âm thanh ấu trĩ này để lấy lòng giống cái, rõ ràng là thành niên đã lâu rồi!"
"Oẹ... thật buồn nôn, mau làm tên Hoa kia biến đi, đừng ở chỗ này làm trò mất mặt."
Một con chim lớn màu trắng đang trợn trắng mắt y như con người, hơn nữa còn dùng cánh che miệng nhòn nhọn của mình lại. Người mà ngàn năm tính tình tốt nhân duyên cũng tốt – em gái nhỏ Tô Huỳnh, đang yêu thương sờ soạng con chim khác loài đang bị các đồng bọn ghét bỏ. Nhưng giống như chính bản thân Hoa cũng không để ý tới những lời đó lắm, cũng có thể nói hiện giờ hắn đã hoàn toàn đem đám bạn bên kia ném văng ra sau đầu.
"Pi pi ~ chíp chíp ~, chúng ta cùng về nhà được không? Ta có một sào huyệt vô cùng xinh đẹp, đảm bảo ngươi nhất định sẽ thích ~"
Đối với cái sào huyệt cực kì cực kì xinh đẹp trong miệng Hoa kia, Tô Huỳnh không có ý kiến, lúc trước khi cô đến thế giới này thì đều ở nơi đó, đối với một con chim độc thân mà nói, quả thật rất là lớn, nhưng xinh đẹp... Dựa vào mắt thẩm mĩ của Hoa mà nói, sào huyệt kia là dáng vẻ gì, lấy đầu ngón chân nghĩ cũng biết. Chắc chắn là không khác mấy, lòe loẹt y như Hoa vậy.
Nhưng bởi vì đã chấp nhận tên ngốc điểu này, Tô Huỳnh sẽ dùng sự bao dung lớn nhất của mình để chấp nhận mắt thẩm mĩ dị thường của Hoa. Vì thế cô gật đầu, Hoa coi như đã hiểu, ngửa đầu kêu to một tiếng cao vút, sau đó lại ngẩng đầu sửa sang lại lông chim, bá đạo ngồi xổm xuống, đầu dùng sức cọ vào lòng ngực Tô Huỳnh, vui sướng nói: "Leo lên leo lên, ta bay rất nhanh đó ~"
Tô Huỳnh: "...."
Từng có vô số kinh nghiệm cưỡi điểu nên Tô Huỳnh rất bình tĩnh, cô nắm lấy cánh Hoa và trèo lên ngồi trên lưng hắn, sau đó bám chặt chiếc cổ dài. Nếu không giữ chặt, cô sẽ ngã xuống. Vì sao cô biết ư? Bởi vì cô đã từng trải qua chuyện đó và cô không muốn nhớ lại vụ tại nạn hàng không kia một lần nào nữa...
Về phần Hoa, sau khi hắn được người mình thích chấp nhận, hơn nữa lại còn nguyện ý ngồi trên người hắn, quả thật là vui sướng đến mức chân cũng muốn mềm nhũn xuống, còn chưa đứng lên. Thật vất vả mới có thể đứng dậy một cách nghiêm túc, còn rất cố gắng nén lại cảm giác muốn nhảy nhót. Nếu nhảy sẽ khiến giống cái trên lưng bị ngã, như vậy thì không tốt lắm.
Gãi gãi móng vuốt sắc bén, Hoa cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, giống như bị ai cào vào ngực hắn một cái.
"Hắc, Hoa, người hãy nhìn thật kĩ giống cái của bản thân đó, phòng ngừa nhỡ đâu người ta đi đến nơi đó, đến lúc nhìn thấy sào huyệt của ngươi bị dọa chạy trốn thì thật không ổn ha ha ha ha ~" Thứ đang nói chuyện chính là con chim trống màu trắng lúc trước bị Hoa cắn đứt lông đuôi.
Dựa theo tính cách của Hoa, những con chim còn lại đều cho rằng hắn sẽ xông lên đánh nhau một trận, ai ngờ căn bản Hoa còn không thèm để ý tới bọn họ, nâng cánh lên vỗ hai cái liền bay đi nơi khác, tốc độ cực nhanh, giống như năm đó nghe thấy có người đánh nhau liền nhanh chân chạy tới xem náo nhiệt, gấp không chịu nổi.
Nhóm những chú chim bị xem nhẹ: "... Hình như đã hoàn toàn bị phớt lờ."
Đúng như Hoa nói, hắn bay rất nhanh, Tô Huỳnh ngồi ở trên lưng chim ôm lấy cổ hắn, cảm giác được tiếng gió vù vù vụt qua bên người, trong lòng lại vô cùng bình tĩnh. Loại máy bay đơn sơ này đã ngồi qua vô số lần, vô luận như thế nào cũng trở nên bình tĩnh. Cho dù chỉ ở phía trước, trên đường đi qua bên kia hồ, cô còn nắm chặt tóc của bản thân để đảm bảo mái tóc của mình sẽ không bị gió trên cao thổi thành hình thù gì kì lạ.
Sở hữu kinh nghiệm hiện tại lại nói tiếp, đều là huyết lệ sử. (???)Khi một giống đực muốn thể hiện bản thân mình trước mặt người mình thích, trên đường chạy về Hoa không yên phận chút nào, liên tục biểu diễn hoặc là khoe ra vài màn yêu cầu có độ khó cao như liên tục bay lượn xoay tròn trên không, lúc cao lúc thấp, thấp thì có thể bay ở trên ngọn cây, lúc bay cao thì có thể lên đến giữa những đám mây.
Tô Huỳnh biết hắn rất kích động, nhưng cô rất buồn nôn. Cho dù là thói quen thì ngồi an toàn trên một máy bay không an toàn lại còn bay trên những con đường nguy hiểm như vậy, chỉ cần là người thì ai cũng sẽ sợ. Vì thế cô giơ tay đánh một cái vào đầu Hoa.
Có điều sức lực của cô quá nhỏ, căn bản là Hoa không nhận thấy được chút động tĩnh nhỏ này, giờ phút này hắn đang say mê bày ra kỹ xảo bay lượn của bản thân, hơn nữa còn thấp thỏm suy nghĩ không biết giống cái trên lưng có vừa lòng không. Tô Huỳnh thật sự chịu đựng không nổi nữa, đôi tay dùng sức lay cổ của Hoa.
Cuối cùng Hoa cũng cảm nhận được, quay đầu trưng ra vẻ mặt điểu vô tội mờ mịt nhìn về phía Tô Huỳnh đang ở trên lưng. Hắn rốt cuộc cũng bay bình thường lại, Tô Huỳnh lập tức thở dài nhẹ nhõm. Hoa quay đầu lại lần nữa phát hiện Tô Huỳnh không có gì muốn nói, vì thế lại tiếp tục xoay tròn trên không trung. :D Tô Huỳnh lại phải dùng sức lay động đầu hắn một lần nữa. Hoa xoay tròn, Tô Huỳnh liền dùng lực lay động hắn, sau hai lần, Hoa lập tức rõ ràng, giống cái không muốn hắn bay như vậy. Hoa không biết vì sao giống cái lại không nói thẳng, hắn chỉ biết kỹ xảo bay lượn mà chính bản thân lấy làm tự hào bị người mình thích ghét bỏ.
Quả thực là sét đánh giữa trời quang, Hoa khổ sở, lông đuôi phía sau cũng hơi rũ xuống, phát ra hai tiếng hữu khí vô lực, rất giống âm thanh của một con gà bị bóp chặt cổ.
Tô Huỳnh không cần nhìn cũng biết dáng vẻ lúc này của hắn là gì, cũng đừng hỏi vì sao cô lại có thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn, bởi vì con chim ngốc này biểu hiện thật sự quá mức rõ ràng. Đối với biểu hiện sự mất mát này của hắn, Tô Huỳnh không hề có phản ứng gì, bởi vì cô biết rất nhanh Hoa sẽ khôi phục lại.
Quả nhiên, không chờ tới hai phút, tâm trạng suy sụp lập tức bay mất, Hoa lại hứng thú bừng bừng múa may đôi cánh, rung đám lông chim bên trên giống như đang khiêu vũ.
Hắn kích động như vậy là bởi vì đã tới sào huyệt của hắn rồi. Chim thì đương nhiên là thích làm tổ trên cây. Tô Huỳnh ở trên lưng Hoa, xa xa nhìn thấy cái cây to lớn ở giữa rừng, cái cây đó ở đây vốn rất cao lớn, lớn đến nỗi kì lạ, đương nhiên cũng không lớn đến mức không chặt xuống. Có thể thấy được cái cây này là vì có hai nguyên nhân, một là bởi vì ở giữa một rừng cây lớn lên xanh tươi, chỉ có cây đại thụ này là... Trọc, trên nhánh cây không có lấy một mảnh lá, rất nhiều chỗ còn hiện ra vết lửa cháy đen
Thỉnh thoảng, trong rừng sẽ xuất hiện một đám cháy do sấm sét gây ra, cây đại thụ này chắc là đã bị sét đánh trúng nên mới bị thiêu chết.
Một điểm nữa khiến cho cây đại thụ này nổi bật giữa rừng cây rộng lớn, đó chính là trên cành cây cao to nhất có một quả cầu màu sắc rực rỡ, là một quả cầu bên ngoài treo đầy đủ lông chim với các loại màu sắc khác nhau, lớn bé gì cũng có. Đó là sào huyệt của Hoa.
Nói tới cái sào huyệt này, khoảng thời gian lúc trước khi Tô Huỳnh và Hoa sống chung với nhau, việc Hoa thích làm nhất ngoại trừ muốn khiến cho tóc cô cũng trói lên lông chim màu sắc rực rỡ thì chính là cột đám lông đó lên trên sào huyệt. Hắn có chấp niệm với các loại màu sắc sặc sỡ, thường xuyên đi săn các loại chim có bộ lông thật xinh đẹp, sau khi săn xong thì đem lông của bọn họ treo ở bên ngoài sào huyệt. Đương nhiên, bên trong cũng là một mảnh màu sắc sặc sỡ, quả thực rất cay mắt. Đối với tâm lí yêu thích những vật nhỏ có màu sắc rực rỡ này của Hoa, Tô Huỳnh cũng không thấy có vấn đề gì, mọi người đều có một sở thích khác nhau, đương nhiên người chim cũng thế. Chẳng qua cô đã rất tò mò, từ đầu tới chân của cô đều đen như mực, trên người cũng không có thứ gì rực rỡ, tại sao Hoa ngay từ đầu vừa nhìn thấy đã coi trọng cô? Tô Huỳnh tốn một đoạn thời gian để suy xét vấn đề này, sau này không tìm ra nguyên nhân cũng từ bỏ, nhanh chân chạy đi nghiên cứu mạch não thanh kỳ kia của Hoa.
Cách viên sào huyệt sặc sỡ hình cầu càng ngày càng gần, Tô Huỳnh thế nhưng cũng sinh ra một loại cảm giác được về nhà.
Hoa ngừng trên nhánh cây, Tô Huỳnh liền theo cánh của hắn trượt xuống, kéo cái túi trên lưng. Cành cây này thô to, nó tựa như một tòa kiều đối với cô, hơn nữa đi nhiều thành thói quen rồi cũng sẽ không cảm thấy đáng sợ. Nhìn thoáng qua cái sào huyệt quen thuộc với đám vải nhiều màu, Tô Huỳnh xoay người nhìn về phía Hoa.
Hắn đang hướng tới xung quanh rừng rậm kêu to một tiếng, tiếng kêu rất khác so với lúc trước, tràn ngập loại cảm giác uy nghiêm và trầm trọng. Đây là để nói cho các con vật trong khu rừng này, hắn làm chủ.
Nhóm những con đại điểu cũng không ở cùng một chỗ, ngoại trừ vợ chồng, còn lại đều sống một mình, lần trước Tô Huỳnh ở chỗ này ước chừng nửa năm, cũng đã xem qua các con chim khác đi ngang qua nơi này một lần, Hoa lúc nào cũng thiếu chút nữa đánh nhau với đối phương.
Kêu xong rồi, Hoa vỗ vỗ cánh đi tới phía trước hai bước, trong chớp mắt đại điểu cao lớn lậl tức thu nhỏ lại, đôi cánh xinh đẹp co rút lại ở phía sau, cánh tiêm kéo dài, miệng chim vừa nhọn vừa dài biến thành môi của loài người, móng vuốt biến thành chân, tay cũng dài ra. Chờ hắn đi đến bên người Tô Huỳnh, nhìn qua cơ bản đã hình thành một con người.Có đầu có mặt có tay có chân, nhưng trên đầu lại không phải tóc, mà là đám lông dài mềm mại khoác đến bên hông, đỏ thẫm từ đỉnh đầu kéo đến tận đuôi tóc, giống như một ngọn lửa. Móng tay móng chân đều sắc nhọn như là móng vuốt, đầu ngón tay không phải màu da, mà là phiếm màu xanh lá, nhìn qua có một loại cảm giác rất nguy hiểm.
Từ cổ đến ngực, một đám lông phục kéo dài, đến ngực thì biến mất, hạ thân vây quanh một vòng lông chim giống với lông đuôi của hắn, màu sắc cực kì rực rỡ, che khuất bộ vị quan trọng.
Thứ không giống nhất có lẽ là ở phía sau lưng hắn, vị trí xương bả vai vẫn còn hai mảnh cánh lớn, nhưng so với dáng vẻ của chim lớn thì có vẻ thon dài hơn không ít, lông chim trên cổ nối liền với hai mảnh lông chim ở sau lưng, nhìn qua xúc cảm siêu tốt.
"Nhìn đi ~ lông đuôi của ta có xinh đẹp không? Ta cho ngươi làm váy được không ~" Hoa muốn Tô Huỳnh đánh giá hắn một lần, đang chuẩn bị rút lông đuôi che khuất hạ thân của mình ra, nhưng lại bị Tô Huỳnh ngăn cản.
Ngăn lại động tác lưu manh của Hoa, Tô Huỳnh nhìn vào mặt hắn.
Đó là một gương mặt, nếu dặt ở nhân loại không biết phải nói là tuấn tú, hay là xinh đẹp. Đôi mắt cũng đen tuyền giống như lúc còn là hình dáng của đại điểu, nhưng đuôi lông mày lại dài ra hai mảnh lông chim màu hồng, cái mũi cao thẳng và đôi môi màu đỏ, mang lại một cảm giác vô tội tự nhiên, cùng với tính cách khiến người khác chán ghét của hắn quả thật là hai thái cực hoàn toàn khác nhau.
Thấy Tô Huỳnh không cần lông đuôi của mình, Hoa hơi đáng tiếc buông tay, lại tò mò duỗi tay sờ quần áo trên người Tô Huỳnh, một bên sờ một bên hỏi: "Cái này không phải lông chim, ngươi khoác thứ trên người thế?"
Tô Huỳnh chưa kịp ngăn cản bàn tay hiếu động của hắn, vì thế ngay sau đó Hoa đã sờ đến quần áo, lại bị móng vuốt trên đầu ngón tay hắn xé thành một cái lỗ to.
Chỉ nghe thấy một tiếng "Xoạt" vang lên, Hoa mở to hai mắt nhìn cái lỗ hỏng, tựa hồ hoàn toàn không nghĩ tới thứ đồ vật kỳ quái này lại yếu ớt như vậy, hơn nữa xuyên qua cái lỗ to kia, hoa thấy được bụng của Tô Huỳnh, cái bụng vừa trắng lại vừa mềm.
Hoa tò mò nghiêng đầu, lông trên đỉnh đầu loạn thành một đống: "Vì sao trên người của ngươi không có lông vũ?" Nói xong lại động tay động chân muốn sờ lên.
Không chỉ là một tên có mắt thẩm mỹ kỳ lạ mà lòng hiếu kỳ cũng rất nặng, Tô Huỳnh lúc này tay mắt lanh lẹ bắt được cái tay hắn, không cho hắn chạm vào, nếu để hắn trắng trợn sờ một chút, nhất định sẽ chảy máu.
Tô Huỳnh nhớ lại lần đó bỗng nhiên bị một chim lớn mang về nhà, còn không chưa kịp phục hồi tinh thần từ biến cố đại điểu biến thành một người mang cánh đã bị hắn tò mò sờ mó một chút làm cả người máu me be bét, dọa cho hai người khiếp sợ... Sau khi thấy cô bị đổ máu, con chim ngốc này ôm móng vuốt dính đầy máu rút ở trong góc, nửa ngày cũng chưa thấy phản ứng, dáng vẻ giống như sợ cô sẽ tiến lên đánh hắn một trận, nhưng khi đó Tô Huỳnh ôm lấy cánh tay bỗng nhiên xuất hiện hai vết cào còn đang chảy máu, cũng rất sợ hãi cái tên chủng tộc kỳ quái không biết ở đâu chui ra lại còn cào mình một phát, hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu.
So sánh với khi đó, hiện tại Tô Huỳnh đặc biệt tự nhiên, cô bắt lấy móng vuốt của con chim ngốc đấy, mở miệng nói câu đầu tiên: "Nghe hiểu ta nói gì hay không?"
Chim ngốc vẻ mặt mờ mịt, cánh ở sau lưng chậm rãi chuyển động.
Nhìn phản ứng này của hắn thì đã rõ, hắn nghe không hiểu. Xem ra cô gái váy đỏ ở trong mộng chỉ cho cô nghe hiểu được đại điểu tộc nói. Lần trước cũng giống như thế này, cho dù sau khi ăn được viên đá kia mới có thể nghe hiểu được đại điểu nói, nhưng đến tận khi cô đi, chim ngốc vẫn không nghe hiểu cô nói gì, giao tiếp thông thường thì không có áp lực, cô cũng sẽ không nói với hắn những vấn đề quá phức tạp, chủ yếu là bởi vì chim ngốc là một sinh vật đơn giản, hoàn toàn không nghĩ đến một vấn đề phức tạp nào.
Thế giới và hoạt động của hắn luôn rất đơn giản.
"Giọng của ngươi hay quá~ nhưng hình như ta nghe không hiểu ngươi nói gì nha~" Hoa hơi xấu hổ nói, móng vuốt lóe hàn quang gãi gãi cái đầu và đám lông màu đỏ, túm xuống dưới một mảnh lông chim.
Tô Huỳnh thở dài một tiếng, được rồi, dạy dỗ lại một lần nữa nào.