Edit: Nhược Huyền Phi
Beta: Kỳ Vân + Wan
Sào huyệt thật sự của Hoa cũng chỉ hơi đau mắt, chỉ cần không để ý tới đám màu sắc rực rỡ khiến người ta phải phát hoảng kia thì vẫn tính là rất thoải mái. Bởi vì toàn bộ sào huyệt đều làm từ một loại trái cây đã trưởng thành, loại trái cây này cực kì to, chờ đến sau khi trưởng thành lớp da sẽ trở nên cứng rắn, thịt quả bên trong sẽ biến thành bạch nhứ, có lẽ là tách đám bạch nhứ đó ra sẽ có thể mang về nhà làm sào huyệt, không cần phải tự mình nhặt nhánh cây, xây từng chút một, đặc biệt bớt việc.
Thứ mà nhóm chim lớn thông thường sẽ tự mình làm, chỉ có cái giường ở bên trong sào huyệt.
Trong thế giới kỳ quái này có rất nhiều thực vật to lớn đến đáng sợ, Tô Huỳnh cũng không thấy lạ vì sao lại có loại cây cho ra trái lớn như vậy, đời trước Hoa cũng đã nói qua việc này với Tô Huỳnh, nhưng cũng không mang cô đi xem nơi loại cây này sinh sống.
Tô Huỳnh cõng ba lô, dẫm lên nhánh cây thô ráp đi vào sào huyệt.
Cửa là một cái động hình tròn, bị móng vuốt đào ra, bên cạnh còn có vết cào, nhìn qua đã có một đoạn thời gian rất dài.
Ở trên treo đám lông chim cùng màu sắc với cánh của Hoa, từ xanh đậm chuyển sang tím lam, nhưng rõ ràng là thuộc về loài chim nhỏ khác. Đẩy đám lông này ra đi vào bên trong, viên hình cầu này cực kì giống như Hoa, không chỉ có lông chim màu sắc rực rỡ, còn có các loại hoa màu sắc chói lóa, còn có cả những viên đá nhiều màu sắc, có thể nhìn thấy tâm ý của Hoa khi góp nhặt những thứ này.
Nhưng cho dù thẩm mỹ của Hoa yêu diễm như thế nào thì hắn vẫn chỉ là một con chim trống độc thân, thô lỗ, tất cả sinh vật trong tự nhiên, bao gồm cả con người, đại bộ phận giống đực có lẽ đều có một khuyết điểm, dễ nghe chút thì gọi là tính tình tùy tiện, khó nghe thì sẽ bị nói là lôi thôi.
Mọi thứ bên trong sào huyệt vốn dĩ đã lộn xộn, Hoa cũng không sửa sang lại, từng món đồ lung tung rối loạn chất đống chồng lên nhau, Tô Huỳnh vừa đi vào liền giẫm phải một viên đá màu hoàng kim, viên đá bị Tô Huỳnh không cẩn thận đá trúng một cái, lộc cộc lộc cộc lăn đến phía trước, bên trên có một đống nhánh cây màu sắc rực rỡ, xoảng một tiếng, đụng phải một đống "rác" đầy màu sắc lung lay sắp đổ, trong lúc nhất thời lông chim nhỏ nhiều màu sắc đã bay lên trời cao. Một người một người chim đứng ở cửa trơ mắt nhìn một màn này xảy ra, trong lúc Tô Huỳnh đang nhìn những thứ bị ngã đầy trên mặt đất vì phản ứng dây chuyền, rõ ràng nghe được ở phía sau Hoa Đại Điểu chép miệng một tiếng.
Chép đến một nửa hắn lại nhịn trở về.
Hoa xoẹt qua bên cạnh Tô Huỳnh, nhanh chóng dọn đống lộn xộn kia về một góc, còn dùng cánh quét quét, dùng thân thể che khuất một góc chất đầy đống đồ kia, cũng lấy lòng chỉ chỉ vào chiếc giường.
"Pi ~ pi pi ~" bên kia là giường, ngủ rất thoải mái nha~"
Điểm này Tô Huỳnh rất tán thành, giường của Hoa đồng dạng cũng là màu sắc rực rỡ, ở dưới thả đủ loại đá nhiều màu sắc, mặt trên lót nhiều loại cỏ khô đủ màu, trở mặt lên là lông chim, trên cùng là các loại da lông khác cũng rực rỡ không kém, một khi nằm lên sẽ lập tức bị ép xuống.
Thấy Tô Huỳnh bất động, Hoa cho rằng cô không tin, nghĩ nghĩ rồi nhanh chân đi về phía trước, chui vào trong cái ổ đầy lông xù của hắn, dùng hành động của bản thân mình chứng minh rằng cái giường này rất mềm, không có lừa già dối trẻ.
Nội tâm Tô Huỳnh không hề dao động, hắt xì một cái. Bởi vì một hành động này của Hoa, toàn bộ sào huyệt đều là đám cỏ khô và lông tơ thật nhỏ bay lượn, Tô Huỳnh liên tiếp hắt xì ba cái, che mũi nhìn Hoa từ trong ổ bò ra.
"Làm sao vậy? Ngươi có phải là bị sặc do lông chim rồi không?" Hoa đứng ở trước mặt Tô Huỳnh hơi cong người, duỗi tay kéo tay cô, muốn xem cô có phải là hít quá nhiều lông chim hay không, bởi vì Hoa quá hiếu động, hơi vùng vẫy nên thường xuyên xảy ra chuyện này, ứng xử vô cùng có kinh nghiệm.
Nhưng hắn còn chưa kịp bày ra kinh nghiệm của mình đã hoảng sợ phát hiện móng vuốt trên tay đã cào ra vài vệt máu trên tay Tô Huỳnh, dòng máu đỏ tươi bắt đầu chảy ra.
Tô Huỳnh: "A." Kết quả loại giáo huấn bằng máu này vẫn xuất hiện.
Hoa ôm móng vuốt của mình, thấy được vết máu ở trên đó, toàn bộ thân thể đều căng cứng, đám lông trên đầu từng cọng từng cọng đều hoảng sợ đến rơi rụng, đồng thời trong miệng còn phát ra âm thanh hoảng hốt, vừa nhẹ vừa mờ mịt.
Cả người Hoa bị dọa cho choáng váng, đời này hắn cũng chưa từng gặp qua loại giống cái nào vừa chạm vào đã chảy máu, tuy rằng hắn chưa chạm qua giống cái nào cả... Nhưng mà, nhưng mà hắn là một con chim từng đánh nhau với giống cái a! Những giống cái đó ngoại trừ chưa có giống đực có thể đánh ở bên ngoài, còn lại thì nhận của hắn hai phát cào cũng không có vấn đề gì, ngay cả lúc hắn đi săn những con thú yếu ớt nhất, chúng nó cũng không dễ dàng bị thương như vậy.
Hoa lâm vào một loại cảm giác hoảng sợ, sau khi đưa giống cái mà bản thân thương nhớ về sào huyệt, lại làm cô bị thương, hắn sẽ bị giống cái đánh chết mất... Không không không, giống cái này so với đám sinh vật sống ngoài kia đều yếu ớt hơn hẳn, nên cho dù hắn không rút tay về, để mặc cho cô đánh thì cô cũng sẽ không đánh chết hắn, liên tục đánh nửa tháng cũng đánh không chết được hắn, lý do hắn chết hơn phân nửa cũng là vì đói chết chứ không phải bị đánh chết.
Làm sao bây giờ, giống cái của hắn mềm như vậy, chạm một tí liền chảy máu, hắn không thể đụng vào cô nữa ngao ngao ngao~
Hoa lại ôm móng vuốt đầy máu của hắn run rẩy lui vào ổ, Tô Huỳnh mặc kệ hắn, thả ba lô xuống, lấy khăn giấy ướt lau máu sau đó tìm một băng keo cá nhân dán lên. Bởi vì đời trước lúc cô cùng Hoa Đại Điểu ở bên nhau, ba ngày hai hôm đã bị hắn không cẩn thận dùng móng vuốt cào trúng nên quen từ lâu.
Hoa là một người hoàn toàn không khống chế được lực đạo, căn cứ vào việc đôi lúc hắn sẽ nói vài chuyện không khó nghe ra, vị trung nhị điểu này từ nhỏ đã lớn lên trong sự đánh nhau với vô số con chim khác, là điển hình cho phần tử bạo lực, nếu ở hiện đại thì chính xác là một phần tử bất lương. Một tên gia hỏa như vậy làm sao hiểu được đạo lí phải quý trọng vật phẩm.
Nhưng mỗi lần làm cô bị thương thì sẽ cực kì hoảng sợ, thâm thù đại hận nhìn chằm chằm móng vuốt sắc nhọn của mình, nửa ngày cũng không dám nói chuyện với cô, trộm liếc dáng vẻ của cô, sau đó lại chạy đi tìm một ít hoa nhỏ màu sắc rực rỡ thử tặng cô, thấy cô nhận rồi mới xác định cô không nổi giận, vui mừng một trận, ba phút sau đã đem thảm kịch ném ra sau đầu, sau đó lặp lại vòng tuần hoàn này.
Trải qua một đoạn thời gian thích ứng thật dài, Hoa mới có thể học được cách điều chỉnh lực đạo, lấy góc độ sẽ không làm bị thương Tô Huỳnh mà chạm vào cô. Mà lúc này đây, hiển nhiên mới vừa bắt đầu thích ứng. Cũng may lần trước cô bị Hoa làm cho bị thương nhiều lần như vậy, cũng không có phản ứng gì kỳ lạ.
Tô Huỳnh rất bình tĩnh lật xem balo của mình, nhớ xem bên trong có thứ gì có thể sử dụng được không, lúc trước vội vàng đi tìm con chim lớn ở trong hồ kia nên cô cũng chưa kịp nhìn xem trong balo này có gì.
Hai bộ quần áo mùa thu, áo đơn, áo khoác, khăn giấy ướt, khăn giấy và hai mảnh băng vệ sinh. Một túi chân gà ngâm ớt, hai thanh chocolate, ngoài ra còn có một túi đậu phộng nhiều vị, để dành ăn vặt ở trên đường. Mặt khác, có thêm đồ cắt móng tay và một chuỗi chìa khóa, một cuốn sổ nhỏ, một bình nước.
Tô Huỳnh còn từ đáy balo lôi ra một cái váy hoa, cái váy với đám đồ án rực rỡ này rất không phù hợp với thẩm mĩ của cô, là nhìn thấy ở một điểm du lịch trang phục dân tộc sặc sỡ, cô mới mua để trở về đưa cho bạn tốt Tần Cầm. Nghĩ đến Tần Cầm, Tô Huỳnh ngẩn ra, rũ mi mắt xuống bỏ chiếc váy vào lại balo.
Nếu Hoa thấy được, nhất định hắn sẽ rất thích, hơn nữa còn đòi mặc.
Tô Huỳnh nghĩ đến hồi ức không ổn, nhịn không được ôm trán. Đời trước cái váy này bị Hoa thấy được, hắn rất thích, còn muốn mặc vào nữa, Tô Huỳnh chỉ có thể để cho hắn mặc, sau đó hiệu quả quả thật uy lực cường đại, đến bây giờ Tô Huỳnh nhớ tới còn cảm thấy dạ dày co rút đau đớn từng cơn. Nhưng bản thân Hoa lại cảm thấy mình mặc cái váy hoa kia không có gì sai, còn chạy đi khoe khắp nơi.
Lúc này tuyệt đối không được để hắn nhìn thấy cái váy này! Tuyệt đối không!
Tô Huỳnh yên lặng nhét cái váy xuống dưới cùng.
Trong balo còn có một ít đồ khác, Tô Huỳnh nhanh chóng chỉnh sửa lại tất cả, quay đầu thấy Hoa vẫn còn rút ở trong góc, cách ở sau lưng vô lực rủ xuống, không nhúc nhích, đám tóc đỏ bị hắn ở trên tường cọ thành một đoàn lộn xộn. Một khi rối rắm hắn sẽ thích tìm một chỗ để cọ đầu. Tô Huỳnh cầm lấy túi đậu phộng nhiều vị, đi vào trong ổ, ngồi quỳ bên người Hoa, dùng sức vặn cái đầu của hắn.
Hoa ôm móng vuốt trông rất giống cô vợ nhỏ bị bắt nạt, đáng thương hề hề, không biết còn tưởng rằng hắn mới là người bị hại. Tô Huỳnh mở túi đậu phộng ra, lấy hai viên nhét vào trong miệng Hoa.
Hoa mặt ủ mày ê nhai nhai đồ vật giống cái nhà mình vừa bỏ vào miệng, sau đó hắn kêu một tiếng thật dài: "Ngon quá... ăn..."
Tô Huỳnh lại cầm hai viên, lúc này Hoa cũng không cần cô nhắc, vừa thấy động tác của cô liền há to miệng, giống như con chim lớn đút thức ăn cho con chim nhỏ. Đối mặt với một cái miệng to như vậy, Tô Huỳnh cảm giác toàn bộ tay của mình đều có thể bỏ vào.
Lại ném hai viên đậu phộng vào, Hoa ngậm lại miệng vẻ mặt say mê thỏa mãn nhai nhai nhai, móng vuốt cũng buông lỏng ra, hưng phấn cào cào. Tô Huỳnh thấy thế liền dịch xa ra một chút, miễn cho lại bị Hoa đang ở trạng thái kích động làm bị thương. Dù sao miệng của nó cũng rất to, Tô Huỳnh dứt khoát ném từng viên một qua, cô ném không chuẩn cũng không sao, bởi vì động tác của Hoa so với cô còn nhanh hơn, giương miệng tiếp lấy, chưa từng làm rớt một viên nào, càng về sau, Tô Huỳnh mới vừa ném qua, hắn liền duỗi đầu lại đây a ô một ngụm ăn luôn.
Từ đầu tới cuối hắn có vẻ rất thích, nhưng cũng không động thủ đoạt lấy từ trong tay Tô Huỳnh.
Lấy đoạn kí ức mình sống cùng với Hoa lúc trước ra so sánh, Hoa Đại Điểu có bao nhiêu sự yêu thích với cái túi đồ ăn vặt, trời xui đất khiến được mình mang từ thế giới kia qua, sau khi ăn xong còn cảm thấy mất mát thật lâu, thiếu chút nữa là liếm luôn vỏ. Những đồ ăn vặt khác Hoa lại hoàn toàn không thích, đặc biệt là chocolate, ngửi được hương vị liền tránh sang bên cạnh.
Tô Huỳnh một lần dùng hơn nửa túi, cuối cùng cũng dừng tay, đặt túi đậu phộng nhiều vị qua một bên. Hoa ăn chưa đã thèm, đôi mắt theo động tác của cô đặt ở phía trên túi đậu phộng kia dời không ra. Tô Huỳnh duỗi tay ở trước mắt hắn quơ quơ, mới đem ánh mắt của hắn từ trên túi đậu phộng quay lại trên người mình.
Tô Huỳnh ho khan một tiếng, cô cảm thấy mình trước tiên nên nói rõ ràng với Hoa một chuyện. Cô không phải giống cái của tộc đàn bọn họ.
Xét thấy Tô Huỳnh học không được loại ngôn ngữ này của Hoa, Hoa cũng không học được tiếng phổ thông ở Trái Đất, hai người giao lưu cơ bản dựa vào việc khoa tay múa chân. Trên thực tế Tô Huỳnh cũng cảm thấy rất kỳ quái, vì sao lần trước sau khi cô ăn viên đá kì lạ mà Hoa tìm về lại có thể nghe hiểu được Hoa nói, mà Hoa lại trước sau nghe không hiểu chính mình nói?
Vấn đề này không có cách giải thích, Tô Huỳnh chỉ có thể cho là vì thế giới khác nhau nên dẫn đến ngôn ngữ bất đồng.
Tô Huỳnh nghĩ thầm sẽ nói cho Hoa, nhưng ngại hai người giao lưu thực sự không quá thuận lợi.
Tô Huỳnh nghiêng người vỗ tấm lưng không có cánh của mình, lại sờ sờ cánh sau lưng Hoa, sau đó chỉ vào mình lắc đầu.
Hoa nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên lôi kéo cô qua nói: "Ngươi muốn nói ngươi thích cánh của ta sao? Quả thật, cánh của ta nhìn tốt nhất, ngươi sờ sờ ~"
Tô Huỳnh không ngừng cố gắng, buông cánh trong tay ra, lại chỉ chỉ Hoa, sau đó xua tay.
Đầu Hoa nghiêng sang bên trái giờ lại chậm rãi nghiêng sang phải, cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt khổ sở: "Ngươi là muốn nói, ngươi không thích ta? Vì sao, ta rất đẹp mà, chẳng lẽ vì ngươi không thích màu sắc trên người ta? Ngươi cứ nói, ta chỉ cần nhổ chúng xuống là được rồi!"
Tô Huỳnh bất lực, lấy quyển sổ tay ra, vẽ lên phía trên. Trước tiên vẽ một con chim lớn màu đen, lại vẽ một con chim lớn màu trắng.
Đầu tiên là Hoa tò mò nhìn quyển sổ có thể vẽ tranh, sau đó nhìn thấy cô vẽ ra hình con chim, vô cùng vui mừng kêu: "Nhóm sửu bát quái!!"
"Đừng vẽ bọn họ, vẽ ta vẽ ta!"
Tô Huỳnh ngăn cánh tay hắn lại, lần này Hoa thành công hiểu được ý của cô, hắn yên tĩnh lại.
Tô Huỳnh vẽ thêm bản thân bên cạnh hai con chim lớn.
"Đây là ta."
Cô chỉ vào con người, lại chỉ vào bản thân. Hoa xem như đã hiểu, lại bắt đầu hưng phấn, chỉ vào bên cạnh con người nói: "Vẽ ta!"
Bởi vì quá kích động, đầu ngón tay nhòn nhọn chọc thủng một lỗ phía trên quyển sổ.
Tô Huỳnh đánh vào cái tay đang quấy rối của hắn, chỉ vào con chim màu đen, lại chỉ chỉ vào hình người đại diện cho mình, sau đó lắc đầu phất tay, tỏ vẻ cô không phải giống cái. Giống cái chim lớn có thể biến thành người, mắt đen, lông chim màu đen là tóc, cánh sau lưng chỉ to chừng bàn tay, rút ở phía trên xương bả vai, không thể bay lên giống như giống đực.
Đời trước Tô Huỳnh sống ở đây có nhìn thấy được một lần, giống cái đi theo giống đực từ nơi xa nhìn lại, xác thật tựa như một cô gái bình thường ở nhân loại, trừ việc trên người có lông chim hơi kỳ quái thì nhìn sơ qua cũng không có gì khác con người.
Đây cũng là nguyên nhân nhóm chim lớn kia nhận lầm Tô Huỳnh là giống cái.
Nhưng mà các cô không giống nhau.
Tô Huỳnh nhìn về phía Hoa, chờ hắn phản ứng. Hoa mờ mịt trong chốc lát, bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi: "Ngươi muốn nói ngươi không phải giống cái?"
Cuối cùng cũng hiểu! Tô Huỳnh kích động gật đầu, sau đó nghe được câu tiếp theo của Hoa... "Ngươi là giống đực?!"
"Ngươi cũng có cái này sao?" Con chim ngốc tên Hoa mang vẻ mặt hoảng sợ kéo lông chim của mình muốn lộ ra ngoài, lại bị Tô Huỳnh nhanh tay ngăn cản hành động của hắn. Hít sâu.
Tô Huỳnh nói như vậy cho mình, nhưng vẫn không kềm chế được cơn giận, cầm lấy túi đậu phồng bên người một hơi bỏ cả vào miệng, ở trong ánh mắt "muốn ăn quá muốn ăn quá" của Hoa dùng sức nhai nhai, một viên cũng không chừa lại cho hắn.