Edit: Nhược Huyền Phi

Beta: Kỳ Vân + Wan

Xung quanh vừa xa lạ lại vừa quen thuộc khiến Tô Huỳnh cảm thấy thật an toàn.

Cô nhớ tới lúc vừa tiến vào thế giới này, cô đã bị sốc bởi biến cố xảy ra quá đột ngột và một thế giới hoàn toàn khác. Cả người luôn trong trạng thái vô cùng lo lắng và khẩn trương, đối với khung cảnh xung quanh căn bản chẳng có tâm tư gì để nhìn ngắm, nhưng bây giờ khi nhìn thấy số cây cối hoa cỏ kì lạ đó, cô lại có một loại cảm giác yên tâm lạ thường.

Bởi vì ở đây không đông đúc, không có ai thương hại cô hay chỉ trích vì sao cô vẫn còn sống, cho dù là tin đồn vớ vẩn hay là những lời la mắng, khẩn cầu cũng đều không có, thật là tốt.Tô Huỳnh trong lúc yên tĩnh chậm rãi thả lỏng người.

Cô đi xuyên qua nơi có những cái cây cao lớn thẳng tắp, đi tới đồng cỏ màu đỏ tươi cao gần bằng một người. Những cây cỏ đỏ này trông giống như đám rong rêu đang đung đưa dưới đáy biển, mềm mại lại còn mang theo hơi nước. Tô Huỳnh biết rất rõ phía sau đồng cỏ này có những gì, bởi vì lúc trước cô đã ở chỗ này gặp được con chim ngu ngốc kia. Gọi hắn là chim thì cũng không chính xác lắm, phải gọi là người chim mới đúng. Mặc dù lúc lần đầu gặp mặt, cô tận mắt nhìn thấy hắn biến thành dáng vẻ của một con chim, đã thật sự cho rằng hắn chỉ là một con chim thôi.

Tô Huỳnh lôi kéo dây đeo ba lô, từng bước đi vào bên trong. Những cây cỏ đỏ bao phủ toàn bộ người cô, chỉ có một ngọn tóc đen như ẩn như hiện. Đi một lát, Tô Huỳnh nghe thấy một tiếng chim hót cao vút, mát lạnh, dường như đi xuyên qua những đám mây, ngay sau đó là một loạt âm thanh chim hót ồn ào từ đợt này đến đợt khác.

Sắc mặt Tô Huỳnh bỗng nhiên trở nên rất cổ quái, cô bước nhanh hơn, đi tới bên cạnh bụi cỏ đỏ, nhìn xuyên qua khe hở của lá cỏ, thấy được một hồ nước màu xanh lam. Nói là hồ nhưng thật ra cũng không phải, bởi vì cái "hồ" này cùng lắm chỉ sâu đến một mét, nước trong vắt giống như tấm gương vậy.

Trong cái "hồ" này, có hàng chục loài chim xinh đẹp nhưng lạ lẫm đang sống, những con chim có lông đuôi dài, mõm nhòn nhọn hơi cong vào bên trong, đỉnh đầu còn có chiếc lông màu trắng quấn đến cái cổ thon dài, mắt điểu hẹp. Lúc cánh ra dang rộng chừng hai mét, bên cạnh mang theo lông chim phiêu dật, thật sự là mười phần xinh đẹp mà lại đầy kỳ lạ. Tô Huỳnh nhìn một những con chim cao khoảng hai mét đang đứng dưới nước một cách thanh lịch, nhưng khi nghe thấy tiếng la hét của chúng, cô nhịn không được lộ ra vẻ mặt như đang bị đau răng. Mấy chục con chim lớn ở đây được chia thành hai màu đen trắng, lông màu đen thì bóng loáng, tràn ngập loại cảm giác thần bí, đôi mắt đen kia cũng rất sắc bén. Mà những con chim lớn màu trắng lại rất ưu nhã, nhất cử nhất động đều mang theo một loại cảm giác thong dong kiêu ngạo. Những con chim này có con thì đang chải vuốt lông, có con ở trong nước bình tĩnh đi tới đi lui, có con đang hướng tới con chim khác kêu to, còn có một số đang phe phẩy lông đuôi với những con bên cạnh, thật rõ ràng, đây là một đàn đang chuẩn bị đến giai đoạn sinh sản, trước tiên đang tụ tập lại để tìm đối tượng.Tuy nhiên, bên trong sự hài hòa này, có một giống loài đặc biệt kì lạ. Đó là môt con hoàn toàn khác với những con chim lớn khác ở đây. Con chim này có kích thước cũng tương đương với những con khác, thậm chí còn lớn hơn một ít, nhưng kì lạ là lông trên người nó không phải đen cũng chả phải trắng, mà là màu sắc rực rỡ.Màu vàng cam, màu đỏ thẫm, xanh lá cây, xanh dương và màu tím, giống như vỉ pha màu bị trộn lẫn với nhau. Thay đổi từng tầng một lại đặc biệt rất đẹp, nhưng màu thật sự quá nhiều. Ngoại trừ màu sắc, những chỗ còn lại đều giống với những con chim lớn khác, quả thật khiến người ta cảm thấy đây là một loại chim đặc biệt mà.

Ở giữa một mảnh đen trắng, trộn lẫn vào một còn chim có màu sắc sặc sỡ như vậy, không nói đến việc sẽ thấy như thế nào, con chim lớn với màu sắc không bình thường kia xem ra tính cách cũng chả bình thường tí nào, hắn trông giống như đang ở giữa yến hội thượng lưu bỗng dưng xuất hiện một cơn gió lạ, không chỉ riêng vẻ ngoài kì lạ mà hành xử cũng khác loài. Đám chim trắng đen kia đều ưu nhã bước đi, lâm thủy chiếu kính, mà con chim màu sắc rực rỡ này lại giống như ăn phải thuốc súng, không ngừng thổi, con khác đang bước chậm trong nước, nó liền bá đạo tát nước sang bên cạnh, bắn ướt cả một thân chim; một con chim khác đang vuốt lông, nó chạy tới nâng cạnh quạt vài cái, làm cho tất cả lông chim vừa được chải vuốt gọn gàng đều bị thổi đến mức ngã ngược về một phía. Cái này còn chưa tính, có một con chim trắng đang tán tỉnh con chim đen bằng cách khoe chiếc lông đuôi vủa mình, con chim lớn màu sắc rực rỡ kia thì tốt rồi, lặng yên không một tiếng động đi qua nâng một chân lên, đá vào cái mông của con chim trắng đang bởi vì khoe đuôi mà lộ ra, lập tức đem chim trắng mới vừa rồi còn lắc lư đá vào trong nước, cái miệng nhọn cũng lao xuống dưới đáy đá.

Tóm lại, chỉ cần là nơi mà con chim lớn màu sắc rực rỡ kia từng đi qua, sẽ trở nên gà bay chó sủa. Có thể nhìn ra được phần lớn bộ phận chim ở đây đều vô cùng ghét bỏ nó, nhưng chính nó lại mặc kệ, chỉ lo đi quấy rối, chơi đến đặc biệt vui vẻ.

Tiếng chim hót trong hồ từng đợt réo rắt, nhưng đến tai Tô Huỳnh lại là tiếng phổ thông chính tông. Nội dung đại khái là thế này:

"Hoa! Ngươi muốn chết à? Cút ngay cho ta, không được quấy rầy ta theo đuổi giống cái!"

"A! Lông chim xinh đẹp của ta, tên hỗn đản đáng chết, có giỏi thì đừng chạy!"

"Thật đáng ghét, nước bắn lên cả mắt rồi, ta muốn đánh với ngươi một trận!"

"Bản thân ngươi không đi theo đuổi giống cái cũng được, còn muốn tới chỗ ta quấy rối, ngươi mà còn như vậy bọn ta sẽ cùng nhau cắn chết ngươi, có tin không!?"

Những lời này căn bản đều chứa đầy sự phẫn nộ, phiền chán và cáu kỉnh. Mà cái giọng nói khiến cho tất cả giống chim phẫn nộ lại có vẻ thản nhiên đến mức không biết xấu hổ.

"Bộ lông trắng xấu xí này mà còn muốn theo đuổi giống cái, vì sao không nhìn lại mặt chim của ngươi xem, thật không giống thứ gì có thể coi trọng ~"

"Ta không chạy, ngươi mau tới đây đánh ta, hahaha ngươi chạy được nhanh như ta sao~"

"Tới đây tới đây đánh nhau đi! Theo đuổi giống cái còn không bằng đánh nhau!"

"Ta không theo đuổi bất kì giống cái nào là bởi vì không có giống cái nào có thể xinh đẹp được như ta!"

Con chim lớn màu sắc rực rỡ một bên nói một bên chấn hưng đám lông sặc sỡ của mình, ngược lại dựng nên một tràng phẫn nộ, các loại âm thanh phản bác ồn ào từ bốn phương tám hướng truyền đến.

"Tộc đàn chúng ta từ khi nào lại sinh ra một con chim lớn màu sắc sặc sỡ như vậy, ngươi căn bản là bị khuyết tật!"

"Cả ngày chỉ biết đánh nhau, thật chán ghét, không ưu nhã một chút nào!"

"Lần sau ngươi không cần tới nơi này, chỉ biết đi quấy rối người khác."

Đối với những lời chỉ trích đông đảo kia, con chim lớn màu sắc rực rỡ căn bản không để ý, có một loại cảm giác như các ngươi cứ chửi cứ mắng, lão tử vừa tự luyến lại còn tự tin!

Tô Huỳnh ở một bên bởi vì nghe thấy những lời này, cũng không biết là nên khóc hay nên cười, một bên lại sợ hãi, bản thân mình vậy mà lại hiểu được thứ những con chim kia nói?! Cô nhớ rõ lần trước khi lần đầu đi đến đây cũng không nghe hiểu lời những con chim lớn nói, chỉ cảm thấy tiếng chim hót lúc cao lúc thấp, rất êm tai.

Sau khi con chim màu sắc rực rỡ kia mang cô về sào huyệt, một ngày nọ không biết tìm một viên Tiểu Thạch Đầu từ chỗ nào về, ăn vào rồi cô mới đại khái có thể hiểu hắn nói cái gì.

Nhưng không biết vì sao, cô lại có thể nghe hiểu ngay vào lúc mới đến. Tô Huỳnh nhớ tới cô gái mặc váy đỏ ở trong mộng, chẳng lẽ cô ta chính là nguyên nhân?

Mặc kệ là nguyên nhân gì, có thể nghe hiểu ngay từ đầu mà không cần chờ tới lúc sau khi ăn viên đá kì lạ mà con chim lớn kia đưa tới thì càng tốt. Lần đầu tiên xâm nhập vào nơi này, bởi vì Tô Huỳnh nghe không hiểu ngôn ngữ của chim, cho nên cô cũng không rõ ràng lắm những con chim này nói cái gì với nhau, mà hiện tại nghe hiểu được rồi, Tô Huỳnh lập tức có một loại cảm giác vi diệu.

Con chim lớn màu sắc rực rỡ tên là Hoa, lúc trước Tô Huỳnh nghe không hiểu ngôn ngữ chim, đã lén gọi hắn là Cầu Vồng.

Tính cách của Hoa... Một lời khó nói hết được... Tô Huỳnh hồi tưởng lại sự bất lực trong giao tiếp của Hoa, tuy rằng chim Hoa đối xử với cô rất tốt, nhưng tính cách của hắn cũng thật là, xem thái độ của nhóm chim lớn đối với hắn thì biết. Bên kia vẫn đang tiếp tục ồn ào. Có thể thấy được cảm tình của những con chim này rất tốt, tộc đàn cũng còn khá hài hòa mặc dù trong miệng nói lời tàn nhẫn, biểu hiện lại càng táo bạo, nhưng cũng không thật sự có con chim nào ra đánh nhau với Hoa cả. Tô Huỳnh vừa nghĩ, lập tức nhìn thấy một con chim lớn màu trắng đang hùng hổ lao về phía Hoa.

Tô Huỳnh: "Ồ, có lẽ do lần trước cô đến tương đối trễ nên không thấy được trận đánh nhau này."

Hoa vui vẻ vạn phần đi lên tiếp đón, hai con chim chiến đấu dữ dội, từ trong hồ đánh lên tận bầu trời, lông chim trắng rơi xuống ào ào, không lâu sau con chim trắng kia hét thảm bay xuống dưới, dáng vẻ vô cùng thê thảm.

"Hoa, ngươi vậy mà dám cắn lông đuôi của ta! Ngươi chờ đó, sang năm ta sẽ bẻ hết lông đuôi của ngươi!"

Chim trắng nghẹn khuất che lại cái mông của mình. Lông đuôi của chim đực là dùng để lấy lòng chim cái, lông đuôi xinh đẹp mà hắn luôn lấy làm tự hào thế nhưng lại bị tên Hoa kia xuống tay tàn nhẫn chặt đứt!

Hoa không có việc gì cũng bay xuống dưới, lắc lắc cái đầu, một chỏm lông màu cam cũng lắc lư theo. Hắn phun ra phiến lông đuôi màu trắng kia, vô cùng ghét bỏ nói: "Phi, đến lần nào thì ta sẽ cắt đứt tất cả lông đuôi của ngươi lần đó!"

Trong giới tự nhiên nói chung, giống cái đều thích giống đực có thực lực cường đại, bởi vậy nên mặc dù Hoa có tính cách kém cỏ, cũng có một ít chim cái màu đen thử tới gần hắn. Hoa vẫy cánh, đem đám chim cái định lại gần mình đều thổi bay đi, sau đó hét lên: "Muốn làm gì, lớn lên xấu như vậy đừng có lại gần ta, thật là đáng sợ."

Đám chim cái lập tức phẫn nộ tránh xa hắn.

Tô Huỳnh: "Hình như mình vừa tìm được nguyên nhân Hoa vẫn luôn là một con chim độc thân."

Lần trước cô đi vào nơi này, bị Hoa nhặt được đưa về sào huyệt, sau đó hắn không tới nơi này nữa, thẳng đến lúc Tô Huỳnh lén ra ngoài tìm biện pháp trở về, hắn cũng vẫn toàn tâm toàn ý bảo vệ cô, giống như bảo vệ kho báu quý giá nhất của mình, một bước cũng không rời, sợ cô bị người khác bắt đi mất.

Tô Huỳnh nghĩ nghĩ, không tự chủ được phát ngốc.Nhìn con chim lớn ghét bỏ Hoa sắp đuổi kịp, nhưng hắn cũng không để ý, ngẩng đầu ưỡn ngực bước từng bước thật dài đi trên bờ hồ, mắt chim mang theo khí phách ngạo mạn chậm rãi xẹt qua bờ thuốc lá đỏ. Bỗng nhiên, mắt điểu của Hoa dừng lại, hắn giống như đã thấy cái gì rất hứng thú, đôi mắt điểu sáng ngời, nhảy lạch cạch hướng tới đám cỏ nơi Tô Huỳnh đang ẩn nấp.

Tô Huỳnh vẫn còn đang ngây người, lúc lấy lại tinh thần liền đối mặt với một cặp mắt điểu đang phát sáng lấp lánh.

Tô Huỳnh: "..."

Khẽ nhấp môi, Tô Huỳnh dứt khoát đi ra khỏi đám cỏ, ngẩng đầu nhìn con chim màu sắc rực rỡ đứng trước mặt mình. Đồng thời, trong lòng cũng đang đếm số, quả nhiên, không đếm đến năm, Tô Huỳnh liền nhìn thấy Hoa đang làm bộ làm tịch run lên lồng chim, đổi với cô bá đạo giơ lên cái lông đuôi đủ loại màu sắc kia. Tô Huỳnh cảm thấy có chút cay mắt, nhịn không được dời mắt đi một chút, nhưng Hoa cũng nhanh chóng thay đổi vị trí, lại bá bá bá đùa nghịch mà mở ra lông đuôi, còn nhảy tới nhảy lui, xoay vòng vòng như chong chóng. Tô Huỳnh nhìn thấy hắn trước mắt bởi vì lắc lư lông đuôi mà lộ ra cái mông, bỗng nhiên có một loại xúc động muốn nhấc chân đá một cái, nhưng cô vẫn nhịn xuống. Bên kia đã nhận ra hành động khác thường của Hoa, hiện tại đang bàn luận về nó.

"Mau nhìn kìa, tên Hoa kia lại lưu manh khai bình! Haha, không phải hắn nói chướng mắt tất cả giống cái thế giới này sở hữu, cả đời này cũng không đi theo đuổi giống cái sao?"

Tô Huỳnh: "Câu này cũng không sai, bởi vì Hoa không có coi trọng giống cái ở thế giới này mà."

"Ta cá là sẽ không có bất kì giống cái nào xem trọng Hoa, Hoa sẽ rơi vào cái xấu xí của mùa Thu đã chết, ta dám khẳng định, giống cái kia sẽ lập tức dùng chân đá mông hắn làm hắn té ngã!"

"Ta cũng thấy thế!"

Tô Huỳnh nhìn thấy con chim lớn màu sắc rực rỡ ở trước mặt, mặc dù hắn không có chút run rẩy nào nhưng móng vuốt lại khẩn trương mà cuộn tròn lại. Cô liền hơi mềm lòng, bọn họ cũng từng ở chung một thời gian, Tô Huỳnh biết rất rõ, tên gia hỏa này mỗi khi khẩn trương móng vuốt liền không yên phận chút nào, bây giờ nhìn thì có vẻ bình tĩnh, bất quá nếu cô không trả lời, trong lòng hắn chắc chắn sẽ khóc ra tiếng.

Vậy nên Tô Huỳnh tiến lên một bước, thử nâng tay.

Con chim lớn rực rỡ đôi mắt sáng lấp lánh, hoắc rũ xuống đầu, đem đám lông trên đỉnh đầu bản thân mình cọ cọ vào lồng bàn tay Tô Huỳnh. Nhìn thấy động tác đại biểu cho chấp thuận của Tô Huỳnh, một đám chim đang theo dõi ở bên kia phát ra âm thanh tiếc nuối. "Thật tuyệt vọng, Hoa cũng đã tìm được giống cái, ta còn chưa tìm được, năm nay lại phải cô đơn sao?"

"Thật tuyệt, không còn cây gậy quậy phá việc tìm kiếm giống cái này nữa, lần này nhất định ta sẽ tìm được ~"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play