Edit: Trang Nguyễn
Beta: Nhược Huyền Phi
Thời điểm tỉnh lại lần nữa, Tô Huỳnh nhìn thấy trước mắt là một mảnh tối tăm.
Tại sao sắc trời lại tối sầm? Ngay sau đó cô phát hiện có gì không đúng, chính là bởi vì mình bị một cái gì đó che đi. Bởi vì tối hôm qua còn sốt cao, giờ phút này Tô Huỳnh lại cảm thấy có chút đầu váng hoa mắt, đại khái xác định chính mình bị Hoa Đại Điểu dùng cánh vòng che khuất, gian nan ở một mảnh tối tăm vươn tay đi sờ soạng, ý đồ đẩy cái người che ra chỗ khác.
Sờ soạng một hồi, Tô Huỳnh cảm thấy thủ hạ lông tơ mềm mụp, cảm xúc đặc biệt tốt, không khỏi duỗi tay dùng sức sờ sờ.
Đột nhiên, Tô Huỳnh nghe được một tiếng kỳ quái, dường như đang gào thét, một đôi cánh lớn trước mắt mở ra, ánh sáng rực rỡ chiếu vào, chiếu sáng Tô Huỳnh đang dùng tay vuốt lông Hoa đại Điểu.
Tô Huỳnh: "..."
Ngươi dám ngủ đối mông với ta?!
Hoa Đại Điểu ngủ chưa bao giờ chịu yên phận như vậy súc cổ ngồi xổm trong ổ, hắn quay vòng vòng, lăn tới lăn lui, hậu quả của việc ngủ cùng hắn chính là thường xuyên sẽ bị đè nát bởi một đống thịt lớn và lông chim, nhiệt độ bây giờ cũng không thấp, cô thật sự bị nóng đến đổ mồ hôi! Ngày hôm qua đã bởi vì sốt cao ra một trận mồ hôi nhễ nhại, Tô Huỳnh còn nằm trong một cái mông đầy lông xù, tức khắc cảm thấy càng nóng hơn. Rõ ràng Hoa Đại Điểu này lúc ngủ lại trở mình, hắn giờ phút này xoay đầu với vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tô Huỳnh đang sờ mông chính mình.
Sau đó hắn lúng ta lúng túng nói: "Ngươi thích mông ta sao?"
Tô Huỳnh: "Ha hả?"
Dùng loại ngôn ngữ đáng sợ này công kích một người bệnh, thật là một đại điểu đáng sợ!!! Đáng sợ.
Cô nghĩ như thế liền bắt lấy lông mao của đại điểu, rút. Hoa Đại Điểu tức khắc lại chạy trốn đi ra ngoài.
Tầm che đậy của đại điểu rời đi trước mặt, Tô Huỳnh lúc này mới phát hiện ra bên cạnh, ở trên một đám lá cây lớn bọc tươi mới nhiều nước trái cây nướng, tiêu điểu thịt, lộ ra một đống trứng chim bị cháy. Hoa Đại Điểu gia hỏa này là một kẻ xấu!! Thích nhất đi trên cây đào trứng chim, bởi vì trứng chim thiêu thục sau đó đốt trọi ăn rất ngon, trứng chim thiêu cháy này trong đầu nó là món ăn ngon nhất rồi.
Một hai ba bốn năm sáu bảy, Tô Huỳnh đếm đếm một đống trứng chim lớn lớn bé bé rõ ràng không phải cùng loại, còn thấy được một cái quả màu nâu đựng đầy trứng.
Mấy thứ này, Hoa Đại Điểu là khi nào đi làm ra, cô một chút cảm giác đều không có. Tô Huỳnh chỉ chỉ trứng chim rõ ràng được Hoa làm ra riêng cho cô, hỏi, "Ngươi làm khi nào?"
Ngồi xổm một bên sờ chính mình mông Hoa đại điểu lúc này đã biến thành hình dạng điểu nhân, gương mặt đẹp đẽ, trên mặt còn có điểm ngượng ngùng sau khi bị người sờ soạng mông. Hoa nghe được giọng nói của Tô Huỳnh , tuy rằng nghe không hiểu cô nói gì, nhưng là xem hiểu động tác của cô, vì thế lại vô cùng cao hứng giải thích nói: "Ngươi vẫn luôn chưa tỉnh, ta sợ ngươi tỉnh lại sẽ đói liền đi tìm thức ăn, trứng chim này là tốt nhất , ta một cái cũng chưa ăn, toàn bộ để lại cho ngươi!" Nói xong cũng quên việc chính mình lông mao mông bị rút sờ, lại ăn qua đây, nhiệt tình giới thiệu mỗi một loại trứng chim khác nhau là từ đâu tìm về.
Tô Huỳnh gối lên cánh tay mình lắng nghe, trên môi lại mang theo ý cười. Thật tốt, lần này cô ấy lại được đến nữa.
Tuy rằng còn có chút vô lực, nhưng Tô Huỳnh vẫn là ngồi dậy đem nước trong vò uống, sau đó bắt đầu lột trứng chim. Nàng lột trứng chim, bên cạnh lại lải nhải, "Cái này là món tốt nhất để ăn, là ta ở rừng rậm bên cạnh tìm rất lâu mới tìm được một tổ trứng, ta chỉ lấy một cái, trước kia khu rừng này rất nhiều loại chim giống như vậy, nhưng là ta thực thích ăn, cho nên hiện tại liền không còn nhiều, ta đi rừng rậm khác bắt mấy con lại đây chỉ muốn cho chúng nó ở chỗ này xây tổ, nhưng khi bắt được chúng đều là bộ dạng rụt rè sợ hãi, cuối cùng đành phải ăn luôn. Khu rừng này không còn nhiều tổ chim, chúng ta hiện tại không ăn, chờ khi chúng có nhiều hơn, chúng ta sẽ bắt được nhiều hơn."
Hắn một bên nói một bên nhìn Tô Huỳnh cầm quả trứng màu xenh nhạt trong tay, chậm rãi nuốt, đầy mặt đáng tiếc nhìn cô đem vỏ trứng lột bỏ. Tô Huỳnh không để ý tới hắn, lột vỏ trứng, nhéo miệng Hoa, đem cái trứng này nhét vào trong miệng hắn.
"Hả?" Hoa Đại Điểu nghi hoặc nhai hai quả trứng trong miệng, lúc này mới phản ứng lại Tô Huỳnh đem những quả trứng chim tốt nhất ngon nhất nhường cho hắn, tức khắc cảm động chảy nước mắt thở dài một tiếng, rời nhà ở đến lồng ngực Tô Huỳnh, kích động mà cọ cọ đầu của mình.
Thân thể mềm mại của Tô Huỳnh đột nhiên không kịp phòng ngừa bị Hoa Đại Điểu dựa vào, nước vừa uống xong suýt chút nữa phun ra, kẻ đầu sỏ gây tội còn ở kia hãy còn cảm động mà cọ đầu liên tục vào người mình, Tô Huỳnh dùng sức kéo chiếc lông màu đỏ trên đầu để kéo nó ra.
Kỳ thật Tô Huỳnh vốn dĩ là một cô gái mềm mại, nhưng nề hà cùng con Điểu ngốc này ở bên nhau cũng lâu rồi, liền không thể không làm ra các loại hành động thô bạo, lúc này, đối với Hoa Đại Điểu mà nói chỉ là cảm giác ngứa ngứa.
Sau khi ăn một vài quả trứng chim, Tô Huỳnh nhai tất cả lại 1 lần, một chút cũng không chừa, Đại điểu còn thật cao hứng ngồi ở một bên xem cô ăn, xem như vậy hưng phấn muốn tự tay đút cho cô. Bỗng nhiên, linh quang chợt lóe, hắn đem một chuỗi trái cây hái xuống, chọc mấy loại trái cây bằng móng vuốt của mình, sau đó đem đến trước mặt Tô Huỳnh.
Đối mặt với hành vi hài hước này, Tô Huỳnh không thể đối mặt, bởi vì trong một thời gian dài sau này có lẽ sẽ gặp cảnh hắn dùng móng vuốt của mình chọc trái cây rồi đút cho cô. Ha ha, cô cảm gác có lẽ sau này phải đấu tranh với con Hoa Đại Điểu này về vấn đề thức ăn.
Bị cự tuyệt, hắn lại khó chịu rầm rì một tiếng, chính mình ăn luôn trái cây trên tay. Ba phút qua đi, không tìm được niềm vui mới. Hắn lật móng vuốt của mình chọc cục đá, sau đó đi chạm vào Tô Huỳnh, nhưng không có ý làm cô bị thương.Tô Huỳnh: Như vậy xác thật là sẽ không bị thương, nhưng mà đồng học, xin hỏi ngươi cảm nhận qua cảm giác bị hòn đá đập chưa?
Kỳ thật từ đời trước gặp được con chim lớn này, mong muốn lớn thứ 3 của Tô Huỳnh là trở thành một người thật mạnh mẽ làm Hoa Đại Điểu hiểu cảm giác bị trói bởi một người địa cầu. Tất nhiên nguyện vọng lớn nhất là trở về thế giới cũ.
Nhưng mà cái nguyện vọng lớn nhất này được thực hiện, kết quả lại không tốt, cũng may có thể quay lại đúng thời điểm. Nghĩ đến đây, Tô Huỳnh có thể gặp con chim ngốc này lần nữa, cô rất hạnh phúc. Hắn đang bị đập bởi hai hòn đá...
"Ngươi thử lại đụng vào ta một chút, đụng lông mao trên cổ cũng không tính là phạt?"
"Này!"
Bị Hoa đột nhiên nháo lên, Tô Huỳnh hoàn toàn quên mất cơ thể mình không thoải mái, toàn thân nhập tâm xem hắn đang làm việc ngu ngốc.
Sốt cao tuy rằng lui, nhưng lúc này cả người vô lực, liên tục hai ngày đi đường luôn trong trạng thái mềm nhũn, Tô Huỳnh ở lại trong ổ, nhưng lại quá nhàm chán, vì thế cô liền trang trí cáu tổ này đầy đủ màu sắc theo ý tưởng của mình.
Những cái đó đều là đồ vật Hoa yêu thích, đều không thể ném đi nhưng Hoa lại không dọn dẹp, Tô Huỳnh đành phải dọn dẹp một phen. Tìm cách liên lạc cả buổi, cuối cùng Hoa cũng đem đồ vật đến.Hoa Đại Điểu cho rằng cô muốn sưu tầm đồ của mình, mang theo vẻ mặt đau đớn và cảm động nhìn Tô Huỳnh: "Ngươi thích nó ta đều cho ngươi, ta...... Ta lần sau đi tìm lại là được rồi."
Tuy rằng nói có vẻ hào phóng, nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ buồn bã.
Tô Huỳnh ngó thấy hắn một bên nói một bên lén lút đem một viên đá màu cam hồng vào cánh, coi như không phát hiện. Hoa Đại Điểu thích nhất chính là viên đá đó, chột dạ ngó nghiêng thấy Tô Huỳnh không phát hiện liền yên lòng.
Tô Huỳnh là một cô gái tinh tế, từ nhỏ đã làm được đồ thủ công tinh xảo, đem nàng so sánh với Tần Tần cùng nhau lớn lên có thể nói là xuất xắc, ở thời điểm này tất cả đều không ổn lắm bởi chúng được làm bằng giấy, mà tất cả là do Tô Huỳnh làm.
Tại đây một đống đồ vật hỗn độn được trộn lẫn với nhau, Tô Huỳnh bày ra nột cái vòng dài được làm bằng nhánh cỏ. Những nhánh cỏ này cứng cáp và được lớn lên ở một đồi thảo nguyên, đều là màu vàng, nếu muốn tìm một cái khác đẹp hơn, trong đống có 3 lá có một cây cỏ 4 lá thật khó để Đại Điểu có thể tìm ra những cây có màu sắc khác.
Tô Huỳnh đem các loại cây này đi lại tìm ra các viên đá có màu sắc, tiếp theo dùng nhánh cỏ kết những viên đá lại, thành một đồ trang trí đặc sắc.
Đại Điểu mở to mắt nhìn bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng kết viên đá yêu quý của mình thành đồ trang trí đẹp mắt, liếc mắt nhìn về phía Tô Huỳnh, đôi mắt hiện ra vẻ kính phục.
Sau đó hắn thật cẩn thận tiếp nhận đồ trang trí trên tay Tô Huỳnh, vô cùng cao hứng treo trên chính mình, sau đó bắt đầu không ngừng rung đùi đắc ý.
Tô Huỳnh không để ý tới con ngốc điểu này, lại nhảy ra cuốn một cái vỏ cây màu cam. vỏ cây này ước chừng chỉ là một lóng tay, Tô Huỳnh nhìn đến này vỏ cây, phảng phất thấy được Hoa Đại Điểu dùng móng vuốt ở trên cây cào vỏ cây cho ra hình dáng, liền bóc vỏ cây ra, cho chúng đỡ hơn, bởi trong chúng rất tệ.
Một bên chửi thầm, Tô Huỳnh một bên dùng ngón tay xuyên qua, đem những cái vỏ cây tách ra, sau đó bện thành một tấm thảm, thủ công đối với Tô Huỳnh không thành vấn đề, đem cái vỏ cây màu cam, tinh xảo biến thành một tấm thảm đẹp mắt. Chờ Hoa Đại Điểu chơi đủ rồi treo hai cái đó lên, quay đầu nhìn Tô Huỳnh, phát hiện nàng đã biên chế nửa thước lớn lên màu cam thảo, lại một lần nữa đại điểu trừng mắt.
Đối với không có kiến thức quá các loại cao cấp dệt đồ bằng đồ tự nhiên này, việc Tô Huỳnh làm là quá sức tưởng tượng và trình độ ở thế giới này, bởi vậy ánh mắt Đại điểu nhìn về phía Tô Huỳnh chậm rãi đã biến thành kính ngưỡng.
Kế tiếp Tô Huỳnh lại đem kiến thức ở địa cầu làm ra một số đồ thủ công tinh xảo, bao gồm tạo ra một bông hoa xinh đẹp với một nhúm lông, và dán các hoa văn khác nhau bằng nhiều màu khác nhau, sử dụng nhiều loại đá và thân cỏ khác nhau, và những chiếc lông làm vòng cổ.
Hoa Điểu ngồi xổm một bên xem, đôi mắt đều không chuyển động, cuối cùng cái vòng cổ làm bằng lông chim đã khiến nó chú ý, vòng cổ treo ở trên cổ, khoát tấm thảm kia lên người.
Cuối cùng cái tượng Tô Huỳnh làm đã ra lò, cô yên lặng bịt hai mắt của mình, ngã xuống trong ổ không muốn xem chúnh mình đã làm ra cái gì. Những thứ này đều đẹp, tất cả chúng được đặt cùng nhau, đặt trên một con chim đầy màu sắc, nhìn rất tinh tế.
Hoa Điểu lại cảm thấy như vậy rất tốt, cảm thấy mình là con chim tiên tiến nhất thế giới, thẩm mỹ tối cao siêu điểu, tự tin nghĩ mình không cần cánh cũng bay được.
Cho nên Đại điểu quyết định đi ra bên ngoài bay đến chỗ những con chim xấu xí để khoe cho chúng thấy diện mạo mới của mình, thuận tiện lại tìm một đồ vật trở về!
Đồ vật nó mang về là một con mập đến mức không chạy nổi, là một con vật có màu cầu vòng.
Tô Huỳnh: Con vật giống Đại điểu như vậy thật sự tồn tại?!
Đại điểu nhéo lỗ tay dài dài của con vật kia vui vẻ nhìn Tô Huỳnh: "Đem da của nó đi lột, tối nay có thể làm một bữa cơm!"
Bị Đại điểu xách như vậy, nó không thể động đậy liền khóc, một bên khóc một bên kêu gâu gâu gâu.
Nhưng cái này gâu gâu gâu nghe vào lỗ tay Tô Huỳnh, là một câu: "Cứu mạng! Trong động thỏ còn nhiều trái cây chưa ăn, thỏ thỏ không thể chết!"
Tổn thọ nha, ngươi rõ ràng kêu gâu gâu vì cái gì muốn tự xưng thỏ thỏ!
Tô Huỳnh: Từ từ, cô nghe hiểu được này con thỏ này nói chuyện!
Hoa Đại Điểu ở bên cạnh còn muốn lột da nó, Tô Huỳnh đánh gãy hắn, khoa tay múa chân nửa ngày, biết rõ ràng một vấn đề. Hoa Đại Điểu hắn nghe không hiểu con thỏ cẩu này nói.
Cô có thể nghe hiểu? Tô Huỳnh có một cái suy nghĩ, nữ nhân trong mộng nói cô có thể nghe hiểu Hoa Đại Điểu nói chuyện, còn có thể nghe hiểu các sinh vật thế giới này nói chuyện!